Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau hôm nay chỉ có một người đàn ông của em

2422 chữ

Ông chủ đưa hai gói khoai lang cho hai người, Khanh thiếu trả tiền rồi cả hai cùng đi vào tòa nhà bệnh viện. Có chút trầm mặc nên Hạ Nghiên Lạc bèn hỏi: “Anh ơi, anh nằm viện hay là đi thăm người nhà?”

“Nằm viện.” Khanh thiếu nói.

Thực ra anh hôm qua đã có thể xuất viện rồi nhưng khi nhìn thấy Hoắc Khải Quân và Hạ Nghiên Lạc đang ở bệnh viện anh cố ý không xuất viện, chuẩn bị nằm thêm hai ngày nữa.

Hạ Nghiên Lạc gật đầu: “À, anh không sao chứ, mặc ít quần áo như vậy không sợ bệnh nặng thêm à?”

“Tôi là ngoại thương.” Khanh thiếu nói, đột nhiên ý thức được bản thân nên vờ bị bệnh nặng hơn, vậy là anh đột nhiên chậm bước chân lại, ôm lấy eo của mình.

“Anh ơi, anh bị sao vậy?” Hạ Nghiên Lạc thấy anh đột nhiên đi chậm lại vội vàng hỏi.

“Vết thương hơi đau.” Khanh thiếu nói thở ra kẽ miệng: “Không sao, đừng lo lắng.”

Vừa rồi có coi như cô lo lắng cho anh không?

Hơn nữa dưới tình cảnh này dường như rất giống lần đầu tiên họ gặp nhau.

Cả một trời tuyết rơi, cô gái ấy, cùng nhau sát vai nhau đi.

Hai người đi đến thang máy, Hạ Nghiên Lạc và Khanh thiếu cùng tầng nên khi cô thấy anh vào bèn nói: “Anh ơi, cám ơn anh, tôi nhất định sẽ đem tiền trả lại cho anh.”

Anh gật đầu, ra khỏi thang máy nhìn cô rời đi.

Hạ Nghiên Lạc về đến phòng bệnh thì kết quả kiểm tra cơ bản của Hoắc Khải Quân cũng có rồi.

Anh nhìn hoa tuyết loạn trên tóc cô bèn nói: “Lạc Lạc, lại đây.”

Cô vẫn không nói gì mà đi qua, khoai lang nói trong tay bèn đưa cho anh: “Khải Quân, chúng mình ăn khoai lang đi.”

Anh gật đầu rồi đưa tay ra phủ hết những bông hoa tuyết trên đầu Hạ Nghiên Lạc, sau đó dang tay ra truyền hơi ấm lên khuôn mặt lạnh băng của cô: “Mua khoai lang thì bảo vệ sĩ đi là được rồi, em đông lạnh bị cảm thì phải làm thế nào?”

“Không sao, chỉ có một lát thôi …” Hạ Nghiên Lạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hoắc Khải Quân giúp cô phủ hoa tuyết chỉ cảm thấy đẹp biết bao, nó khiến cô cảm thấy ấm áp, vậy là cô nhìn anh mỉm cười.

Hoắc Khải Quân vừa mới chỉnh sửa lại tóc cho Hạ Nghiên Lạc, ngước mắt lên đã nhìn thấy cô vợ yêu tinh này nhìn anh mỉm cười nhất thời anh chỉ cảm thấy có một hương thơm mê hoặc đang tỏa ra.

Cổ họng anh lại khó chịu: “Tiểu Bảo Bảo, lại câu dẫn anh à?”

Hạ Nghiên Lạc vừa mới cảm thấy tâm trạng dịu dàng nhưng khi nghe mấy lời này của Hoắc Khải Quân cô cũng bó tay: “Người ta chỉ là cười với anh một cái thôi!”

“Cười đẹp như vậy không phải câu dẫn anh thì là gì.” Hoắc Khải Quân ôm chặt Hạ Nghiên Lạc ghé sát vào tai cô: “Bảo Bảo em đừng ngại nữa, đợi chồng em xuất viện sẽ cố gắng đền bù cho em!”

Còn đem bốn chữ ‘cố gắng đền bù’ nhấn mạnh nữa chứ.

