Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Đế Đại Nội Tự Tại Kinh

Tiểu thuyết gốc · 4799 chữ

Cậu bước vào phía trong động đúng lúc này một cảm giác đau đớn từ ngực truyền tới làm cậu không tài nào chịu nổi. Cậu lảo đảo ngã gục xuống, lăn lóc dưới đất mà rên rỉ. Đau quá, đau quá, ngứa quá, khó chịu quá.

Hướng Vấn Thiện kinh ngạc vội bò tới đỡ cậu ngồi dậy, thò tay lên bắt mạch cho cậu, không kiểm tra không hay, mạch của cậu đập hỗn loạn, người của cậu lúc nóng lúc lạnh,

Ông cởi ái ái minh ra, phát hiện trước ngực của cậu khi này hiện rõ lên 2 dấu bàn tay một đỏ một tím.

Ông với Ái Minh đa chung sống mấy tháng trời, nhớ rõ khi trước trên người cậu không hề phát sinh ra hai dấu bàn tay này, nhìn dấu vết ông như hiểu ra.

Không khỏi nghĩ lại lúc tiếp  một chưởng với trấn nam vương, khiến ông thất thần, cửu u nhị lão đã ra tay đánh 2 chưởng về phía ông, nhưng do ông tu tập kim cương bất hoại thần công nên không hề bị chấn thương nhưng 2 chưởng này vô tình cách sơn đã ngưu, đánh về phía ái minh gây ra cho cậu 2 vết bàn tay này, cơ thể của cậu hiện giờ có 2 dòng khí quay quanh, lúc nóng như thiêu đốt, lúc lạnh như rơi vào hầm băng.

Khuân mặt cậu nhăn nhó vì đau đớn, trên trán đầy mô hôi, đôi lúc lại run lên co người lại thở ra từng làm sương trắng.

Ông đặt cậu ngồi ngay ngắn, nhẹ đặt 2 bàn tay lên người cậu, bắt đầu truyền nội lực vào người cậu, giúp cậu làm dịu đi phần nào đau đớn.

Sau một canh giờ trên trán ông mồ hôi từng giọt to như hạt đậu rơi xuống, đến khi ái minh phun ra một ngụm máu bầm ông mới từ từ thu tay lại.

Sau khi phun ra ngụm máu bầm, trên mặt cậu khi này đã xuất hiện một chút huyết sắc.

Đêm đó, vết thương của ái minh đột nhiên trở nặng, không ngừng thổ huyết, cả người tím bầm.

Hướng vấn thiên chăm sóc cậu không hề rời mắt, khuân mặt của ông thấy rõ sự lo lắng. Ái minh trong lúc mơ màng nắm lấy bàn tay ông nói: tiền bối, ta rất khó chịu, có phải ta sắp chết rồi đúng không?

Đừng nói bậy có ta ở đây ngươi làm sao có thể xảy ra chuyện gì, khuân mặt ông nhăn nhó cố trấn an Ái Minh.

Ta lạnh lắm đôi lúc còn cảm thấy rất là nóng, 3 ngày gần đây cơ thể tiểu bối rất khó chịu trong người luôn như có kiến bò vậy.

Hướng Vấn Thiên nắm lấy lòng bàn tay cậu nói: tiểu tử, sao không nói cho ta hay.

Ái minh không đáp mà nước mắt long tròng nắm chặt tay Hướng Vấn Thiên van cầu: tiền bối mặc dù ta biết người không thích ta, nhưng sau khi ta chết mong tiền bối tới vương phủ  nói lại cho A Giang ca ca và Chiêu Tiên rằng ta rất nhớ 2 người, hãy sống thật tốt đừng nghĩ tới ta, ta xin người đó.

Hướng Vấn Thiên nhăn mày quát mắng: đừng nói vớ vẫn, có ta ở đây làm sao ngươi có thể xẩy ra chuyện gì được.

