Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa vợ xinh đẹp về nhà

Phiên bản Dịch · 2279 chữ

Tô Thiệp Cẩn run rẩy nhận quyển sổ đỏ, lúc nhìn trên đó đích thực là viết tên Thời Khâm Tín và Nhan Mộ Cẩn bà chỉ cảm thấy bản thân như bốc phải lá thăm vô cùng tốt.

Nhưng Nhan Thanh Trạch lại bình tĩnh hơn nhiều: “Khâm Tín, con đối với Mộ Cẩn là nghiêm túc à?”

Thời Khâm Tín cười nói: “Bố, bố từ khi nào thấy con làm chuyện gì là không nghiêm túc chưa?”

Nói xong, anh lại nói: “Hôm đó Tiểu Mộ Cẩn nói cô ấy lại thất tình, đối phương đá cô ấy…”

Tô Thiệp Cẩn nghe đến đây, mặt biến sắc: “Còn dám đá con gái mẹ? Bảo bối nhà chúng ta có chỗ nào không tốt?”

“Vì phòng trừ cô ấy ở bên ngoài gặp người xấu, con chỉ có thể tiến hành kế hoạch kết hôn với cô ấy trước.” Thời Khâm Tín nghiêm túc nói: “Bố mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Nhiều năm như vậy, từ lúc cô biết nói chuyện thì anh luôn quan tâm cô. Quan tâm lâu rồi dần dần cũng biến thành thói quen, cũng để trong lòng.

Vốn dĩ chỉ cảm thấy cô vẫn còn nhỏ, nhưng ngốc quá cơ, cứ nói chuyện yêu đương với ai là bị đá. Anh cuối cùng cũng không yên tâm được, chỉ đành cưới cô về nhà mới bớt lo.

Nhan Thanh Trạch nghe những lời của Thời Khâm Tín vui mừng nói: “Khâm Tín, chúng ta tin con.” ông nhìn vợ bên cạnh sâu sắc cảm nhận được nếu như lúc đầu ông đủ quyết đoán như Thời Khâm Tín thì bọn họ cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

Lúc này, Nhan Mộ Cẩn bị nhốt bên ngoài đã lo muốn chết đi được rồi. Trời ơi, anh Khâm Tín của cô sẽ không bị phạt chứ? Cô rất lo cho anh!

Chỉ là không quá 10 phút cửa thư phòng đã được mở ra.

Tô Thiệp Cẩn đi từ thư phòng ra trước, bà ôm lấy Nhan Mộ Cẩn cúi đầu hôn con gái một cái: “Bảo bối ngoan của mẹ, sao con lại đáng yêu như vậy? Để mẹ xem xem bố của Bác Ngự Thần vênh váo được bao nhiêu!”

Hả? Lén kết hôn mà không bị đánh vào mông? Còn được khen ngợi nữa?

Nhan Mộ Cẩn ngước mắt lên: “Bố mẹ, hai người không giận à?”

“Lấy người khác thì giận, còn lấy Khâm Tín sao mà giận đuợc?” Nhan Thanh Trạch vỗ vai con gái: “Giỏi, có mắt nhìn!” Ừ sau này xem ra không cần lo lắng cho con gái gặp phải người không tốt nữa rồi.

Thời Khâm Tín véo má Nhan Mộ Cẩn: “Mộ Cẩn, anh không lừa em chứ?”

Quả nhiên như anh Khâm Tín nói, từ trước đến giờ anh luôn đúng! Em gái nhỏ vội vàng gật đầu, ánh mắt tràn đầy sùng bái: “Anh Khâm Tín, anh nói với họ kiểu gì vậy?”

“Bí mật.” Thời Khâm Tín nói.

Nhan Mộ Cẩn cắn cắn môi.

Thời Khâm Tín nói: “Bố mẹ, con vẫn chưa thông báo đến người nhà, vừa hay hôm nay họ cũng ở đây, con đưa Tiểu Mộ Cẩn đi gặp họ nhé!”

“Được, lát bố mẹ sẽ qua.” Nhan Thanh Trạch gật đầu.

“Vâng, vậy chúng con đi trước nhé.” Thời Khâm Tín nói xong bèn kéo cô vợ nhỏ của mình đi ra.