Nghe những lời này của anh Hạ Nghiên Lạc nghĩ tới mấy ngày trước đó mà đã mềm nhũn cả chân rồi.

Cô hung dữ nhìn vào Hoắc Khải Quân, sau đó cầm khoai lang: “Khải Quân, anh ăn không?”

Anh gật đầu: “Em phải bón anh mới ăn.”

Cô không còn lời nào để nói, có điều vẫn vừa ăn vừa bón cho anh.

Hai người ăn khoai lang xong Hạ Nghiên Lạc nhìn Hoắc Khải Quân nói: “Vừa rồi em ngốc chết đi được, ra ngoài không mang tiền, khoai lang là một người bệnh giúp em trả tiền đấy, bây giờ em phải hoàn tiền cho người ta.”

“Nam hay nữ?” Hoắc Khải Quân cảnh giác hỏi.

“Nam.” Hạ Nghiên Lạc thành thật trả lời.

Hoắc Khải Quân chau mày: “Không được đi, để anh bảo vệ sĩ đi.”

“Không sao.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Anh ấy là bệnh nhân tầng dưới, cũng nằm ở viện này, em chỉ đi trả tiền thôi mà.”

Hoắc Khải Quân dán chặt lấy cô: "Anh không muốn vợ anh bị người đàn ông khác nhìn!"

Ok, cô bất lực chỉ đành lấy mười tệ đưa cho vệ sĩ bảo anh ta mang trả hộ mình.

Dưới lầu, Khanh thiếu sau khi về phòng lập tức bảo chú Trình ra ngoài. Trong phòng chỉ còn mình anh. Anh thậm chí còn ngẫm nghĩ một lát xem lát nữa Hạ Nghiên Lạc đến anh sẽ nói với cô những gì.

Tuy nhiên, sau khi chờ đợi một lúc, cô vẫn không đến khiến cho anh hơi thất vọng, vừa hay có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

Trong lòng anh vui hẳn, anh vội nói: "Vào đi."

Nhưng bước vào phòng lại là một người đàn ông cao lớn.

Trái tim Khanh thiếu chợt lạnh như băng.

Anh sao có thể quên được Hoắc Khải Quân là người như thế nào, sao anh ta có thể cho phép người phụ nữ của mình đi gặp người đàn ông khác.

Quả nhiên vệ sĩ đi vào nói: "Chào anh, tôi đến đưa tiền khoai lang hộ phu nhân, cám ơn anh."

"Không có gì đâu." Khanh thiếu nói, sau tất cả, anh cũng không kìm nén được mà hỏi: "Người phụ nữ đó có ổn không?"

"Không có gì, phu nhân bảo tôi đến." Vệ sĩ nói.

"Được, tôi biết rồi."

Cánh cửa phòng được kéo lại, Khanh thiếu ngồi trên giường, tiền trong tay anh bị vò nát.

Đúng lúc đó, điện thoại của Hoắc Khải Quân nằm tầng trên cũng reo lên.

Anh cầm điện thoại lên nghe: "Ngự Thần, tra ra chưa?"

Bác Ngự Thần nói: "Anh Thâm, em bảo Mặc Hàn kiểm tra xem. Cuối cùng cũng tìm ra địa điểm được hiển thị, đó là một bến tàu ở Sabah, Malaysia ... "

Hai người nói với nhau thêm mấy câu thì Hoắc Khải Quân đặt điện thoại xuống nói với Hạ Nghiên Lạc: "Lạc Lạc, tin nhắn cho em. không có số hiệu nhận biết, mà người gửi cho em dùng IP ở Malaysia. Bến tàu đó tương đối phức tạp nên không tra ra được thân phận người gửi. Cho nên hai ngày này em thử liên lạc một chút anh sẽ tiếp tục cho người điều tra."

Hạ Nghiên Lạc gật đầu: "Được, vậy em có cần biểu thị do dự một chút không, kích động hắn trả lời tin nhắn."

Hoắc Khải Quân gật đầu: "Được. Nhưng chúng ta phải tính đến dự định xấu nhất."

"Dự định như thế nào?" Hạ Nghiên Lạc hỏi.

