Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quả nhiên là xinh đẹp hơn, khí sắc cũng tốt hơn rồi

2431 chữ

“Không thích phía sau thì lập tức cút!” Kiều Dịch Dương nói xong dường như muốn rút thân ra.

Giản Vũ San cắn răng kéo bàn tay anh ta lại đặt vào người mình: “Dịch Dương, đừng đi.”

Cô ta nếu như ngay cả giá trị này cũng không còn thì sau này có lẽ thật sự sẽ không còn bất liên quan gì đến anh ta nữa.

Vậy là lời nói của cô ta lạc đi mấy giây toàn thân cũng đong đưa theo.

Cô ta không biết Kiều Dịch Dương uống bao nhiêu rượu, chỉ cảm giác trong hơi thở của anh ta nồng đậm mùi rượu. Mà người đàn ông ở phía sau mỗi lần đâm vào đều vừa dữ dội vừa nặng nề.

Anh ta giống như phát tiết lên người cô ta không biết bao nhiêu lần, lúc kết thúc cũng cứ thế mà rút thân ra rồi lau sạch sẽ.

Hai chân của Giản Vũ San không còn sức lực đổ sạp ra giường, cô ta lặng lẽ lắng nghe tiếng nước trong nhà tắm truyền ra.

Cô ta phát hiện trên mặt mình đều là nước mắt, từng giọt từng giọt cứ thế đóng băng lại, có chút hơi lạnh lẽo.

Kiều Dịch Dương xối nước xong đi ra, mượn ánh đèn nhà tắm nhìn bóng dáng trên giường rồi mở miệng nói: “Cô có thể đi.”

Thân thể Giản Vũ San hơi run, cánh môi động đậy, cuối cùng cô ta vẫn nói ra một từ: “Vâng.”

Cô ta từ tù đứng dậy đi vào trong nhà tắm vệ sinh cá nhân, nhặt quần lót và váy lên.

Cô ta lúc này mới phát hiện, áo trên người vẫn còn, anh ta cơ bản không động qua.

Cho nên cô ta sớm phải thức được anh ta chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng sinh lý mà thôi.

Nghĩ đến đây cô ta dùng lực hít sâu một hơi, đi giày vào rồi mở miệng hỏi anh ta: “Dịch Dương, nhẫn lần trước chúng ta đi thử…”

Anh ta cũng không để ý, cầm bật lửa lên đốt một điếu thuốc.

Cô ta nhớ trước đây anh ta từ trước đến giờ đều không hút thuốc.

Lúc học đại học, rất nhiều nam sinh viên hút thuốc vì coi đó là trào lưu. Nhưng Hạ Nghiên Lạc không thích mùi thuốc cho nên Kiều Dịch Dương từ trước đến giờ đều không hút.

Nhưng từ sau lần Hoắc Khải Quân trước mặt mọi người cầu hôn Hạ Nghiên Lạc thì Kiều Dịch Dương không những uống rượu mà còn bắt đầu hút thuốc.

Trong căn phòng khói thuốc tỏa khắp, Giản Vũ San ho một tiếng.

Cô ta debut là ca sĩ, bình thường chú trọng nhất là bảo vệ cổ họng cho nên cô ta cũng không ngửi được mùi thuốc người khác hút.

“Dịch Dương, vậy em đi nhé.” Cô ta cuối cùng cũng không đợi được anh ta trả lười chuyện chiếc nhẫn.

Anh ta vẫn như cũ không để ý đến cô ta, dường như lời của cô ta đều là nói với không khí vậy.

Trong phòng khuôn mặt của Kiều Dịch Dương trong làn khói thuốc chỉ là một bóng dáng mơ hồ không rõ, anh ta nghe thấy tiếng mở cửa đột nhiên nhớ ra cái gì bèn nói: “Đợi đã.”

Giản Vũ San dừng bước chân, cô ta cho rằng anh ta muốn giải thích chuyện chiếc nhẫn. Dù sao anh ta cũng là đưa cô ta đi đặt nhẫn, tiền cũng trả rồi, lẽ nào còn không phải là tặng cô ta sao?

