Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngại quá, tôi là chồng cô ấy

2453 chữ

Chỉ là làm tình rất nhiều lần nhưng khi kết thúc sẽ mất dần độ ấm.

Sau khi nằm xuống giường, mối quan hệ giữa hai người lại lần nữa trở nên lạnh lẽo.

"Những gì anh bảo tôi làm tôi đã làm, vậy nguyên liệu may quần áo ..." Hoắc Tĩnh Nhiễm nhìn Dạ Lạc Hàn vẻ mặt vô cảm nói.

Không biết tại sao khi anh ta nhìn thấy sự bình tĩnh của cô trong lòng anh ta nổi lên một cơn tức giận: "Hoắc Tĩnh Nhiễm hôm nay nếu không phải tôi mà là người đàn ông khác, đưa ra yêu cầu tương tự, cô sẽ vì Nhiễm Khắc Ký của cô mà cùng hắn ta lên giường sao?! "

Hoắc Tĩnh Nhiễm nhìn anh ta rất muốn cười: "Lẽ nào anh không cảm thấy tôi và anh lên giường so với người đàn ông khác càng miễn cưỡng hơn à?"

Đồng tử Dạ Lạc Hàn đột nhiên chau lại, toàn thân tỏa ra khí tức: “Cô sao lại hạ tiện như vậy?”

Cô cười nhẹ: “Anh nói đúng rồi, tôi chính là hạ tiện như vậy đấy, mười năm trước tôi đã rất hạ tiện, nếu không sẽ không chủ động bò lên giường của anh, còn có con với anh nữa!”

Nghe thấy chữ ‘con’ Dạ Lạc Hàn đột nhiên bước lại ôm chặt lấy vai Hoắc Tĩnh Nhiễm hét lên: “Còn nhắc đến con với tôi à?”

“Ha ha!” Hoắc Tĩnh Nhiễm cười lạnh: “Chắc đứa bé đó là người đầu tiên anh giết đúng không? Sao nào, sợ sau khi tôi nói ra linh hồn của anh bị nó báo thù à?”

“Hoắc. Tĩnh. Nhiễm!” đồng tử của Dạ Lạc Hàn đỏ ửng lên: “Im miệng cho tôi! Cút! Lập tức cút cho tôi!”

Anh ta dường như dùng hết sức mà nói mới khống chế được sự xúc động muốn đánh chết cô!

Đứng bé đó là cấm kỵ, là nguyên nhân nỗi hận của anh ta!

Lồng ngực anh ta căng lên, cảm thấy toàn thân khó chịu còn hơn là bị kim đâm. Anh ta nắm chặt tay đấm lên bức tường bên cạnh giống như một kẻ điên làm đau chính mình.

Hoắc Tĩnh Nhiễm cũng không ngờ được Dạ Lạc Hàn lại hận con của bọn họ như vậy, cô bị dáng vẻ của anh ta dọa cho sợ hãi nên cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Nhưng, quần áo của cô rách không ra hình nữa rồi, cô sao mà rời được đây?

Từ trong phòng cô tìm một cái thảm cuốn vào người rồi đi xuống tầng. Đến nơi lại phát hiện trên bàn uống nước đã để một bộ quần áo phụ nữ rồi.

Cô mở ra xem vừa vặn là kích thước của mình.

Anh ta chuẩn bị lúc nào vậy? Là tối hôm qua sao?

Hoắc Tĩnh Nhiễm kiểm tra quần áo một lát phát hiện không có vấn đề gì vậy là nhanh đi đến nhà vệ sinh thay đồ.

Lúc này cửa biệt thự đã mở từ phía ngoài rồi, Hoắc Tĩnh Nhiễm cuối cùng cũng thoát thân. Cô lái xe rời đi.

Vừa đến công ty trợ lý Lily đã vô cùng hưng phấn chạy đến nói công ty Lăng Thịnh đã đồng ý tiếp tục giữ nguyên giá cung ứng hàng hóa như lúc đầu, tốp hàng thứ nhất sẽ chuyển đến trong sáng hôm nay.

Thấy Hoắc Tĩnh Nhiễm không có biểu hiện vui vẻ gì, Lily bất giác hỏi: “Chị Tĩnh Nhiễm, sao thế? Hợp đồng không có vấn đề gì chứ?”