Ái minh khóc càng thêm lớn hơn cậu nói: tiền bối người vì mối hận thù mất con nên mới khiến người giết hại bao nhiêu người vô tội, ta mong sau này tiền bối sẽ không còn lạm sát người vô tội nữa, nếu còn sống ta muốn thay con trai đã mất của người làm con của người. Nhưng thật sự không được nữa rồi, ta rất mệt, mệt lắm rồi. Rồi cậu nhắm mắt, tâm thức rơi vào một màu đen quạnh quẽ.

Hai người sống với nhau không lâu, nhưng ông cảm nhận ái minh là một đứa trẻ lương thiện, đã từ rất lâu ông chưa từng được nghe những lời ấm áp như vậy, ông ôm cậu vào lòng giọng nỉ non nói: hài tử, hài tử của ta, ta hứa với con sau này sẽ không làm việc ác nữa.

Rồi ông dựng cậu ngồi dậy. Dán tay mình vào lòng tay ái minh hét lớn: bây giờ ta truyền cho con công lực cả đời của ta cho con, con nhất định phải sống thật là tốt. Chỉ thấy cả người của ông dường như biến lớn, áo bào bay phấp phới, từng luồng nội lực mênh mông như sóng lớn truyền vào cơ thể ái minh, điên cuồng đối kháng với hai luồng nội lực của Cửu U nhị lão. Sau hai khắc trung cả hai người đều phun ra một búng máu, bay ngược ra.

Gió núi từng cơn từng cơn như đang riết gào, như nổi bi thương và thống hận, hoà với tiếng sói hú dài trong màn đêm, cảnh sắc tịch mịch.

Khi Ái minh tỉnh dậy lúc này trời cũng đã lờ mờ sáng, vòm trời ửng đỏ lấp ló sau dãi sương mù.

Cậu mặc dù ngất đi nhưng vẫn có thể cảm nhận được những việc mà Hướng Vấn Thiên đã làm cho cậu.

Sau khi tĩnh dậy cậu vội tìm kiếm ông, chỉ thấy ông nằm bất động ở một góc động, trên mặt, trên bộ bạch bào của ông còn dính vết máu. Cậu lao tới ôm ông dậy, khóc lớn:

Tiền bối người đừng có chết, là do Ái Minh hại người, người đừng có chết.

Cậu ôm Hướng Vấn Thiên vào lòng mà gào khóc, dù cậu ra sức lay mạnh như thế nào ông cũng không thể tỉnh lại.

Cậu đang chán nản đột nhiên cảm thấy bàn tay mình bị người nắm chặt, giọng Hướng Vấn Thiên yếu ớt vang lên : đừng lay nữa, mệt chết ta mất, con còn lay nữa thì ta thật không sống nổi mất?

Ái minh vui mừng cười hì hì, ôm thật chặt cổ  ông.

được rồi, được rồi con lại muốn giết chết ta nữa hay sao, mau lấy cho ta ít nước.

Ai minh hớn hở, đặt ông nằm ngay ngắn, sau đó lấy lá làm gáo múc nước, cậu nhẹ nhàng đỡ ông dậy đợi hướng vấn thiên uống hết nước mới từ tốn hỏi:

Tiền bối, người không sao chứ, làm tiểu bối lo muốn chết.

Hướng vấn thiên làm mặt giận nói: còn muốn gọi ta là tiền bối đến khi nào, không phải lúc trước đã nói muốn nhận ta làm nghĩa phụ hay sao.

Ái minh gãi đậu ngượng ngùng nhất thời không nói nên lời.

Hướng vấn thiên nhìn bộ dạng của cầu cười đến độ ho sặc sụa, ông nói:

Mau hái một ít trái cây xuống, khấu đầu lay ta 3 lạy làm lễ, từ nay về sau con chính là nghĩa tử của ta, ta chính là nghĩa phụ của con.