Nhưng Kiều Dịch Dương lại nói: “Thứ sáu có một cuộc đấu giá từ thiện, 6 rưỡi tôi đến phòng này chúng ta cùng đi.”

“Vâng.” Giản Vũ San trả lời, nhìn khóe mắt Kiều Dịch Dương khó chịu cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Dịch Dương đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe.”

Lần này lời của cô ta lại một lần nữa nói cho không khí nghe.

*

Thứ sáu vừa hay là ngày mùng một tháng 12, ngày Hạ Nghiên Lạc phát hành ablum mới.

10 giờ sáng ca khúc mới chính thức được công bố trên trang chủ của giải trí Hoắc thị, mà khán giả sử dụng APP (giống zing mp3 của Việt Nam) cũng có thể xem và nghe miễn phí.

Mấy ngày trước Hạ Nghiên Lạc luôn bận chụp ảnh vì tuyên truyền cho ablum cũng nhưng một vài hoạt động khác cần những bức ảnh của cô.

CD chính thức sẽ được phát hành trên toàn cầu vào ngày cưới của cô. Mà gần một tuần nay đều phát hành nghe thử và tuyên truyền trên mạng.

Sáng sớm trong một bệnh viện tại một quốc gia nào đó ở Đông Nam Á, có y tá đang kích động bàn tán: “Ca khúc mới của Lạc Tuyết rất hay! Các cô nghe chưa?”

“Nghe rồi, ca khúc hay nhất là “Cuộc gặp gỡ trong cuộc đời em”!”

“Ừ, bài hát đó rất hay, có điều tôi cảm thấy ‘Anh từ ánh sáng đi đến’ càng hay, tôi vừa mới nghe đi nghe lại bài hát này này!”

Ở trên giường bệnh Hạ Diệu Hoằng nghe thấy hai người tán chuyện bèn hỏi: “Là bài hát của Hạ Nghiên Lạc sao?” Hai ngày trước ông cũng nghe Thẩm Nam Thông nhắc đến chuyện mấy năm nay của Hạ Nghiên Lạc.

Y tá gật đầu: “Chú cũng biết cô ấy à? Chính là Hạ Nghiên Lạc, có điều nghệ danh của cô ấy là Lạc Tuyết!”

“Có thể bật cho chú nghe không?” Hạ Diệu Hoằng nói.

“Đường nhiên có thể.” Y tá mở điện thoại ra, âm nhạc bắt đầu vang lên.

Lúc này giọng hát quen thuộc vang lên trong phòng bệnh.

Cô con gái chín năm không gặp, đã trưởng thành rồi, giọng hát như thế này vừa quen thuộc lại có chút hơi xa lạ khiến Hạ Diệu Hoằng nhớ lại lần đầu tiên ông nghe mẹ Hạ Nghiên Lạc -Thích Tuyết Linh hát.

Ca khúc ‘Hỏi’ đang phát khiến ông nhớ lại lúc trẻ. Giờ đây ông mãi không quên được hôm ấy trong ngày chúc thọ của ông nội vợ ông đã chủ động lên sân khấu hát một ca khúc thịnh hành…

Mà bây giờ qua bao nhiêu năm ông vẫn không bảo vệ được bà, khiến bà chịu bao nhiêu ấm ức và đau khổ, đến nay cũng không rõ tung tích…

Cũng trong lúc này Hoắc Khải Quân đang ngồi trong văn phòng làm việc. Anh đeo tai nghe, lắng nghe ca khúc của Hạ Nghiên Lạc.

Đáy mắt anh đều là nụ cười mãn ý, cô vợ nhỏ của anh đúng là tài mạo song toàn! Khiến người ta thích quá!

Trên màn hình máy tính số lượt nghe thử ca khúc mới vẫn không ngừng tăng cao, trong lòng Hoắc Khải Quân chấn động, có phải anh nên thưởng cho Bảo Bảo Lạc Lạc nhà anh không nhỉ?

Hơn nữa họ vẫn chưa kết hôn, đồ anh tặng cô bây giờ sẽ được coi là tài sản trước hôn nhân.

Mặc dù họ cơ bản không thể ly hôn nhưng bây giờ tặng vẫn là có thành ý hơn?

