Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giới thiệu với bố mẹ một chút, đây là vợ mới cưới của con

Phiên bản Dịch · 2325 chữ

Hai con chó đang yêu cũng không biết có nghe hiểu tiếng người không? Chỉ thấy chúng đồng loạt kêu: “Gâu gâu!”

Hoắc Khải Quân đột nhiên mở mắt sau đó động một tay tháo nút thắt cà vạt ra. Anh đem miếng vải mông lung che trước mắt mình xuống nhìn về phía cô gái nhỏ đứng trước giường, đồng tử mắt chau lại: “Lạc Lạc, em dám để mấy con chó cái này liếm chồng em à?”

Đồng tử mắt Hạ Nghiên Lạc dịch chuyển, lùi ra sau. Mà Hoắc Khải Quân đã từ trên giường bật dậy, ánh mắt như muốn bổ nhào qua.

Hạ Nghiên Lạc ôm con chó Teddy xoay người muốn chạy lại bị Hoắc Khải Quân túm được khóa cô giữa anh và cửa tủ.

“Khải Quân, anh dọa Biên Biên và Cổn Cổn rồi…” Hạ Nghiên Lạc yếu ớt nói.

Hoắc Khải Quân nhận chó trong tay Hạ Nghiên Lạc rồi đặt chúng xuống đất.

Thấy hai con chó vẫn đứng dưới chân làm bóng đèn anh quét ánh mắt lạnh lùng một cái, nhất thời hai con chó bị dọa cho chạy mất.

Hạ Nghiên Lạc nuốt một ngụm nước bọt, xem ra hôm nay cô khó mà trốn được…

Nhưng, trong đầu cô khẽ đưa ra đối sách: “Khải Quân, sáng mai còn phải đi đến nhà cũ của anh, tối nên ngủ sớm…”

“Muộn rồi.” Hoắc Khải Quân bế Hạ Nghiên Lạc lên: “Xem ra hôm nay ở phòng 102 anh phục vụ vẫn chưa tốt.”

“Tốt rồi, tốt rồi!” Hạ Nghiên Lạc xua tay: “Thật đó, anh phục vụ là số 1!”

“Nếu đã là số một, vậy khẳng định em hy vọng buổi tối anh làm thêm 6 lần nữa!” Hoắc Khải Quân nói xong cúi đầu hôn xuống phía dưới.

Hạ Nghiên Lạc bẹp dí như xác chết, 6 lần… Anh muốn làm thêm 6 lần cộng 1 lần lúc nãy không phải là 7 lần à?

Vậy là cả một buổi tối Hạ Nghiên Lạc thật sự bị biến thành máy bán cơm tự động, bị ăn đến trên dưới toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, cuối cùng ngủ thế nào cô cũng chẳng nhớ.

Thậm chí chuông báo thức kêu lần đến lần thứ ba cô cuối cùng cũng tỉnh lại được.

Lúc lấy đồ tắm xong thì Hoắc Khải Quân đã ở dưới tầng cùng Hoắc Thần Hy rôm rả buôn chuyện rồi.

Hạ Nghiên Lạc hung dữ trừng mắt với anh, sau đó vội vàng đi vào nhà ăn ăn sáng.

Ăn sáng xong, mọi người cùng nhau đến nhà cũ của Hoắc gia.

Maybach lái đến cổng khu nhà cũ, người giúp việc lập tức đi ra mở cửa.

Hoắc Khải Quân nắm tay Hạ Nghiên Lạc và Hoắc Thần Hy xuống xe, cùng nhau đi về khu nhà chính.

“Lạc Lạc, Hy Hy, không cần lo lắng, họ đều là người lương thiện, sau này cũng là người nhà của hai mẹ con.” Hoắc Khải Quân nói xong bèn dẫn hai người vào phòng khách.

Trong phòng khách, mọi người sớm đã đợi gia đình họ rồi. Khi nhìn thấy ba người đi đến, nhất thời mắt họ đều sáng lên.

“Ông bà nội, bố mẹ con đưa Nghiên Lạc và Hy Hy đến.” Hoắc Khải Quân nói rồi bèn đưa Hạ Nghiên Lạc và Hoắc Thần Hy đến trước mặt họ giới thiệu một lần.