“Không sao, tốt mà, đưa đến thì lập tức đưa cho nhà thiết kế cắt may.” Hoắc Tĩnh Nhiễm miễn cưỡng cười một cái rồi đi vào văn phòng.

Trên bàn làm việc đặt một cái túi cầm tay, Hoắc Tĩnh Nhiễm mở ra xem, là một bộ trang phục khác mà trước đây cô thiết kế cho Hạ Nghiên Lạc mặc để tuyên truyền ablum mới.

Vậy là cô gọi điện thoại cho cô ấy: “Nghiên Lạc, khi nào em rảnh, đến đây thử trang phục đi…”

Hạ Nghiên Lạc nói: “Tĩnh Nhiễm, Khải Quân đang nằm viện, bị ngoại thương, mai em qua được không…”

“Khải Quân sao thế?” Hoắc Tĩnh Nhiễm lo lắng hỏi.

“Không sao, va chạm xe bị thương, bụng phải khâu mấy mũi, chúng em dự định mai xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Hôm đó lúc gọi điện thoại cho chị chị đang bận nên em cũng không nói…”

“Lát nữa chị sẽ đến thăm nó!” Hoắc Tĩnh Nhiễm nói.

Buổi sáng phòng bệnh của Hoắc Khải Quân đã rất náo nhiệt rồi, sau khi Hoắc Tĩnh Nhiễm đến, Bác Ngự Thần, Thời Khâm Tín và Nhan Mộ Cẩn cũng đến.

Bác Ngự Thần đến trước, lúc thấy Thời Khâm Tín và Nhan Mộ Cẩn nắm tay nhau đi vào phòng bệnh bất giác đánh mày hỏi: “Được rồi, diễn cũng nhanh quá đi, thế này là ngay cả tay cũng nắm rồi!”

Thời Khâm Tín vẫn chưa nói gì Nhan Mộ Cẩn đã phản ứng lại bèn mở miệng: “Chúng em không có diễn trò, là thật mà!”

“Khụ!” Bác Ngự Thần suýt chút nữa chết sặc, cậu ta chớp mắt: “Là thật sao? Em gái ngực nhỏ, em có biết thế nào là thật không?”

“Anh Khâm Tín, con cá thối lại nói em kìa!” Nhan Mộ Cẩn lập tức tìm Thời Khâm Tín cáo trạng.

“Mộ Cẩn, cậu ta là tâm lý nho chua, em đừng chấp mới con chó độc thân đó làm gì.” Thời Khâm Tín nói bên tai Nhan Mộ Cẩn: “Hơn nữa em không phải nhỏ lắm, anh biết mà.”

Nhan Mộ Cẩn nghe xong mắt đỏ rộm lên, lúc dựa vào vai Thời Khâm Tín dáng vẻ ngoan ngoãn hết như con dâu.

“Được rồi, đây là đang diễn show ân ái trước mặt tôi à?” Bác Ngự Thần nghĩ đến cái gì bèn lập tức hỏi: “Hai người thật sự muốn chuyển đến ở cùng nhau à, tôi sao mà có thể tin được hai người đây?”

“Xem ra Ngự Thần phải đi xem phòng ngủ của tôi và Mộ Cẩn một lát rồi.” Thời Khâm Tín nhấn mạnh từng chữ: “Chúng tôi mỗi ngày đều ngủ chung trên một chiếc giường đó!”

“Thật sao?” Bác Ngự Thần nhìn Nhan Mộ Cẩn.

Cô đắc ý dương mày: “Em chuyển đến đã mấy ngày rồi!”

“Được rồi, Khâm Tín, ai tôi cũng không phục nhưng cậu thì tôi phục!” Bác Ngự Thần nói: “Em gái lớn lên từ nhỏ đến lớn cậu đều không tha!”

“Cô ấy là vợ của tôi, từ lúc nào mà là em gái tôi vậy?” Thời Khâm Tín nói rồi đưa tay ra xoa đầu Nhan Mộ Cẩn.

Nhan Mộ Cẩn lập tức nói: “Anh Khâm Tín nói anh ấy từ nhỏ đã đem em nuôi thành vợ ngoan của anh ấy rồi!”

Nghe hai người anh một câu em một câu Bác Ngự Thần muốn thổ huyết: “…”

Hạ Nghiên Lạc bên cạnh nghe mà cười không ngừng, ngay cả Hoắc Khải Quân cũng cười nhưng anh không dám cười lớn vì sợ ảnh hưởng đến vết thương ở bụng.