Ái minh vâng lời ông, rất nhanh quay trở lại, cậu đặt hơn mười trái ngọt xuống trước mặt hướng vấn thiên, trái nào trái nấy to tròn , đỏ mọng. Cậu quỳ xuống trịnh trọng đưa tay lên trời cao thề: trên có trời cao, dưới có bình địa ta Ái minh, ngày hôm nay nhận, cậu nói đến đây bắt đầu ấp úng ngước đầu lên về phía Hướng Vấn Thiên cười tinh ranh hỏi: người tên gì vậy.

Hướng Vấn Thiên nghe vậy, miếng trái cây đang cắm dở cũng phụt cả khỏi miệng nói: tên tiểu tử này tên nghĩa phụ cũng còn không biết. Nghe đây ta họ Hướng tên là Vấn Thiên.

Vậy con họ gì? Bạch sư hỏi ngược lại.

Con không có họ ca ca kêu con là Ái Minh.

Hướng Vấn Thiên trầm tư hồi lâu rồi nói: thôi vậy sau gặp ca ca của con ta và y sẽ bàn bạc đặt họ cho con sau vậy.

Ái minh tiếp tục bái lễ: ta ái minh, nhận nghĩa phụ Hướng Vấn Thiên làm nghĩa phụ mong trời cao chứng giám, không nguyện máu nóng chung dòng chỉ cầu tát cạn vầng Nhật nguyện vẫn chọn tình nghĩa.

Cậu vái 3 vái, đầu chạm đất, sau đó là dâng rượu, nhưng nơi đây không có rượu cậu chỉ có thể lấy nước làm rượu kính hướng vấn thiên.

Ông hài lòng nâng cậu dậy, dồi mới nói: sau này con làm nghĩa tử của ta, lời đầu tiên ta dậy con đó chính là không được giống ta giết người lạm sát, đứng trong thiên địa, hành sự phải quang minh lỗi lạc. Là một nam nhi đầu đội trời cao, chân đạp đất cứng.

Ái minh gật đầu nói: nghĩa phụ con hứa với người làm một người quang minh lỗi lạc, là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, nghĩa phụ "phi độc bất trượng phu", nếu kẻ nào dở trò với con thì con đành dở trò đánh hắn vậy.

Hướng Vấn Thiên liếc cậu một cái rồi nói: người xấu đáng đánh thì đánh, nếu là người tốt con đánh họ ta liền đánh con.

Rồi ông kéo áo minh lại bắt mạch, mặt mày càng ngày càng đen lại, thở dài nói: không hổ là truyền nhân của Cửu U thần cung, công pháp thật tà dị. Khiến ta dùng toàn công lực của cả đời, cũng không thể phá giải được.

Nghĩa phụ con không sao, sống được bao lâu liền sống bao lâu đi? Ái minh thấy khuân mặt ông khó coi không nhịn được nói.

Nói bậy, mặc dù bệnh của con chưa khỏi thể khỏi hẳn, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Hướng vấn thiên nghe ái minh nói vậy liền quở trách.

Lông mày ông giản ra rồi lại nói: đợi ta điều tức một lúc liền chỉ dậy con võ công, phải có võ công mới có thể bảo vệ cho bản thân. Nói xong, ông nhắm mắt tỉnh tâm điều tức, ông thầm nghĩ tự diễu bản thân: ta bị phế 2 chân còn cần một thân bản lãnh để làm gì nữa chứ, chỉ mong dạy bảo tốt được cho ái minh.