"Hôn lễ, để phóng viên viết em chạy mất." Hoắc Khải Quân nói: "Nhưng thực tế tại hiện trường không cho bất kỳ phóng viên nào vào cho nên những gì họ viết chỉ là hư hư thực thực thôi, hôn lễ của chúng ta vẫn theo kế hoạch."

Hạ Nghiên Lạc thoáng chốc hiểu ra: "Khải Quân, làm như vậy không khác gì vả vào mặt anh? Đối với anh không công bằng."

"Cho nên thế mới nói đây là dự định xấu nhất!" Hoắc Khải Quân đưa tay ra chà chà lên mặt Hạ Nghiên Lạc : "Bảo Bảo, đừng lo lắng, mọi thứ cứ giao lại cho anh, anh sẽ xử lý tốt. Anh hứa rằng bố mẹ mẹ sẽ không bao giờ gặp rắc rối khi chúng ta ở bên nhau!"

"Được." Hạ Nghiên Lạc gật đầu rồi dựa vào vai anh. Nhất thời cô cảm thấy an toàn hơn nhiều rồi.

Mà lúc này tại biệt thự Nam Sơn, tuyết đã ngừng rơi, mặt trời xuất hiện sau tầng mây, chiếu sáng tràn ngập căn phòng.

Hoắc Tĩnh Nhiễm mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong lòng Dạ Lạc Hàn, tức thì trong lòng cô vang lên một hồi chuông cảnh giác.

Anh ta dường như cũng cảm giác được điều gì nên mở mắt ra nhìn.

Anh ta chỉ cảm giác đây là giấc ngủ ngon nhất trong nhiều năm trở lại đây của mình, Dạ Lạc Hàn nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện đã hơn tám giờ rồi.

Trước đây anh ta rất nhiều lần trời chưa sáng đã tỉnh lại rồi, sau đó anh ta ngồi trên giường cứ vậy mãi không ngủ lại được. Cứ vậy nhìn cho đến khi tờ mờ sáng đến lúc sáng hẳn anh ta mới bắt đầu một ngày bận rộn.

Mà lúc này đây sau một đêm tỉnh dậy lại là một ngày tràn ngập ánh sáng, không biết đã bao nhiêu năm anh ta không được như vậy rồi?

Cho nên khi ánh mắt anh ta chầm chậm rơi trên người Hoắc Tĩnh Nhiễm đang nằm trong lòng đáy mắt cũng mang theo vài phần ấm áp.

Cô của sáng sớm đẹp giống như giấc mộng vậy khiến anh ta dường như không dám lớn tiếng hít thở vì sợ cô sẽ kinh hãi mà chạy mất.

Nhưng những gì xảy ra lúc trước dường như lại giống như một bộ phim điện ảnh được phát lại, chuỗi sinh mệnh đó như khắc sâu vào máu thịt anh ta khiến anh ta ngay cả hít thở cũng đau đớn.

Lúc này Hoắc Tĩnh Nhiễm vừa mới động đậy một chút, Dạ Lạc Hàn lập tức ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô phản kháng giãy dụa nhưng anh ta không cho cô bất kỳ đường lui nào, điên cuồng như giông bão, chiếm đoạt dưỡng khí của cô.

Tối hôm qua cô vốn dĩ không mặc gì, cho nên giữa bọn họ ngay cả một mảnh vải ngăn cản cũng không có. Anh ta đã tiến vào cơ thể cô rồi.

"Dạ Lạc Hàn, Anh cút ra!" Hoắc Tĩnh Nhiễm không đẩy nổi người đàn ông này. Cô chỉ cảm giác dưới ánh mặt trời hình ảnh hai người bọn họ thân mật hiện lên rất rõ ràng. Nó giống như cô treo cờ trắng trên tòa thành, tràn đầy sự sỉ nhục.

"Cô không phải thích buổi sáng làm lại một lần sao?" Dạ Lạc Hàn nghĩ đến lời của Hoắc Tĩnh Nhiễm tối qua cô và chồng sáng vẫn còn làm mà hận nghiến răng.

"Nhưng không phải là anh!" Hoắc Tĩnh Nhiễm đỏ mặt nhìn anh ta.