Mọi người nói chuyện một lát Thời Khâm Tín lúc này mới nói đến chuyện chính: “Khải Quân, anh đem bức ảnh trên weibo gửi cho em, em đem đi phân tích môi trường xung quanh hoặc xem xem có hình ảnh phản chiếu nào trong mắt bố mẹ chị dâu không. Cũng là xem xem trong kho tư liệu có cảnh nào đặc thù không.”

Hoắc Khải Quân gật đầu bảo Hạ Nghiên Lạc tải ảnh xuống điện thoại rồi gửi qua máy tính cho Thời Khâm Tín.

Cô có chút căng thẳng hỏi: “Khâm Tín, cái này có dễ ràng phân tích ra không?”

“Không nói chắc được.” Thời Khâm Tín nói: “Cầm xem xem xung quanh có gì đặc thù không, nếu như quá thông thường thì dựa vào thiết kế tự động trong kho dữ liệu của công ty em thì cũng không lọc mục tiêu được. Có điều chị dâu đừng quá lo lắng dù sao bác trai và bác gái vẫn là con cờ trong tay đối phương, họ tạm thời sẽ được an toàn.”

Mọi người nói chuyện một lát mới rời đi.

Xuống tầng, Bác Ngự Thần lại gần Thời Khâm Tín nói bên tai anh: “Thật sự ăn rồi?”

Đồng tử của Thời Khâm Tín sâu lại: “Cậu cảm thấy nhà tôi thiếu lọ hoa (ý chỉ lấy vợ về làm cảnh) à?”

Rõ ràng là không thiếu. Cho nên cưới cô bé con dễ thương này về nhà chính là để làm vợ.

“Mẹ nó!” Bác Ngự Thần hất tay bước những bước lớn về phía xe của mình: “Cứ đợi đó, tôi nội trong một tuần sẽ thoát kiếp độc thân!”

“Anh Khâm Tín, vừa nãy anh ấy hỏi anh gì thế?” Nhan Mộ Cẩn hiếu kỳ hỏi.

“Cậu ta hỏi em cup là số mấy.” Thời Khâm Tín nói.

“Vậy anh nói là số bao nhiêu?” Nhan Mộ Cẩn đỏ cả mặt.

“Anh nói vừa cả lòng bàn tay lớn của anh, hơi dài một tý.” Thời Khâm Tín như cười như không nhìn cô.

Ya ya ya, xấu hổ quá! Thời Khâm Tín sao có thể nói thẳng tuộn ra như vậy? Tâm trạng Nhan Mộ Cẩn chuyển hết lên mặt, tai đã đỏ rộm lên rồi.

Tối đó cô tắm xong leo lên giường đợi Thời Khâm Tín.

Những ngày này họ ngủ cùng một chiếc giường, mặc dù lúc bắt đầu cô không quen lắm nhưng sau mấy ngày cô phát hiện thật ra hai người cùng nằm một chiếc giường cũng rất tốt, Thời Khâm Tín giống như túi sưởi ôm cô rất ấm, cô cũng không lo nửa đêm bị lạnh nữa.

Ngồi trên đầu giường Nhan Mộ Cẩn đang nghịch điện thoại thì weibo truyền đến một tin nhắn.

Cô mở ra xem, là ‘bạn trai cũ’ gửi đến.

Người con trai tên Trần Trì đó nói: “Mộ Cẩn, thực ra anh phát hiện anh yêu nhất vẫn là em, em có thể tha thứ cho anh không, chúng ta ở bên nhau được không?”

Nhan Mộ Cẩn vẫn chưa trả lời lại anh ta lại nói: “Anh trước đây thật sự không còn cách nào khác, mới tìm một lý do chia tay với em, bởi vì anh lái xe của bạn đâm hỏng nên phải bồi thường Bảy mươi nghìn tệ, anh không có tiền nhưng cô gái kia nói cho anh mượn…”

Thời Khâm Tín vừa tắm xong đi ra, Nhan Mộ Cẩn lập tức hỏi: “Anh Khâm Tín có người gửi tin nhắn cho em…”

Cô bây giờ đã là vợ ngoan của anh cho nên mọi động thái đều báo cáo với anh.

Thời Khâm Tín rất tự nhiên ngồi bên cạnh cô, cầm điện thoại nhìn nội dung trong weibo rồi nói: “Mộ Cẩn ngoan, giao cho anh.”

