Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Cũ Của Tây Kim Bạch Hổ Vương

Tiểu thuyết gốc · 4867 chữ

Mất đến 3 ngày thời gian, Ái Minh mới có thể thuần thục chiêu chỉ pháp này, đến ngày thứ 6 cậu đã có thể dùng chỉ pháp một cách chuẩn xác, chỉ có phần cậu trước nay chưa luyện tập qua võ công nên thiếu khuyết về nội lực.

Cậu thử vươn tay bắn tới một con chim nhạn đang đậu ở động khẩu, viên đá bắn ra dính ngay đầu nó chỉ là con nhạn bị cậu làm cho hoảng sợ mà bay đi.

Thời gian trôi nhanh như nước chảy về nguồn, thấm thoát đã qua hai tháng, khi này nội lực của ái minh tinh tiến rất nhanh, thường ngày cậu đều tự tay đi săn. Khoảng cách của cậu và Hướng Vấn Thiên cũng ngày càng gần.

Một già một trẻ ở nơi người không lui tới, quạ không thèm ngó này càng ngày càng thân thiết. Hướng vấn thiên không còn coi truyền thụ võ công cho cậu là để trả ơn mà ông khi này đã dốc sức truyền dạy. Giữa một già một trẻ thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng cười vui vẻ. Trong lúc rảnh rỗi Hướng Vấn Thiên sẽ dạy cậu thêm một chút bộ pháp, và ngoại công tâm pháp, giúp cậu cường thân kiện thể.

Từ khi học được bộ pháp mà Hướng Vấn Thiên truyền dạy, việc cậu lên vách núi trèo leo tìm củi khô chẳng còn là chuyện khó.

Mỗi một lần kiếm củi, cậu lại nhìn lên phía trên vách vực Thiên Khuê, không khỏi than thở muốn leo lên trên bờ vực là điều không thể, là điều vô cùng khó khắn.

Khi này Hướng Vấn Thiên đang nhắm mắt định thần, ái Minh sau khi kiếm củi trở về nhìn thấy ông đang tình tọa, bèn đợi cho ông tình tọa xong mới từ chừng hỏi: tiền bối ta thấy đêm nào người cũng nằm mơ, nói gì tới người giết thân nhân gia đình, hãm hại tiền bối, không biết có thể kể cho tiểu bối nghe được không?

Hướng vấn thiên mở trừng mắt lườm cậu quát: tiểu tử đừng có nhiều chuyện.

Ông thấy ái minh nghe mình quát, thì làm ra bộ mặt thất vọng, quay đầu vào góc động, ông nhớ tới những ngày qua cậu đều kể chuyện cũ của mình để khiến ông vui, nghĩ tới đây ông thở dài một hơi nói: mau lại đây, chuyện đó cũng chẳng có gì để giấu, có khi ngươi nghe xong lại thêm phần hiểu về long dạ người Giang hồ. Một mai khi tìm được đường xuống núi có thể sẽ giúp ngươi không ít.

Ái minh nghe ông nói vậy liền chạy tới, ngồi cạnh bên người nhẹ đấm vai cho ông nói: tiền bối người kể đi, biết đâu khi võ công của tiểu bối đại thành có thể giúp người báo thù thì sao.

Hướng vấn thiên lắc đầu nói: chuyện báo thù thì quên đi, kẻ thù của ta đều đã chết hết, nếu sau này ngươi xuống núi chỉ cần báo tin cho người giáo ta thay ta là được. Nói rồi ông bắt đầu chậm dãi kể:

Có lẻ ngươi sẽ không thể nào ngờ được tới thân thế khi đó của ta.

Trước đây ta chính là một tên nho sĩ ở vùng Chiết Đông, từng làm quan giữ chức huyện thừa, gia cảnh cũng không tệ lắm, trong nhà có phụ mẫu, nương tử và một muội muội, nhớ năm đó nương tử của ta mới hạ xinh một hài tử không lâu, nói tới đây ông ngừng lại trong giây lát nhìn ái minh như nghĩ ngợi nói: nếu tới hiện tại chắc có lẻ nó cũng bằng tuổi ngươi bây giờ, ông nhắc tới chuyện này không khỏi vẻ mặt u ám, đôi mắt trở nên sắc lạnh, phải mất một lúc lâu ông mới bình tỉnh trở lại kể tiếp: khi đó bọn ta sống rất là hạnh phúc, chắc hẳn khoảng thời gian đó là kỷ niệm vui nhất của cuộc đời ta.