Gạt bỏ suy nghĩ lung tung, ông bắt đầu hô hấp điều tức, lúc truyền công cho ái minh đã truyền hết nội lực mà cả đời ông tu tập mà thành cho ái minh nên bây giờ cả người ông truyền đến cảm giác hư thoát. Về phần ái minh cậu từ từ cảm nhận cơ thể chỉ thấy khi này sức lực mạnh vô cùng, như có một luồng khí nóng giống một cái thác vượt trời cao không ngừng chạy quanh cơ thể, cậu có cảm giác nếu như bây giờ có một con cự ngưu đứng trước mặt, cậu tuyệt nhiên một đấm hạ sát. Hướng vấn thiên trong thiên hạ là tuyệt đại cao thủ số một, nhắc đến ông thiên hạ có mấy người dám hô to gọi nhỏ. Cậu nhận lấy cả đời công lực của ông thì sao không lợi hại cho được.

Chỉ là lúc này Ái Minh không khỏi tự hiếu kỳ về cơ thể, lần trước rơi xuống nơi đây, thân thể cậu không hề mang một chỗ thương tổn, lại mơ hồ cảm thấy thân thể tốt hơn trước kia rất nhiều, cho tới khi này thì hoàn toàn lột biến, mèo con hoá mãnh hổ. Đúng lúc này một con chim nhạn đậu xuống định cướp quả ngọt, cậu nhẹ nhàng xử xuất ra, mai hoa chỉ do nghĩa phụ truyền dạy, cận búng viên đá đi, khiến cậu há hết miệng lưỡi, một búng vừa rồi của cậu, chỉ là hời hợt trong lúc vô tình bắn ra, vậy mà khiến hòn đá xuyên qua người con nhạn, cắm thật sâu vào vách động.

Cậu nhìn ngón nay của mình không khỏi sững sốt sau đó là vui mừng, chỉ muốn nghĩa phụ mau tỉnh dậy mà khoe thành quả.

Nhưng nhìn qua hướng vấn thiên vẫn ngồi im bất động chăm chú điều tức nên cậu đành nhịn lại, đánh đá đốt lửa nướng con nhạn vừa bắt được.

Rất nhanh mùi nhạn nướng thơm lừng truyền đến mũi, giọng của nghĩ phụ cậu vang lên: mau ăn nhanh đi, những thứ ta sắp truyền cho con đều là thứ tuyệt học thiên hạ, nếu con có chút lơ là thì đừng trách ta ra đòn nặng.

Ái minh vui vẻ xé con nhạn làm đôi, phần nhiều nhường cho nghĩa phụ, cậu nhai nhồm nhòm không đến mấy trốc đã sạch bong chỉ còn lại vài mảnh xương, cậu lau vết bẩn lên vạt áo dồi chạy đến chỗ Hướng Vấn Thiên nói: nghĩa phụ, ban nãy con dùng mai hoa chỉ đánh chết con nhạn đó, một phát so với những lần trước nội lực tăng gấp mấy lần. Một phát liền bắn nó bay xa mấy trượng. Cậu bắt đầu khoe mẽ chiến tích của mình vừa rồi.

Hướng Vấn Thiên không còn gì để nói, chỉ đành lắc đầu rồi ôn tồn giải thích: con được thừa hưởng tất cả nội lực của ta làm sao không lợi hại, bây giờ ta chỉ cách con điều tức và vận dụng nội lực trong cơ thể. Ông bắt ái minh khoanh chân điều tức hơn 5 canh giờ, rồi gọi cậu nhặt tới 10 viên đá, nói: con dùng một chiêu mai hoa chỉ giống ta: ông cầm một hòn đá trong lòng bàn tay Ái Minh rồi búng nó về phía giữa ao trúng ngay chiếc lá đang trôi lơ lững trên mặt hồ, hòn đá xuyên thủng chính giữa chiếc lá, mặc dù nội lực đã mất nhưng một thân bản lỉnh tu luyện vẫn còn đó. Ái minh thấy vậy không khỏi hô lên: tuyệt quá!

Hướng vấn thiên hồi tưởng lại nói: nhớ năm đó Nhất Đăng đại sư dạy ta chỉ pháp này, ông đã luyện nó tới mức lô hoả thuần thanh, từ vô hình hoá hữu hình, nhẹ điểm ra đã đục thủng một lỗ trên tượng đá, cách xa 10 trượng.