Hạ Nghiên Lạc nhìn mọi người chào hỏi một câu, Hoắc Thần Hy đứng bên cạnh cô ngước mắt lên hiếu kỳ nhìn mọi người đánh giá, đáy mắt mang theo vài tia phòng bị và tìm tòi.

“Hy Hy, lại đây, để cụ ngắm cháu nào!” Hoắc Doãn Nam nhìn Hoắc Thần Hy cười, trên khuôn mặt mang theo nụ cười rạng rỡ như hoa cúc vàng.

“Hy Hy, không phải sợ.” Hoắc Khải Quân nói: “Ông là ông nội của bố, cũng là cụ của con, con gọi cụ một tiếng đi!”

Hoắc Thần Hy chớp chớp mắt: “Bố, con không sợ, con chỉ cảm thấy cụ quá uy vũ!”

Hoắc Doãn Nam nghe xong, toàn thân trấn động, nhất thời ánh nhìn đối với thằng nhóc này cũng sáng lên: “Hy Hy, cháu cảm thấy cụ uy vũ?”

Thằng bé lập tức gật đầu: “Vâng! Mặc dù cụ đã lớn tuổi nhưng chỉ cần nhìn vào tinh thần của cụ thì cháu thấy giống các lão tướng quân trên tivi! Có loại cảm giác chiến công ha ha!”

“Là Chiến công hiển hách!” Hoắc Doãn Nam cười đến nỗi cả mặt đều tươi như hoa, ông ôm Hoắc Thần Hy lên rất muốn bế nó, nhưng đột nhiên phát hiện thằng bé sao nặng quá vậy.

Hoắc Khải Quân bên cạnh vội vàng bế con trai lên đặt vào lòng ông nội.

Hoắc Doãn Nam cười lớn nói: “Hy Hy thật thông minh! Giống hệt Khải Quân lúc nhỏ! Hơn nữa so với Khải Quân lúc nhỏ còn biết nói nhiều lời hay hơn!”

“Cụ ơi, cháu không nói dối, cháu là nói lời thật lòng!” thằng bé nghiêm túc nói.

Mọi người cười lớn.

Bà nội của Hoắc Khải Quân là Vương Thư Vân cũng đi tới, nhìn Hoắc Thần Hy nói: “Đúng vậy, Hy Hy giống hệt Khải Quân lúc bé, nhìn cái là biết con cháu nhà chúng ta rồi!”

Lúc này Hạ Nghiên Lạc đang bị bố mẹ của Hoắc Khải Quân quây kín .

Lý Mỹ Chi đánh giá cô con dâu trước mặt, đáy mắt lộ ra tâm tình hài lòng: “Xinh thật, so với mẹ con năm đó còn xinh hơn!”

Hạ Nghiên Lạc hơi ngại một chút: “Bác gái, bác đã gặp mẹ cháu rồi à?”

“Còn gọi là bác gái? À, hai đứa vẫn chưa chính thức kết hôn nhỉ.” Lê Mỹ Chi nói: “Đã gặp rồi, thực ra lúc Khải Quân 10 tuổi còn cùng nó đến nhà con đó, chỉ là lúc đó con và Giản Vũ San vẫn chưa hoán đổi thân phận cho nhau, lúc ấy ta thấy hình như là Giản Vũ San 4-5 tuổi.”

Hạ Nghiên Lạc nghe đến đây bất giác ngẩn ra, nhìn Hoắc Khải Quân nói: “Hóa ra anh đã đến nhà em?”

Anh véo má cô nói: “Ừ, đáng tiếc lúc đó nhìn thấy là Giản Vũ San, nếu không anh sớm đã cưới em rồi!”

Hạ Nghiên Lạc bất giác mỉm cười: “Lúc đó em mới 4-5 tuổi, anh cũng có 11 tuổi thôi? Anh xác định là thích một cô bé con à?”

“Chỉ cần là em anh nhất định thích!” Hoắc Khải Quân khẳng định chắc chắn.

“Khụ khụ!” Lý Mỹ Chi ho nhẹ một tiếng.

Mặt Hạ Nghiên Lạc nhất thời nóng lên, sao trước mặt mẹ chồng tương lai cô lại ân ái với anh như vậy? Dù sao cũng đều do Hoắc Khải Quân truyền cho cô!