"Đáng tiếc bây giờ cô chỉ có thể làm cùng tôi." Dạ Lạc Hàn gia tăng tốc độ và độ sâu: "Sau này cũng chỉ có thể làm cùng tôi."

"Ý của anh là gì?" Trong lòng Hoắc Tĩnh Nhiễm lạnh đi.

"Cô nói xem, nếu như tôi đem video của chúng ta cho chồng cô xem, anh ta sẽ có phản ứng như thế nào?" Dạ Lạc Hàn ác ý nói: "Sợ là anh ta sẽ không nhẫn nhịn được."

Anh ta không ngờ được sẽ có một ngày anh ta dùng cách hạ tiện như vậy đi uy hiếp người con gái anh ta từng yêu sâu đậm.

Hoắc Tĩnh Nhiễm cũng không ngờ được Dạ Lạc Hàn lại vô xỉ như vậy, cô mở to mắt: "Anh có ý gì?"

Anh ta phủ người ôm chặt cô, âm thanh như ác ma vang lên bên tai cô: "Sau này không được lên giường với bất kỳ người đàn ông nào khác, hơn nữa mỗi ngày cuối tuần phải dọn đến đây ở cùng tôi, nếu không tôi sẽ đem video của chúng ta gửi cho người bên cạnh cô."

"Dạ Lạc Hàn, anh đúng là người đàn ông đáng ghét nhất mà tôi từng gặp." Hoắc Tĩnh Nhiễm hét lên.

"Cho nên cô đồng ý rồi!" anh ta phát hiện trong lòng rất vui sướng.

Cô cắn môi, lồng ngực phập phồng, đáy mắt đều là hận ý, rõ ràng cơn giận không hề nhẹ.

Nhưng Dạ Lạc Hàn lại cảm thấy trái tim vốn điên cuồng đã không còn mà đang dần dần bình tĩnh trở lại.

Thế là động tác của anh ta cũng biến đổi thâm trầm mà dịu dàng, anh ta vừa hôn cô vừa tìm chỗ mẫn cảm của cô.

Cứ thế cho đến khi sau khi chạm vào mỗi nơi nào đó cô đều phải hít thở không thông. Điều này khiến anh ta nhất thời cong môi lên.

Chỗ này vốn là vị trí của 10 năm trước, cô vẫn không thay đổi hoặc cũng có thể nói cơ thể cô vốn không thay đổi...

Thế là anh ta không ngừng công kích, động tác của cô vốn là cự tuyệt nhưng dần dần cũng chẳng còn sức lực nữa. Thậm chí anh ta cảm giác cơ thể của cô bắt đầu nóng lên, nơi bọn họ thân mật nước cũng càng ngày càng nhiều...

Cuối cùng sau khi kết thúc Dạ Lạc Hàn chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều dãn nở khiến anh ta vô cảm cùng sảng khoái. Cảm giác hoà hợp của thân thể lúc này so với sự phát tiết tối hôm qua tuyệt diệu hơn nhiều.

Anh ta lại nhìn cô gái dưới thân, mặt cô đỏ ửng lên, đáy mắt là một tầng nước mịt mù, cánh môi đỏ hồng căng mọng dường như giống đoá hoa sen mới nở khiến anh ta nhất thời động tâm.

Trong lòng anh ta dâng trào cảm xúc, anh ta đưa tay ra ôm cô vào lòng, cảm thán gọi cô một tiếng: "Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm..."

Nếu như, nếu như có thể quên quá khứ thì tốt biết bao, hoặc cũng có thể nói nếu như tất cả mọi chuyện đều không xảy ra thì tốt biết bao. Dạ Lạc Hàn ôm chặt cánh tay, cúi đầu hôn lên tóc Hoắc Tĩnh Nhiễm.

Lúc này ánh nắng mùa đông đã tràn đầy phòng, ánh mắt Dạ Lạc Hàn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy cây lớn bên ngoài không biết từ lúc nào được phủ lên một lớp sương giống hệt như làn da tối hôm qua được ánh sáng chiếu lên của Hoắc Tĩnh Nhiễm vậy.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.