Nghĩ đến đây Hoắc Khải Quân cầm điện thoại lên gọi một cuộc…

Sau khi dặn dò qua điện thoại xong khóe môi anh cong lên càng sâu hơn…

Ngày mùng 6 là hôn lễ của bọn họ cũng là ngày sinh nhật cô. Vậy thì ngày mùng 5 anh tặng quà cho cô vừa hay đó là quà sinh nhật luôn.

Nghĩ đến người phụ nữ trong nhà khiến Hoắc Khải Quân cảm giác công việc bận rộn của một ngày đều biến thành niềm vui.

Bởi vì tối hôm nay có một hoạt động quyên góp từ thiện cho nên anh trước khi tan ca đã đến đón Hạ Nghiên Lạc cùng cô tham gia hoạt động này.

Hoạt động quyên góp từ thiện lần này được hiệp hội các doanh nghiệp tại Ninh Thanh tổ chức, ba năm một lần.

Cho nên dường như các doanh nghiệp có tiếng đều đến tham dự.

Hoắc Khải Quân trước đây có tham gia một lần, thật ra đối với những hoạt động như thế này anh không có hứng thú. Lần này do quyên tiên làm từ thiện nên anh mới đi. Ngoài ra hôm nay cũng muốn dẫn Hạ Nghiên Lạc đi chơi một chút nên anh càng phải đi.

Hai người tiến vào chỗ ngồi được sắp xếp trước, họ còn nhìn thấy Bác Ngự Thần dẫn theo một cô gái ngồi bên cạnh.

Hạ Nghiên Lạc nhìn cậu ta vẫy vẫn tay rồi quay sang nói với Hoắc Khải Quân: “Khải Quân, anh thấy Ngự Thần có phải là đang kết giao bạn gái không?”

“Anh nhìn quen rồi, bên cạnh chú ấy mà không có mới lạ đấy?” Hoắc Khải Quân nói.

Hạ Nghiên Lạc thoáng cái nhớ ra cái gì. Lúc cô vừa mới quen biết Bác Ngự Thần bên cạnh cậu ta đã có gái đi theo rồi, bất giác cô mỉm cười nói: “Cũng đúng! Hơn nữa tỉ mỉ quan sát cô gái kia có chút quen mắt, hình như là minh tinh…”

Hai người đang nói chuyện thì Hạ Nghiên Lạc nghe thấy có người gọi tên cô. Cô quay đầu trông thấy Nhan Mộ Cẩn đang vẫy tay về phía mình, nụ cười ngọt ngào.

“Mộ Cẩn, Khâm Tín!” Hạ Nghiên Lạc chào hỏi hai người họ: “Mấy ngày không gặp hai người rồi! Ôi, Mộ Cẩn, khí sắc của em tốt thật? Đánh má hồng à?”

“Em không đánh má hồng!” Nhan Mộ Cẩn đang trả lời đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhất thời mặt cô đỏ lên, ngay cả tai cũng đỏ rộm lên.

Lẽ nào thật sự trở nên xinh đẹp, khí sắc tốt lên sao?

Cô lén nhìn Thời Khâm Tín bên cạnh.

Anh cúi đầu véo má cô: “Tiểu Mộ Cẩn, bây giờ tin anh không lừa em chưa?”

Trong lòng Nhan Mộ Cẩn giống như một chú nai nhỏ: “Ừ, em sẽ mãi tin anh Khâm Tín!”

“Ngoan!” anh kéo tay cô đến chỗ sắp xếp sẵn ngồi xuống.

Hai người vừa ngồi xuống không lâu đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm bay đến.

Nhan Mộ Cẩn xoay người bèn trông thấy một cô gái quen thuộc đang ngồi phía sau hai người. Mặc dù cô ta trang điểm đậm nhưng khuôn mặt hơi thân quen.

Cô đột nhiên nhớ ra dường như đây là cổ đông lớn thứ hai của công ty bất động sản nào đó, bản thân cũng thành lật một công ty về trang phục, trước đây còn đăng trên trang bìa tạp chí.