Vậy là, Thời Khâm Tín trả lời: “Đáng tiếc, tôi đã kết hôn rồi, với nhan sắc của anh làm người thứ ba cũng không đáng!”

Trần Trì: “Bảo bối yêu quý, đều là lỗi của anh, em đừng đùa như vậy nữa, chúng mình ở bên nhau được không?”

Thời Khâm Tín: “Tôi kết hôn rồi, chồng tôi vừa đẹp trai vừa có tiền.”

Trần Trì: “Bảo bối, xin lỗi đều vì chúng ta đều nghèo, cho nên anh mới nói với em những câu đó, nhưng anh hối hận rồi!”

Đều nghèo? Hóa ra là vì nguyên nhân này! Thời Khâm Tín quay đầu nhìn Nhan Mộ Cẩn, cũng may năm đó anh nhắc đi nhắc lại với cô lúc ra ngoài kết giao bạn bè tuyệt đối không được nói là nhà mình có tiền.

Đúng là bảo bối ngoan biết nghe lời! Nghĩ đến đây Thời Khâm Tín bèn ôm lấy hai vai Nhan Mộ Cẩn, lướt lại gần mặt cô hôn một cái.

Anh tiếp tục trả lời: “Tài khoản game Vương Giả Vinh Huy của anh là gì?”

Trần Trì lập tức gửi tên tài khoản lại.

Thời Khâm Tín: “Anh đăng nhập tài khoản đi, ba phút sau xem đồ trang bị của anh.”

Trần Trì rất vui cho rằng Nhan Mộ Cẩn muốn tặng đồ trang bị của cô nhưng sau ba phút anh ta đăng nhập vào tài khoản lại nhìn thấy toàn bộ đều bị cuỗm sạch, anh ta ngẩn ra.”

Mà lúc này, một tin nhắn nhảy lên: “Ngại quá, tôi là chồng của cô ấy, vừa rồi là tôi liên tục cùng anh nói chuyện.”

Thời Khâm Tín gửi tin nhắn xong trực tiếp xóa tài khoản của Trần Trì, sau đó nhìn Nhan Mộ Cẩn bên cạnh nói: “Xong rồi!”

“Anh ta sau này sẽ không dám đến nữa?” Nhan Mộ Cẩn mắt sáng như sao.

“Ừ.” đáy mắt Thời Khâm Tín có sát khí, lần sau không chỉ có mất sạch trang bị đơn giản như vậy đâu!

“Anh Khâm Tín thật giỏi!” Nhan Mộ Cẩn chủ động lao vào lòng Thời Khâm Tín.

Những ngày này anh đều ôm cô nên cô cũng quen cái ôm an toàn này rồi.

Mà Thời Khâm Tín thấy cô gái bé nhỏ chủ động lao vào lòng mình trái cũng lay động.

Xem ra đến lúc ăn no một bữa rồi!

Cho nên anh điều chỉnh ánh sáng.

Nhan Mộ Cẩn trong lòng anh ngạc nhiên hỏi: “Anh Khâm Tín, hôm nay ngủ sớm vậy sao?”

Trái tim của Thời Khâm Tín đập nhanh thêm mất nhịp, máu trong người rất sục sôi: “Sau này đều ngủ sớm như vậy bởi vì có bài tập cần làm.”

“Bài tập gì?” Nhan Mộ Cẩn nghi hoặc nhìn anh.

“Vận động trên giường, giúp dễ tiêu hóa, giảm béo, giữ gìn vóc dáng, còn khiến cho cơ thể thoải mái.” Thời Khâm Tín mị hoặc nói: “Tiểu Mộ Cẩn em muốn anh dạy em không?”

“Vâng!” Nhan Mộ Cẩn lập tức gật đầu: “Là Yoga phải không? Anh Khâm Tín, anh học từ lúc nào vậy, dạy em với!”

Cổ họng Thời Khâm Tín nóng lên: “Bởi vì khi làm tương đối nóng, ngoan giúp anh cởi áo ra nào!”

Lời tác giả:

Con sói mở miệng, đợi Tiểu Bạch Thỏ chảy vào!

Mà phía bên Tĩnh Nhiễm cũng không cần lo, cùng sống với nam thần dễ dàng gia tăng tình cảm, Dạ Lạc Hàn chống không nổi rồi!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.