Nghĩa phụ điều đó là thật sao, trên đời này chẳng lẻ lại có chuyện kinh hồn như vậy, ái minh kinh ngạc hỏi lại.

Hướng vấn thiên cười lớn nói: khi ta trông thấy tận mắt còn kinh ngạc hơn con gấp vạn phần khi này.

Nhất đăng đại sư là người mà cả đời này tà thán phục, không biết lão nhân gia khi này ra sao?

Ông như hồi tưởng lại hồi lâu mới ân cần chỉ dạy ái Minh, ông nói:

Điểm mấu chốt của chiêu chỉ pháp này chính ở 3 chữ chuẩn, xảo và nhanh. Chính là chính xác, xảo diệu và phải thật nhanh. Chiêu chỉ pháp này còn phải dựa vào nội lực của người tu luyện, nội lực của con càng thâm hậu thì càng phát ra được càng nhiều uy lực.

Bây giờ ta trước chỉ con cách nắm được điểm nhanh và chuẩn đợi khi con thuần thục có thể tự giác ngộ chữ xảo.

Bây giờ con dùng chiêu thức đó. Dùng đá búng hết lực đạo vào chiếc lá trong ao nếu bắn hụt một lần, tối nay sẽ phải nhịn ăn: Hướng Vấn Thiên nghiêm khắc nói ra.

Ái minh nghe thấy đề mục khó như vậy phản bác nói: nghĩa phụ có hơn 20 chiếc lá như vậy làm sao con có thể mỗi một chiếc lá có thể bắn trúng được chứ.

Hướng Vấn Thiên khuân mặt nghiêm nghị khiến ái minh đành phải ngoan ngoãn làm theo lời ông. Đúng như cậu nói 20 chiếc lá trên ao kia chỉ nhỏ bằng hai ngón tay người lớn, cậu chỉ có thể bắn trúng được 6 chiếc lá còn lại đều trượt hết.

Ái minh mặt mày nhăn nhó bước đến trước mặt Hướng Vấn Thiên, ấp úng nói: nghĩa phụ, con chỉ có thể bắn trúng 6 chiếc lá, dù gì con cũng đã cố gắng, phần cơm hôm nay con vẫn được ăn chứ.

Hướng vấn thiên hừ lạnh mày nhăn lại, nghiêm khắc quát: còn muốn ăn mau ra tập luyện, con của ta không có kẻ lười biếng.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy nghĩa phụ hung dữ như vậy, vội chạy đi tiếp tục tập luyện, tia ánh sáng cuối cùng cũng vụt tắt nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, ái minh bụng réo không ngừng.

Mặt mày cậu ỉu xìu, dù có tiến bộ đôi chút nhưng để cả 20 lá đều trúng hết thì thật là vô cùng khó.

Cậu liếc mắt về phía nghĩa phụ thấy ông cắn một miếng lớn trái cây, không khỏi nuốt nước miếng ừng ực.

Ái minh nhìn xuống xoa xoa cái bụng, dỗ dành nó đừng réo lên nữa.

Mau ăn đi rồi lập tức đi tập luyện cho ta, giọng nói nghiêm khắc của hướng vấn thiên vang lên, rồi ông ném 2 trái ngọt về phía cậu, mặc dù muốn nghiêm khắc với ái minh nhưng để cậu như vậy ông thật lòng không nỡ thấy.

Ái minh vội vàng cười, nói: cảm tạ nghĩa phụ, câu lau mồ hôi trên trán, lần này cậu cảm nhận được trái này có vị ngọt hơn trước rất nhiều.

Ái minh rất chăm chỉ không dám lười biếng, cả ngày cả đêm cậu đều miệt mài tập luyện, cộng thêm một bên Hướng Vấn Thiên cực độ nghiêm khắc.