Hai người ra bên ngoài Nhan Mộ Cẩn lại bắt đầu lo lắng: “Anh Khâm Tín, bố mẹ nuôi liệu có vui không? Bọn họ có phải thích chị Ngữ Băng hơn không?”

Thời Khâm Tín nghe đến đây, xoa xoa tóc Nhan Mộ Cẩn: “Họ ai cũng thích.”

“Hả? Đều giống nhau sao?” Nhan Mộ Cẩn cúi đầu nhìn ngón chân: “Vậy còn anh? Anh Khâm Tín, anh thích ai hơn?”

Tiểu Nha đầu này dường như phải mở thông tư tưởng một chút rồi?

Thời Khâm Tín chớp mắt, tùy ý nói: “Giống nhau.”

“Hả?” Nhan Mộ Cẩn cắn môi, tâm trạng trong lòng rất khó chịu. Hóa ra anh ấy thật sự là làm từ thiện? Đối với ai cũng giống nhau?

Thời Khâm Tín cúi đầu nhìn thấy cảm xúc thất vọng của Nhan Mộ Cẩn vậy là vội đứng lại, nhìn cô hỏi: “Mộ Cẩn, em hy vọng anh càng thích em hơn à?”

Nhan Mộ Cẩn cắn môi, chỉ cảm thấy hơi ngại.

“Được, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ thích em hơn.” Thời Khâm Tín nói xong, cúi đầu hôn lên cánh môi Nhan Mộ Cẩn, nhìn cô nói: “Còn em? Vẫn thích người em quen lúc trước…”

Nhan Mộ Cẩn vội vàng ngắt lời anh, xua tay nói: “Không, không đâu!”

Cô ngước mắt nhìn anh: “Anh Khâm Tín, anh so với họ còn tốt hơn, em chỉ thích anh!”

Thời Khâm Tín nghe đến đây đột nhiên tiến lên phía trước một bước, đưa tay ra đặt sau ót của Nhan Mộ Cẩn, cúi đầu xuống hôn cô.

Anh cọ sát trên cánh môi của cô rồi tách hàm răng của cô ra, trêu chọc cái lưỡi của cô rồi hút một cái.

Mắt của Nhan Mộ Cẩn đột nhiên mở to, cả người hoàn toàn bị động, động của không động được, ngay cả hô hấp cũng quên.

Anh duỗi tay ra che đôi mắt mơ màng của cô lại sau đó bắt đầu tấn công.

Cô vội vàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc anh chiếm đoạt cả thế giới của cô, thậm chí giống như là dò thám cái lưỡi nhỏ của cô còn chạm vào Thời Khâm Tín.

Anh lập tức cuốn lấy cô, tiếp đó đảo một lượt khiến Nhan Mộ Cẩn không rút ra được.

Trong hơi thở của cô đều là hơi thở thuộc về anh, dần dần cô rốt cuộc cái gì cũng quên, trọng tâm toàn bộ đều dựa vào lòng Thời Khâm Tín, tùy theo tiết tấu của anh, toàn bộ đều giao cho anh.

Lâu sau, Thời Khâm Tín mới buông Nhan Mộ Cẩn ra. Anh cúi đầu nhìn cô gái hơi thở không ổn định trong lòng nói: “Ngoan, sau này anh lúc nào cũng thích em!”

Nói xong Thời Khâm Tín bèn nắm lấy tay Nhan Mộ Cẩn tiếp tục đi vào nhà.

Má của cô đỏ thành một tầng mây hồng, nhịp tim đập nhanh rất lâu mà vẫn chưa khôi phục lại được, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, có một cảm giác hạnh phúc.

Hóa ra mặc dù anh đối với cô là làm từ thiện nhưng cô ngoan ngoãn làm vợ tốt của anh, anh nhất định sẽ càng ngày càng thích cô!

Thời Khâm Tín dẫn Nhan Mộ Cẩn đến cửa biệt thự rồi mở cửa.

Bố mẹ anh là Thời Mộ Sâm và Lam Tiểu Đường đều ở nhà, nhìn thấy Nhan Mộ Cẩn họ nhất thời mỉm cười: “Tiểu bảo bối đến rồi à?”