Vợ ta giúp ta sinh hạ một hài tử , nó tên là Hướng Lộ Đình nhưng chỉ vào một đêm.

Ông nắm tay phát ra tiếng răng rắc, nghiến răng nghiến lợi hồi tưởng về khoảng khắc chán ghét đó. Gân xanh nổi đầy trên trán ông.

Tiền bối, tiền bối người sao vậy. Ái minh thấy biểu tình trên nét mặt của ông không khỏi lo lắng hỏi.

Hướng Vấn Thiên bị lời nói của Ái Minh làm hồi tỉnh lại, ông vỗ tay ái minh tỏ vẽ không sao, bắt đầu kể tiếp:

Chuyện bắt đầu, khi ta cùng đám bộ hạ của mình uống rượu tại một tiểu lâu bên cạnh hồ Tây, khi đó bọn ta uống rượu rất sảng khoái, đang đàm luận về chuyện trên trốn Giang hồ.

Đột nhiên không rõ từ đâu, có một đám người thân mặc trường bào màu đen, trên tay kẻ nào cũng lăm lăm trường đao, đang đủi theo một vị hoàng bào nhân, điệu bộ người kia đi khập khiễng biết là thương thế không hề nhẹ.

Ta thân là huyện thừa nào có thể để chuyện chém giết như vậy xảy ra trước mắt, trong người lại đang có men say cộng thêm khi đó tự phụ bản thân có chút bản lỉnh, bèn đứng phắc dậy quát lớn: các ngươi là ai, sao dám dưới mắt thánh mà làm điều càn gỡ, bọn kia không nói một lời vẫn đuổi theo vị hoàng bào nhân kia, ta tức giận bọn chúng không để hoài đến ta, lật tay một cái đã cầm lên bình rượu chọi ngay vào một tên gần nhất, khiến hắn vỡ đầu ngã ra đất, tiếp đó ta cùng đám bộ hạ, cùng nhau một phen hổ chiến, bên ta có bốn người bọn chúng có chín người, trong đó có một tên bị ta ném vỡ đầu ban nãy. Bọn người kia thân thủ cũng không tệ, đánh bị thương một tên bộ hạ của ta.

Về sau bọn chúng thấy ta hổ lực kinh nhân biết không thể đánh lại bèn rời đi, nào có biết khi đó ta cũng đã sức cùng lực kiệt, cũng chẳng cố thêm được mấy.

Khi ta quay lại vị hoàng bào nhân kia cũng đã ngã ngồi ra đất, bụng gã đã bị thương từ trước, máu tươi không ngừng chảy ra, gã mang trên mặt một chiếc mặt nạ, che kiến cả khuân mặt chỉ thừa lại đôi mắt, ta hiếu kỳ toàn gỡ nó xuống, nào ngờ gã ngăn ta lại đưa cho ta một tấm lệnh bài. Nói tới đây ông quay qua ái minh hỏi: ngươi có biết đó là thứ gì không?

Ái minh ngẫm nghĩ một lúc  lắc đầu nói: làm sao tiểu bối biết được chứ. Sợ rằng người này tiền bối có quen biết.

Hướng Vấn Thiên nghe vậy cười lớn nói: khi đó ta nào có thể với tới mà quen biết gã, tấm lệnh bài kia chính là của nhất phẩm đường, chỉ có quan lớn mới có. Ta vừa xem liền nhận ra, nào dám thất lễ vội đỡ gã ta đứng dậy.

Ông ta thì thầm vào tai ta mà rằng, tuyệt đối đừng có tiết lộ chuyện này với ai, ông ta ra tay rất nặng ngay cả 3 tên thủ hạ của ta cũng  đều bị ông ta dùng thuốc độc hạ sát, để tránh có kẻ tiết lộ.

Khi đó ta nào dám can ngăn, thấy thuộc hạ của mình chết trước mắt lúc đó dù lòng giận lắm nhưng nghĩ tới nhà còn thê tử phụ mẫu, nếu như ta làm ra chuyện gì chỉ sợ khi đó cả nhà chẳng người nào còn sống.

Ta căm ghét nhưng vẫn mang ông ta về đến nhà, người nhà của ta khi nghe ta nói ông ta là quan lớn trong triều thì một mực săn sóc.

Chưa tới một tháng thương tích ông ta đã khỏi hẳn, sau khi thương thế khỏi ông liền từ biệt cả nhà ta về kinh, vốn ta không hề nghĩ về chuyện đó nữa, nhưng nào ngờ sau đó gia đình của ta không ngừng gặp phải biến cố phụ mẫu ngả bệnh, quan chi huyện cũng vì ta giết người trong tiểu lâu khi đó mà cách chức của ta.