Ngày ngày như vậy Ái Minh cũng đá tập luyện thuần thục dù cho tới ba mươi hay đổi lại là bốn mươi chiếc lá cậu cũng có thể dễ dàng phóng trúng.

Hướng Vấn Thiên vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, ông gật đầu khen ngợi, nói : rất tốt, học cũng rất là nhanh, bây giờ ta giúp con học cách vận dụng thuần thục nội lực trong cơ thể,

Lần này ta hô nhẹ con chỉ có thể phóng trúng chiếc lá mà không được làm nó lật hay bị rách, ta kêu nặng thì hãy vận dụng hết lực đạo phóng rách chiếc lá kia.

Lúc đầu ái minh cho rằng việc này rất đơn giản, nào ngờ ban đầu còn tốt, hồi sau ông càng hô càng nhanh, hầu như ngón tay cậu không có thời gian mà dừng, làm sao còn kịp để điều khiển lực đạo.

Đêm về ái minh không khỏi ôm ngón tay trỏ, nói: Nghĩa phụ, người hại con rồi, ngón tay của con bị hủy tới nơi rồi, ngón tay của cậu sưng vù như trái ớt nhỏ.

Vớ vẩn, mau lại đây ta đút cho ăn. Hướng Vấn Thiên đắp lá thuốc vào ngón tay cho cậu, sau đó ông xé từng miếng thịt nhạn đút cho cậu ăn. Ái minh lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm của phụ mẫu, không khỏi chăm chú nhìn ông, vừa ăn, vừa vui mừng hát.

Hướng Vấn Thiên cảm nhận được ánh mắt  đầy trân thành của ái minh tuy vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không dấu nổi được hạnh phúc trong khoé mắt, 2 người mặc dù chỉ có thể ở một hang động chật hẹp nhưng lại rất vui vẻ.

Thường ngày cậu dành ra 1 canh giờ đi kiếm củi cùng săn nhạn, còn lại cậu chăm chỉ luyện tập võ công, đôi lúc cùng trò chuyện với nghĩa phụ, nghe ông nói về các việc hiểm ác trên trốn giang hồ.

Cậu ta tinh tế làm cho nghĩ phụ một chiếc nạng. Khiến việc đi lại của Hướng Vân Thiên cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Công phụ không phụ lòng người, 3 chữ chuẩn, sảo và nhanh cậu đều đã nắm được, cùng lúc có thể phóng ra mười viên đá, lại đều có thể trúng cả mười.

Ái minh trong lúc vô tình, mười lần sẽ có một lần sử dụng, phóng ra một luồng kình khí kém một chút nữa sẽ tu tập đến độ vô hình hoá hữu hình.

Hướng Vấn Thiên một bên vút tròm râu dài không ngừng gật đầu, nghĩ tới hồi thiếu niên, ông còn không có thể luyện môn chỉ pháp này đến độ như vậy.

Ông đằng hắng một tiếng gọi ái minh lại gần nói: Ái Minh, con chính là kỳ tài luyện võ, ta rất hài lòng, nhưng cũng không được quá tự phụ, giang hồ hiểm ác, núi cao ắt sẽ có núi cao hơn, người hơn người là chuyện rất bình thường, người chỉ có thể chăm chỉ như cá vượt dòng mới có thể có thành quả. Con hiểu chưa.

Dạ nghĩa phụ, hài nhi hiểu, đây cũng không là lần đầu nghĩa phụ nói vậy đâu a, còn hứa với ngài con sẽ đứng trên đỉnh của thiên hạ, làm một cao thủ độc bá võ lâm.

Hướng Vấn Thiên nghe vậy không khỏi gõ đầu cậu lắc đầu nói: chưa biết đi đã đòi bốc phét.