“Chào bố mẹ nuôi!” Nhan Mộ Cẩn ngọt ngào nói.

“Tiểu bảo bối, mau đến đây ngồi!” Lam Tiểu Đường khoang trương nói: “Váy của con hôm nay đẹp vậy?”

Nhan Mổ Cẩn lại đó ngồi xuống. Có rất nhiều lời cô muốn nói nhưng trong lòng cứ nhấp nha nhấp nhổm nên một câu cũng không nói được.

“Bố mẹ.” Thời Khâm Tín mở lời trước: “Hai người có hy vọng cưới Tiểu Mộ Cẩn về nhà không?”

Thời Mộ Sâm ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Xem ra đã có quyết định rồi?”

Lam Tiểu Đường cũng cười nói: “Chúng ta cũng rất thích tiểu bảo bối! Đương nhiên là hy vọng rồi!”

Nhan Mộ Cẩn nghe xong, khóe môi dương lên, lén nhìn Thời Khâm Tín.

“Vậy thì nguyện vọng của bố mẹ thành sự thật rồi!:” Thời Khâm Tín lại cầm quyển sổ chứng nhận kết hôn của mình: “Thời gian gấp gáp, không kịp nói với bố mẹ một tiếng.”

“Khâm Tín, hai đứa…” Lam Tiểu Đường kinh ngạc, nhưng chỉ một lát sau lại cười nói: “Sao không nói với bố mẹ thế? Bố mẹ có phải là sẽ phản đối đâu?”

“Đúng là làm bố mẹ vui nhé.” Thời Khâm Tín nói xong đi đến ngồi bên Nhan Mộ Cẩn, ôm lấy vao cô: “Sau này Tiểu Mộ Cẩn sẽ là con dâu của bố mẹ!”

“Từ trước đến giờ chúng ta cũng không coi Tiểu Mộ Cẩn là con dâu của người khác!” Thời Mộ Sâm khắc ý nói: “Khâm Tín, nếu đã kết hôn rồi, vậy có cần sửa lại phòng của hai đứa không. Hơn nữa xem thời gian để người lớn hai nhà bàn lạc chuyện kết hôn.”

“Vâng, lát nữa bố mẹ Tiểu Mộ Cẩn sẽ qua đây, chúng ta sẽ chọn thời gian luôn.” Thời Khâm Tín nói xong kéo Nhan Mộ Cẩn đứng dậy: “Mộ Cẩn, anh đưa em đi xem phòng của chúng mình.”

Đến phòng rồi Nhan Mộ Cẩn mới ý thức được Thời Khâm Tín nói là ‘chúng mình’. Sau này họ sẽ sống cùng nhau sao? Trong lòng cô lại bắt đầu thấp thỏm.

Thời Khâm Tín đưa Nhan Mộ Cẩn đến phòng ngủ của anh sau đó nói: “Thích ở đây hay là chọn một căn phòng khác lớn hơn?”

Nhan Mộ Cẩn yếu ớt hỏi: “Vậy chúng ta phải sống cùng nhau à?”

“Em đã thấy hai vợ chồng nào kết hôn xong không ở cùng nhau không?” Thời Khâm Tín chạm vào mũi cô.

Nhịp tim của cô đập càng nhanh, lắc đầu nói: “Chưa thấy.”

Một lát sau cô lại hỏi: “Anh Khâm Tín, chúng mình có phải kết hôn hơi sớm không?” Cô dường như vẫn chưa chuẩn bị được gì.

Trời ơi, quay đầu là phải ở cùng nhau, một phòng có thể có hai cái giường không?

Nếu là một cái giường, nằm cùng nhau liệu có xảy ra chuyện gì không?

Nhan Mộ Cẩn càng lúc càng căng thẳng, chỉ cảm thấy Thời Khâm Tín không biết nhưng lại giống như là biết…

Nhìn tâm trạng của cô phập phồng như thế, Thời Khâm Tín lại gần, khóa trụ đôi mắt Nhan Mộ Cẩn: “Mộ Cẩn, em có biết bây giờ trên thị trường người thì nhiều mà đồ thì ít không?”