Gia đình rơi vào cảnh túng thiếu ta phải lên phường thị làm thầy đồ gàn mà kiếm sống qua ngày. Nào ngờ nửa năm sau một lần nữa ta gặp lại vị hoàng bào nhân kia, ông ta vẫn mang trên mình chiếc mộc diện khi xưa, ta và ông hàn huyên một đêm, ta hiếu kỳ vì sao ông là quan nhất phẩm mà luôn phải mang trên mình chiếc mặt nạ kia, ông chỉ nhìn ta cười mà không nói một lời. Ông thương tình ta và cảm tạ ơn cứu mạng năm xưa, liền chu cấp cho ta một khoản tiền lớn, còn không quên cho ta một cuốn tâm pháp võ công để phòng thân.

Sau khi ta thành tựu một thân võ công ông liền rời đi. Khi đó ta cho rằng ông ta và ta chắc sẽ không còn gặp lại nhau nữa, cho đến 10 năm sau, trong một lần ta đang cùng hài nhi tham gia hội nguyên đăng, khi về tới nhà thì thấy ông ta một thân đầy máu đang đứng trước cửa nhà chờ ta, xung quanh còn có mấy bộ thi hài đã lạnh từ lâu.

Sau khi hỏi cặn kẻ, ông mới nói: là do triều đình cử ông đi làm một việc cực kỳ nguy hiểm, ông không hoàn thành nên bị triều đình cử người truy sát.

Ta nghe vậy thì không khỏi bàng hoàng, việc gì mà khiến một vị nhất phẩm bị triều đình truy sát cơ chứ.

Ta đưa ông vào trị thương, do ta dặn hỏi nhiều lần ông mới nói, triều đình muốn ông tìm một người, người này có quan hệ cực độ mật thiết đến sự tồn vong của hoàng thất, hắn ta mang theo một thứ trọng bảo.

Ta hỏi người này ở đâu thì ông nói, người này cải trang thành một tăng nhân ở lôi âm tam trúc bảo tự. Ông đã tốn mất mấy năm dò tìm nhưng không có kết quả, lần gần nhất bứt dây động rừng khiến lôi âm bảo tự càng thêm đề phòng, tin này rất nhanh bị triều đình truy ra, bọn họ cho rằng ông làm việc tắc trách bèn sai người bắt ông về truy tội, nhưng thật ra chính là giết người để bịt đầu mối, ta hỏi ông bây giờ phải làm sao thì mới giúp được ông.

Ông ấy ngập ngừng hồi lâu nhất định không nói, ta vốn xem ông như một nửa sư phụ dù tên tuổi tính danh của ông ta cũng chưa hề hay biết.

Để giúp ông ta đã xuất gia xin làm đệ tử của lôi âm tam trúc bảo tự. Ta ở trong chùa được 2 năm, một hôm thấy một người rất là khả nghi, bèn gửi bồ câu đưa thư cho ông, ta còn tưởng việc mình làm vốn không có khe hở, nào ngờ việc ta ẩn trốn trong lôi âm tam trúc tự vốn đã bị phát giác.

Sau khi tìm ra người đó ta bèn xuất Sơn, tìm người vẽ lại chân dung. Hôm đó ta còn nhớ rõ mình đang ôm hài nhi đã lớn đến nổi không nhận ra vào lòng, một bên tâm sự cùng thê tử và phụ mẫu một mặt khác chờ đợi hoàng bào nhân tới như đã hẹn trong phong thư.

Nào ngờ chờ đến giữa đêm vẫn không thấy bóng dáng của ông ấy đâu.

Đúng lúc ta đang cho là người sẽ không xuất hiện thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ta vui mừng vội xuống giường mở cửa chính, thay vì là hoàng bào nhân, trước mắt ta là 4 vị tăng nhân , nói đến đây khuân mặt ông giật giật đôi mắt trợn trừng, ái minh bị lão làm hoảng sợ lùi lại 3 bước, hướng vấn thiên không kiềm được đôi mắt rỉ lệ, ông điều tức một hồi tự khiến mình bình tỉnh lại rồi mới kể tiếp: ta vừa thấy bọn họ thì vô cùng ngạc nhiên, vốn bọn họ thân phận trong Tam Trúc tự cũng không thấp,  ta lập tức mời bọn họ vào nhà, 4 người từ khi tới chẳng nói lời nào, chỉ chằm chằm nhìn ta, một kẻ trong số đó tên là Huyền Minh, ái minh nghe đến đây thì ồ lên nói: tiền bối người này tiểu bối cũng biết về, ông ấy rất được Trấn Nam Vương tin dùng, ông ấy ở vương phủ lấy tính danh là Thất Khôn.