Mặc dù con có nội công cả đời của ta nhưng còn chưa xử nổi ba thành, người luyện võ chúng ta điều quan trọng nhất chính là tu tập nội công, phải khai mở được các huyệt đạo trong cơ thể. Đại huyệt là gốc rễ, đại mạch tiểu mạch là thân cành, tiểu huyệt chính là chồi ngọn

Huyệt đạo là từng điểm nhỏ, Trãi dài khắp trên cơ thể, nó chính là những điểm giao nhau của các kinh mạch và lạc mạch chia làm 3 loại, là tử huyệt, ma huyệt và sinh huyệt.

Đứng đầu là đại huyệt phía sau là huyệt ngủ du.

Huyệt ngủ du là huyệt từ khuỷu tay và gối trở xuống đến ngón chi, khí công tu lập vận hành trong kinh lạc như dòng nước chảy, chỗ đi xa là tỉnh, trôi chảy là huỳnh, dồn lại là du, đi qua là kinh, nhập vào là hợp.

Ái minh, khuân mặt ngơ ngác như gặp được thứ lạ trên đời chăm chú lắng nghe.

Theo ta được biết thì các huyệt ngủ du Tỉnh, Huỳnh, Du, Kinh, Hợp tương truyền được thánh hiền y sư lý giải theo quy luật tương sinh của ngủ hành.

Cậu nghĩ lại lúc trước sống cơ cực cùng ca ca, lúc đó cậu không có tiền đóng học, chỉ có thể đứng ngoài khe cửa sổ mà học lõm của thầy tư đồ.

Khi này Hướng Vấn Thiên chậm rãi nói tiếp ngũ hành là khi trời đất sinh ra đã có, từ y học, trận thư của các tướng lĩnh, võ học, tất cả mọi thứ đều quay quanh nó.

Quay lại nói đến huyệt đạo, đại huyệt gồm 8 huyệt

Bách hội một trong tam đại huyệt tối kỵ

Nằm ở đỉnh đầu tương ứng với thiên nơi hấp thu thiên khí của trời,

Tiếp theo là Cổ Hợp chứa sinh khí

Đản trung nơi hợp của khí là địa

Cao hoang dẫn tinh huyết gần với tuỷ

Cao nguyên hay gọi là đan điền là cửa của nguyên khí, nội lực tu tập đều đổ vào nó. Đây là huyệt của người luyện võ, là huyệt gian nan cần vượt qua nhất của người luyện võ. Một huyệt thông bách huyệt thông.

Phía sau là mệnh tuyền sinh mệnh.

Túc tam lý, ngủ tạng.

Dũng tuyền là nhân nơi chứa lực

Ông nói đến đâu sẽ cầm tay chỉ điểm vị trí huyệt đạo đó trên cơ thể ái minh.

Được rồi, con đã nhớ các vị trí của các huyệt đạo này chưa

Người quên con là ai sao, dạy một lần liền sẽ không quên đâu. Ái minh cười hì hì tinh ranh nói ra. Mặc dù nói vậy trong lúc nghĩa phụ chỉ điểm cậu cũng rất tập trung không dám lơ là.

Hướng Vấn Thiên đúng thật hết nói nổi với cậu, cốc cốc, ông gõ lên đầu cậu 2 cái rồi nghiêm giọng nói, bây giờ ta sẽ đọc khẩu quyết của hai môn công pháp thượng thừa, con phải ghi nhớ cẩn thận.

Công pháp đầu tiên ta truyền cho con là bộ công pháp thành gianh của ta, kim cương bất hoại thần công, chỉ là đáng tiếc ta tư chất không đủ, mất 12 năm mới tiểu thành, cách đại thành còn quá xa.

Người luyện thành môn công pháp này sẽ giúp thân thể như sắt thép, đao thương bất nhập. Thiên hạ sợ rằng khó có địch thủ ông thở dài nói ra.

Môn công pháp thứ 2 ta muốn truyền cho con chính là của vị hoàng bào nhân truyền lại cho ta.

Ái minh nghe tới đây thì nổi lên tính hiếu kỳ, cậu hỏi ngay: nghĩa phụ, người đó võ công làm sao có thể so với nghĩa phụ bây giờ chứ.