Lúc Nhan Mộ Cẩn nhìn rõ người đàn ông bên cạnh bất giác ngẩn ra!

Quả nhiên là bạn trai trước đây của cô Trần Trì!

Trần Trì ngồi bên cạnh người phụ nữ kia giống như tiểu thư sinh từ thế giới cổ đại xuyên không vậy, trắng trắng sạch sẽ, ưu tú khí khái, hoàn toàn không ăn nhập!

Nhưng nhìn hai người họ nắm tay nhau thế kia đã đủ chứng minh mối quan hệ của hai người này rồi.

Có lẽ vì Nhan Mộ Cẩn quay đầu nhìn hơi lâu cho nên Thời Khâm Tín cũng cảm giác được. Anh bất giác nhìn theo ánh mắt của cô.

Nhất thời bèn nhìn thấy bạn trai trước đây của cô.

Cô kết giao bạn bè như thế nào anh đều biết cả. Có điều nghĩ đến tiểu bạch thỏ mình nuôi dưỡng phải có quyền tự do kết giao bạn bè nên anh cũng không chú ý lắm.

Dù sao bạn trai trước đây của cô cũng chỉ cùng cô ăn hai bữa cơm, nói vài câu ấm áp mà thôi.

Đương nhiên nếu người bạn trai nào đó muốn nắm tay cô anh tất nhiên sẽ không cho phép.

Lúc này Trần Trì cũng phát hiện ra Nhan Mộ Cẩn, nhất thời miệng há hốc ra!

Phải là những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh mới có cơ hội tham gia hội từ quyên góp từ thiện này sao cô ấy lại tới được nhỉ? Cô ấy chẳng phải chỉ thuộc tầng lớp làm công ăn lương bình thường sao?

Lẽ nào là người đàn ông bên cạnh cô ấy? Trần Trì bất giác đánh giá Thời Khâm Tín.

Người đàn ông ngồi hàng trước xem ra rất trẻ, nhưng giữa hai hàng lông mày có sự trầm ổn, duệ trí không giống với tuổi thật.

Trang phục của anh ta không phải chói mắt nhưng vì khí chất của anh ta mà khiến cho anh ta tỏa sáng, dường như bất luận là ở đâu đều trở thành tâm điểm.

Mà vị trí ngồi của anh ta ở phía trước so với bạn gái của Trần Trì càng đẹp hơn… Trong lòng Trần Trì thầm so sánh, trong lòng hơi khó chịu.

“Tiểu Mộ Cẩn, đây là con mắt nhìn của em sao?” Thời Khâm Tín ôm lấy vai Nhan Mộ Cẩn, kéo cô quay người lại: “Có phải là về nhà nên chịu phạt không?”

Nhan Mộ Cẩn cúi đầu giống như là làm chuyện sai vậy: “Anh Khâm Tín, trước kia em ngốc quá, không nên thích người như vậy!”

“Còn gì nữa?” Thời Khâm Tín nén cơn giận hỏi.

“Còn có, sau này chỉ thích anh Khâm Tín.” Nhan Mộ Cẩn lập tức bày tỏ thành ý.

“Biết sai mà sửa vẫn là vợ ngoan của anh!” Thời Khâm Tín nói xong bèn hôn một cái lên khuôn mặt đỏ ửng của Nhan Mộ Cẩn: “Có muốn chồng giúp em báo thù không?”

Mắt Nhan Mộ Cẩn sáng lên, lập tức gật đầu: “Muốn!”

“Được, vậy lát nữa ngoan là được, làm theo những gì anh nói nhé!” Thời Khâm Tín chỉnh lại tóc bay loạn trên trán cô.

Anh nhẹ nhàng lại gần, bình tĩnh nhìn tiểu bạch kiểm phía sau.

Trần Trì khi tiếp xúc với ánh mắt của anh chỉ có cảm giác áp lực rất lớn khiến trong lòng anh ta sinh nỗi sợ hãi. Thậm chí vốn định tìm Thời Khâm Tín bắt anh trả lại thiết bị trong game Vương Giả Vinh Diệu cũng không dám nữa.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn

Truyện Nhất Niệm Tình Thâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.