Hướng vấn thiên cười gằn nói: cũng chính trấn nam vương ra tay giết y, ngươi nghĩ trấn nam vương là người như thế nào.

Ái minh khi này im lặng, chàng thật không rõ khúc chiết trong chuyện này nhưng cậu biết lời của Hướng Vấn Thiên không hề có nửa điểm giả dối.

Cậu tiến lại gần ông, ngồi cạnh bên ông mà nghe tiếp.

Hướng Vấn Thiên nhìn cậu lại tiếp tục kể: hắn vốn nhỏ hơn ta mấy tuổi chỉ là do thiền viện vai vế y cao hơn ta một bậc ta phải gọi hắn ta là sư huynh, hắn tiến tới nắm lấy tay ta mà nói: vấn thiên đệ đệ, trong tự sảy ra chuyện lớn rồi, đệ mau đi chuẩn bị đồ đạc quay lại tự đi thôi.

Ta vốn vào tự là muốn giúp hoàng bào nhân tìm kiếm tung tích kẻ kia, làm gì để ý đến chuyện của Tam Trúc Tự, ta liền xua tay nói: ta đã xuất Sơn hiện nay không tham gia chuyện trong tự nữa, các vị cũng đừng tìm tới ta làm chi.

Huyền Minh vốn khéo ăn nói, hắn ta nan nỉ ta một hồi, mong ta quay trở lại giúp Tam trúc tự một tay qua cơn nguy khó.

Ta khi đó bị lời lẻ của y làm cho lay tâm động ý, nghĩ tới khoảng thời gian 2 năm ở tự không ơn thì cũng có sức liền nhận lời y đi ngay.

Ta vào từ biệt phụ mẫu, muội muội cùng thê tử rồi lên đường, đi được nửa đường đột nhiên 2 người Huyền pháp cùng Huyền minh đột nhiên nói trong người có chuyện phải quay lại thôn, ta cũng chẳng để tâm tới, nhưng càng nghĩ càng thấy có điểm không đúng bèn quay lại hỏi 2 người kia, nào ngờ 2 người kia vừa biết ta có điểm nghi hoặc đã ra tay động thủ, bọn họ trong tự tuy cao hơn ta một bậc nhưng nào phải đối thủ của ta, rất nhanh bị ta đánh trọng thương, bọn chúng mỗi người một hướng chia nhau mà trốn, Khi này ta biết có chuyện thầm kêu hỏng bét quay lại nhà thì trời ơi mọi chuyện đã trễ một bước.

Ôi thê tử cùng với muội muội của ta đã bị bọn hắn hãm híp nàng chết không nhắm nổi mắt, phụ mẫu của ta đầu lìa khỏi xác, vết máu chảy dài một đường, chính hắn chính tên thất khôn kia, một tay cầm hài tử của ta, hắn cười nanh ác, ông nhìn ra cửa hàng mắt trừng trừng nhìn ra giống như thất khôn đang đứng trước đó vậy.

Hắn bảo ta mau khai ra vị hoàng bào nhân, sẽ tha cho con trai ta một mạng ta nào biết vị hoàng bào nhân kia là ai, từ khi ta gặp ông chưa bao giờ ông nhắc tên họ với ta dù chỉ một lần, ngay cả khuân mặt ta cũng chưa từng thấy qua, ông ấy vốn có lắm kẻ thù sợ gần ta quá nhiều, sẽ luyên lụy đến ta, sợ ta sẽ khó lòng giữ được tánh mạng nên một lần tới ông đều rất cẩn thận.

Hắn thấy ta chết lặng hồi lâu không đáp lại nghĩ ta không dám khai, bèn bẻ gãy một tay của con ta, ơi hài tử của ta, ta chỉ muốn lao tới giáng mạnh một quyền cho hắn chết tươi, nhưng chân ta khi này không thể nhấc lên nổi, thì ra bọn chúng đã cài sẵn cơ quan, ta vừa bước vào đã đạp vào trông sắt, 2 chân bị khoá chặt, như thể bị đóng định vào vậy, ta gầm lên: mau buông con ta ra, mau buông ra.

Hắn ta mặc ta kêu gào thét, hắn hỏi ta: người sai ngươi tới là ai.