“Mẹ, không phải trước đây mẹ và bố cũng thường xuyên phát cơm chó trước mặt con sao?” Hoắc Khải Quân lại hết sức tự nhiên, anh đem Hạ Nghiên Lạc khóa chặt trong lòng: “Sau này không cần cùng bọn con thi đấu nữa?”

Hoắc Chiến Nam trừng mắt nhìn anh: “Khải Quân, chú ý hình tượng!”

“Ở đây không có người ngoài, còn phải chú ý cái gì nữa?” Hoắc Khải Quân nói, đồng tử dịch chuyển hướng về phía Hoắc Thần Hy rồi mở miệng: “Ông nội cũng nên phát bao lì xì cho Hy Hy đi?”

Nói xong anh kéo Hạ Nghiên Lạc đến rồi nói: “Ông nội, có món gì tốt không?”

“Ông cho Hy Hy, còn cháu qua bên kia đợi đi!” Hoắc Doãn Nam nói xong lấy một bao lì xì đỏ nhét vào trong tay Hoắc Thần Hy.

Thằng bé chớp chớp mắt cười đến cong híp cả hai mắt lại rồi từ chối: “Hai cụ ơi không cần đâu ạ, cháu là trẻ con bình thường cũng không cần dùng đến tiền!”

“Không sao, trước tiên cứ giữ lại đã!” Vương Thư Vân thơm lên má thằng bé một cái: “Hy Hy, buổi trưa muốn ăn gì, cụ bảo nhà bếp làm cho con!”

“Cụ ơi cháu muốn ăn chè trôi!” thằng bé lập tức nói.

“Chè trôi?” Vương Thư Vân lạp tức nói với người giúp việc: “Đi hỏi nhà bếp xem có làm được không?”

Người giúp việc vội vàng đi vào bếp, rất nhanh đã trở lại báo cáo: “Đầu bếp Trương nói có thể làm được, nhưng đó không phải là sở trường của ông ấy…”

“Cụ ơi, cổng trường tiểu học của cháu có bán.” Hoắc Thần Hy nói.

“Hy Hy, cái cửa hàng đó tên gì hả cháu?” Hoắc Doãn Nam dặn dò: “Lập tức cử người đi mua!”

Hạ Nghiên Lạc chứng kiến bất giác hỏi Hoắc Khải Quân bên cạnh: “Khải Quân, lúc nhỏ anh cũng được mọi người chiều như vậy à?”

Hoắc Khải Quân gật đầu: “Anh nói hướng đông họ sẽ không bao giờ chuyển hướng Tây…”

Được rồi, anh được chiều đến lớn cũng không học cái xấu, không sa ngã vậy đã là kỳ tích rồi.

Lúc này Hoắc Tĩnh Nhiễm cũng từ bên ngoài đi đến, vậy là mọi người cùng nhau ngồi trong phòng khách chơi cùng Hoắc Thần Hy.

Thằng bé mắc dù nhỏ nhưng nói chuyện lại vô cùng thú vị khiến mọi người cười không dứt.

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc vốn dĩ lo lắng nhưng giờ cũng tiêu tan rồi. Cô thấy mọi người vui vẻ hòa đồng như vậy đột nhiên có chút ngưỡng mộ Hoắc Khải Quân, đồng thời cô cũng có chút kỳ vọng cuộc sống sau này của bọn họ có phải cũng thuận buồm xuôi gió như vậy không?

Mà khi Hạ Nghiên Lạc đi gặp người lớn trong nhà thì phía Thời Khâm Tín cũng vậy.

Buổi sáng, Thời Khâm Tín gửi cho Nhan Mộ Cẩn một tin nhắn nói anh ăn sáng xong sẽ qua nhà cô.

Cô biết anh tối hôm qua nói sẽ đến gặp người nhà cô nên bắt đầu từ nửa đêm đã không ngủ được rồi.

Không dễ dàng gì mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Lúc sáng bố mẹ phải ra ngoài cô còn cố ý nói nhà có khách để giữ bọn họ ở lại.