Anh nói xong, véo má cô: “Vậy em nên trân trọng cơ hội này đi,nên suy nghĩ rõ vào.”

Nhan Mộ Cẩn nghe xong vội vàng lắc đầu: “Không sớm, không sớm.” Vẫn may là cô cướp được Thời Khâm Tín trước, nếu không anh quay đầu sẽ bị các cô gái khác cướp mất! Trước đó cô đã nhìn thấy rất nhiều cô gái bày tỏ với anh rồi!

“Thật thông minh!” Thời Khâm Tín cúi đầu hôn cô một cái: “Vậy chuyển qua đây sống cùng anh đi?”

“Vâng.” cô gật đầu.

Anh gài tóc ra sau tai cô nói: “Tiểu Mộ Cẩn, hôm nay em rất xinh!”

Nghe anh khen ngợi như vậy, trái tim của cô đập loạn không ngừng. Trời ơi, sao cô cảm thấy cô cũng đã bắt đầu càng ngày càng thích anh rồi?

*

Trưa hôm đó trong nhà cũ của Hoắc gia mọi người cùng ăn trưa.

Vốn dĩ Hạ Nghiên Lạc vốn dĩ lo lắng Hoắc Thần Hy không quen, không ngờ đứa trẻ này so với cô còn quen nhiều hơn, rất nhanh nó đã thu phục được mọi người, cái miệng nhỏ không ngừng nói ra những lời ngọt ngào.

Hoắc Tĩnh Nhiễm xem điện thoại xong quay sang nói với Hạ Nghiên Lạc: “Nghiên Lạc, váy em mặc hôm đó, công ty chị nhận được mấy đơn đặt hàng có thể tháng sau sẽ xuất xưởng!”

Hạ Nghiên Lạc cười nói: “Thực ra những cái váy đó quá khoa trương, họ mua về thực sự mặc được sao?”

“Chắc đấy là ngôi sao nên mặc được, rất nhiều phụ nữ mua quần áo không phải là để mặc mà chỉ là sưu tầm thôi.” Hoắc Tĩnh Nhiễm chớp chớp mắt: “Nghiên Lạc, chị lại vừa vẽ được mấy mẫu mới, em xem cùng chị không?”

“Vâng!” Hạ Nghiên Lạc vội vàng gật đầu, cùng Hoắc Tĩnh Nhiễm đi vào phòng cô ấy.

Hai người xem mẫu phác họa trên giấy thì bên cạnh có một bóng dáng nhỏ bé.

“Mẹ xinh đẹp, bà cô, hai người xem gì thế?” Hoắc Thần Hy hiếu kỳ hỏi.

Hoắc Tĩnh Nhiễm xoa cái đầu nhỏ của thằng bé: “Hy Hy, mỗi lần nghe cháu gọi, bà lại cảm thấy mình già ít nhất 50 tuổi rồi!”

Hạ Nghiên Lạc cũng cười: “Tĩnh Nhiễm, ai bảo chị là bền trên?”

“Vậy thì sau này nếu như không có người ngoài thì gọi là cô đi?” Hoắc Tĩnh Nhiễm nói.

“Vâng!” Hoắc Thần Hy nói rất chơn chu: “Vậy sau này cháu sẽ gọi là cô xinh đẹp!”

“Miệng thật ngọt!” Hoắc Tĩnh Nhiễm nói: “Cô và mẹ cháu đang xem phác họa thiết kế!”

“Cô xinh đẹp, trong nhà có cần người không?” Hoắc Thần Hy nói: “Cháu muốn làm thêm!”

“Cháu nhỏ như vậy đã muốn đi làm?” Hoắc Tĩnh Nhiễm cười nói.

Thằng bé gật đầu: “Ừ, cháu có thể giúp cô làm những công việc đơn giản nhất, dù sao buổi chiều cháu tan học sớm, bài tập cũng đơn giản.”

“Được rồi, vậy bắt đầu từ thứ hai đến công ty cô phụ giúp!” Hoắc Tĩnh Nhiễm vỗ vai thằng bé: “Làm trợ lý nhỏ cho công ty của cô.”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.