Ta không đáp, hắn lại bẻ gãy thêm một cánh tay của con ta, mặc cho ta cầu xin van nài hắn đủ đường hắn ta cũng không hề nương tay, hắn đè con ta xuống dưới đất một chân đè lên đầu nó.

Ơi hỏi con của ta, nó bị bẻ gãy một cánh tay đau đớn quá độ mà ngất đi, ta nhớ rõ khi đó hắn nhìn ra tỏ vẻ vô cùng thích thú, dẫn lên đầu con của ta đến khi nó không còn thở nữa.

Rồi ta đột nhiên thấy phía sau như có hơi lạnh, một mũi kiếm đã đâm từ phía sau xuyên qua người ta, nơi hắn đâm nhằm ngay giữa tim, nào ngờ hắn không biết tim ta nằm bên trái, ông nói đến đây vạch lớp áo để lộ một vết thương đã thành sẹo, miệng rộng nửa tấc, nhìn tấc thịt lồi lên cũng khiến người ta kinh sợ.

Ông thở dài kể tiếp, ngày hôm đó, sau khi tỉnh lại, ta đau đớn ôm lấy xác người nhà mà gào lên khóc lớn, ta cảm thấy từng đợt từng đợt cơn đau như xé gan phổi kéo đến, ta mơ màng ngất đi, đến khi tỉnh lại đã ở một nơi xa lạ, người nhà ta đã được mang đi mai táng, hỏi ra mới biết, nơi ta đang ở chính là bản doanh của Tu La giáo, trên đỉnh nghịch thiên, kể từ đó ta quyết tâm báo thù, bái nhập vào môn hạ Tu La giáo, rốt cuộc công phu không phụ lòng người, ta khổ tu ngày đêm cuối cùng đánh ra một thân bản lỉnh, cách đây 7 năm ta đã từng tiến nhập Tam Trúc bảo tự.

Ái minh nghe tới đây thì không khỏi bị hù dọa, Tam Trúc bảo tự trên dưới hơn ngàn tăng nhân, người nào nơi đây không phải là tuyệt đại cao thủ cơ chứ.

Vậy mà tiền bối lại dám tới nơi đây.

Mà theo lời của ông chính là tiến tới một cách quang minh chính đại, càng làm cho Ái Minh thêm hoảng sợ.

Ông gật đầu đáp:

ngày đó ta đạp đổ chính môn của Lôi Âm Tam Trúc Tự, chém giết một hồi đẫm máu, từ Đông quá Tây, nhưng bóng dáng của những tên kia không hề thấy đâu, ta vặn hỏi chúng tăng nhân khác thì tất cả đều nói bọn chúng đã rời đi, ta nào có tin lời nói ấy, một mình ngang dọc khắp lôi âm tam trúc tự, giao thủ với hơn 100 tăng nhân.

Ái Minh nghe ông nói đến đây không nhịn nổi, trong lòng cậu nổi lên lòng thán phục sâu sắc.

Lại nghe ông kể tiếp: nhớ ngày ấy, võ công ta vừa đại thành, khi đó trời đất đều không sợ, tăng nhân trong chùa người bị ta đã thương vô số, ta nhớ rõ ngày ấy, ta đánh nhau từ trời mờ sáng đến tận chiều tà, đến khi thấy ta đã thương quá nhiều đệ tử trong chùa, khi đó Nhất Tuệ đại sư chính là Trụ trì của bảo tự.

Ông cùng với bốn người huynh đệ khác, đã phải ra tay, lúc đó ta tuy tự phụ võ công nhưng khi gặp 5 người họ, ta biết mình chẳng phải đối thủ.

Chỉ cố gặn ra tung tích của bốn tên kia. Dù ta gặn hỏi thế nào bọn chúng cũng chỉ có một câu, a di đà Phật, thí chủ lạm sát người vô cớ, nên buông bỏ đồ đao quay đầu lại bờ gì đó, ta máu nóng nổi lên, lập tức động thủ, chưa tới 100 chiêu 5 người đã đánh ta tới mức trọng thương, cũng may lúc đó giáo chủ biết tin kịp thời tới ứng cứu.

Lần đó ta giết chết 13 cao tăng La Hán đường cùng với 25 vị đệ tử khác.