Vậy là hai người hủy lịch trình đã định ở nhà đợi vị khách bí mật mà Nhan Mộ Cẩn nói.

9 rưỡi sáng Thời Khâm Tín xuất hiện ở cửa.

Nhan Mộ Cẩn nghe thấy tiếng chuông cửa vội chạy nhanh ra, dép đi trong nhà còn rơi ra một chiếc.

“Là ai thế?” bà Tô Thiệp Cẩn mẹ của Nhan Mộ Cẩn nghi hoặc nhìn chồng là ông Nhan Thanh Trạch hỏi: “Bảo bối nhà mình sao ngay cả dép đi trong nhà cũng rơi ra thế kia?”

Nhan Thanh Trạch bất lực lắc đầu: “Tiểu nha đầu ấy vốn dĩ là vậy mà, anh cũng đã quen rồi!”

Lúc này, Nhan Mộ Cẩn đi đến cửa, nhìn Thời Khâm Tín, nhất thời hai mắt cô mở to theo đó là sự lo lắng: “Anh Khâm Tín, thật sự phải nói ra sao?”

Anh gật đầu, nắm tay cô đi vào.

Cô ngoan ngoãn để anh nắm tay, quyết định bắt đầu từ bây giờ sẽ không nói gì nữa, chỉ làm một con đà điểu.

“Hóa ra là Khâm Tín!” Tô Thiệp Cẩn nhìn con gái: “Là Khâm Tín sao không nói sớm? Thần thần bí bí, mẹ còn cho là con đưa bạn trai đến cơ?”

Nhan Mộ Cẩn nghe thấy chữ ‘bạn trai’ cả người ngẩy ra, trốn phía sau Thời Khâm Tín. Dẫn bạn trai đến nhà rất quan trọng không qua loa đại khái được.

Thời Khâm Tín nhìn Tô Thiệp Cẩn và Nhan Thanh Trạch bình tĩnh mỉm cười nói: “Bố mẹ nuôi, đây là lần cuối cùng con gọi hai người như vậy.”

“Cái gì?” Tô Thiệp Cẩn kinh ngạc nhảy lên: “Khâm Tín, con sao thế?”

“Con kết hôn rồi.” Thời Khâm Tín nói xong lấy từ trong túi quần ra một quyển sổ màu đỏ.

“Hả?” Tô Thiệp Cẩn trong lòng đau khổ! Bà luôn nghĩ anh là con rể tương lại của mình thế mà giờ lại kết hôn rồi!

Bà suýt chút nữa thì khóc ra tiếng: “Là con gái nhà ai mà có vận khí tốt như vậy?”

Thời Khâm Tín kéo Nhan Mộ Cẩn phía sau ra, ngữ khí bình tĩnh: “Giới thiệu với bố mẹ một chút, đây là vợ mới cưới của con, Nhan Mộ Cẩn.”

Tiếp đó Nhan Thanh Trạch và Tô Thiệp Cẩn vô cùng kinh hãi, hai người nhìn anh: “Khâm Tín, con nói cái gì?”

Xong rồi xong rồi, sẽ bị đánh vào mông sao? Nhan Mộ Cẩn bị dọa cho dính chặt trong lòng Thời Khâm Tín.

“Đừng sợ, anh đến để giải thích.” Thời Khâm Tín nói xong vỗ sau lưng Nhan Mộ Cẩn, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người Nhan Thanh Trạch: “Bố mẹ, chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi?”

“Được, bố cũng muốn biết đây là sự cố ngoài ý muốn hay là vì cái gì.” Nhan Thanh Trạch nói.

“Ngoan ở bên ngoài đợi anh.” Thời Khâm Tín buông Nhan Mộ Cẩn ra. Hai bố con cùng đi vào thư phòng.

Anh đóng cửa lại rồi mở giấy chứng nhận kết hôn ra: “Bố mẹ, hai người xem tên trên này sẽ rõ. Hơn nữa sổ hộ khẩu trong tủ nhà mình trang mà có tên của Tiểu Mộ Cẩn đã từ chưa kết hôn sửa thành đã kết hôn rồi!”

Lời tác giả: Aida! đều đã gặp người lớn rồi ~ Đêm hôn qua là Lạc Lạc thị uy hay là Quân ca đây?

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.