Hướng vấn thiên lắc đầu nói: điều này ta cũng không dám chắc, võ công của ông ấy biến ảo khôn lường ta lại chưa một lần giao thủ qua với ông, làm sao biết được vực sâu sâu rộng  bao nhiêu.

Ông mỉm cười, vui vẻ nhìn ái minh mà nói: trên đời này có rất nhiều điều kỳ thú, ngay cả một cuốn sách đơn giản, bất kỳ một y sư nào đều sở hữu nhưng lại ẩn chứa tâm ý cao thâm mạt trác.

Ái minh kinh ngạc hỏi: nghĩa phụ, có chuyện kỳ lạ như vậy hay sao.

Hướng vấn thiên gật đầu nhẹ nói: con biết cuốn Hoàng Đế Đại Nội Tự Tại Kinh chứ. Thế gian cho rằng nó chính là một cuốn sách nói về y thuật thông thường nhưng nào ngờ được rằng trong đó che dấu một bộ công pháp kinh thế trấn áp thiên hạ.

Ái minh nghe ông nói phô trương như vậy vốn trong đầu không thể tin nổi.

Hướng vấn thiên cười cười đoán ra tâm ý của cậu ông giải thích. Hoàng Đế Đại Nội Tự Tại Kinh mà hiện thời các y sư mang theo chỉ ẩn chứa một phần ba trong bản chính thể khi xưa, ta mới luyện thành một phần này đã có thể sánh với bật hoại kim cương thần công, con cho rằng nó có lợi hại hay không?

Ái minh khi này bị dọa cho khiếp hồn bạt vía cậu nói: nghĩa phụ, vậy nếu một ngày thiên hạ ai cũng biết bí mật kia chẳng lẻ thiên hạ khắp nơi đều là cao thủ rồi hay sao.

Hướng vấn thiên nghe vậy thì phì cười gõ đầu cậu mà rằng: nếu đơn giản như vậy sớm cao thủ thiên hạ mọc lên như nấm sau mưa rồi. Nếu không có người chỉ dậy, cho dù con mang theo  Hoàng Đế Đại Nội Tự Tại kinh suốt ngàn năm cũng khó mà hiểu được, thâm ý biến ảo của nó.

Ái minh kinh ngạc ồ lên nói: nghĩa phụ, con thật không hiểu tại sao vị hoàng bào nhân kia lại có thể biết được bí mật đó.

Hướng vấn thiên gật đầu nói: điều con khó hiểu cũng chính là điều ta không tài nào hiểu được.

Ta còn cho rằng ngay cả 2 phần trung hạ kia chính ông ấy đang nắm trong tay, nếu là như ta suy đoán con nghĩ vị hoàng bào nhân kia võ công cao thâm đến bực nào. Hồi lâu không thấy ai minh đáp lời, hướng vấn thiên quay qua thì bắt gặp khuân mặt của ái minh giống như một kẻ trên mây liền xua tay nói: được rồi, được rồi không bàn chuyện này nữa, lại nói về Hoàng Đế Đại Nội Tự Tại kinh, bộ  kinh này xoay quanh sự vận chuyển của kì kinh bát mạch, vận chuyển kinh mạch một mức tối cường nhất. Kết hợp tinh khí thần của con người.

Sau khi giải thích xong về 2 môn công pháp thượng thừa, ông bắt đầu đọc khẩu quyết và giải thích cặn kẽ những tâm yếu của 2 môn công pháp cho ái minh.

Hai bộ tâm pháp này quả nhiên là thiên hạ kỳ môn, ái minh mất rất lâu để ghi nhớ lại càng mất rất lâu để luyện tập. Cậu chăm chỉ từng ngày, bên cạnh lại có một nghĩa phụ nghiêm khắc võ công của cậu tinh tiến rất nhanh.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.