Lời nói ông nhẹ nhàng nhưng khiến ái minh nghe mà nổi cả gai ốc, ái minh không ngờ một người có bộ mặt hiền lành như ông lại có thể đã giết nhiều người như vậy, thảo nào Trấn Nam Vương lại nói ông chính là tà ma ngoại đạo, nhưng cậu cẩn thận nghĩ lại cũng chỉ là do mối hận thù to như rảnh trời kia mới khiến ông từ một người trọng tình nghĩa chở thành một kẻ đồ tể sát nhân.

Từ ngày đó lôi âm tam trúc tự xem ta chính là đệ nhất hùng thần của bọn chúng quyết trụ diệt ta, ta không thể không ẩn trốn nhưng cũng âm thầm dùng trăm phương ngàn kế truy tra 4 tên kia, 3 năm trước, mỗi một lần đệ tử của tự xuất Sơn đều bị chặn đường hỏi cung, tính đến nay ta đã hỏi cung 40 người.

Ái minh Mường tượng ra điều gì hỏi: vậy những người kia tiền bối ép hỏi không được có thả họ đi chăng.

Hướng vấn thiên cười lớn nói: thả bọn chúng đi thì không bằng tự mình hại mình, hết thảy đều bị ta một tay bóp chết.

Ái minh nghe ông nói vậy không khỏi giật mình lùi lại run giọng nói: tiền bối giết nhiều người như vậy sao.

Hướng vấn thiên lắc đầu buồn thảm nói với vẻ hối lỗi:  ta đã giết tổng cộng 78 người của lôi âm tam trúc tự, bọn họ người có hương thân phụ mẫu nhưng khi đó ta nào nghĩ nhiều được như vậy.

Hai người rơi vào trầm lặng, hồi lâu sau ái minh mở miệng an ủi: tiền bối, nếu là tiểu bối, khi đó cũng sẽ làm như vậy, chỉ là thật sự giết quá nhiều người vô tội.

Hướng vấn thiên xoa đầu cậu nói: tính tình ngươi  là kẻ thiện lương, chắc hẳn cũng sẽ không làm như ta khi đó, một con chim nhạn đúng lúc này bay tới đậu xuống cửa khẩu, hướng vấn thiên lật tay bắn một hòn sỏi vào đầu nó, nhưng nào có trúng, hòn sỏi lệch đi mấy tấc con nhạn hoảng sợ bay đi, ông thở dài nói: sinh mệnh nhỏ cũng là sinh mệnh, tội trạng của ta cũng đã là quá lớn, đến độ khó thể cứu vãn.

Ái minh không cho là đúng nói; vua Niên đời nhà Trần, năm xưa vào quan ải cũng đã từng giết chết mấy mươi vạn người, ông thấy tội nghiệp mình quá nặng từ đó, mở chùa, thành tâm làm việc thiện, tự tay xuống An Khê trông coi đê điều, đích thân phát cháo cho người Hà Trung để giải cứu nạn đói. Đến nay người nào còn nhắc đến tội lỗi của ông năm xưa mà thay vào đó tất cả đều xưng tụng ông là một vị minh vương.

Bạch sư mỉm cười nhìn cậu nhẹ nói đa ta, ông cầm tay cậu mà kể tiếp, 3 năm đó ta làm đủ mọi cách chỉ mong tìm được tung tích của 4 người kia mà không có kết quả, lôi âm tam trúc tự từ đó cũng đã cảnh giác với ta hơn rất nhiều, khi xuống núi thường phái từng nhóm đi cùng nhau trong số chúng ắt có 1 tên thân mang tuyệt nghệ.

Ái minh lúc này như có điểm không rõ cậu hỏi: tiền bối, đám người trấn nam vương nói giáo phái của tiền bối giết bạch gia trang điều này là thật chứ.

Cậu thấy tác phong hành sự tà dị của hướng vấn thiên nên cũng cho rằng bạch gia trang kia chính thị là do người của tu là giáo làm ra.

Hướng vấn thiên như hiểu được tâm ý của cậu, ông nói: nói bậy, hướng mỗ , làm ra chuyện gì trước nay chưa từng dấu diếm, vả lại bạch trang chủ là người ta luôn kính trọng, ông lại còn có ơn với ta, nhớ năm đó không phải ông ta cho ta tiền, sợ rằng khi đó cả gia đình ta sớm đã bị cơn đói giết chết. Ngày đó ta đang vừa về tới vùng Cửu Long Đái thì nhận được tin tức quan trọng mà thê muội mang tới, nhớ ngày đó ta vừa trông thấy cuốn minh sử mà bạch trang chủ viết ra thì liền vui mừng không thôi, vội mở ra đọc, nhưng nào ngờ cuốn sách này của bạch trang chủ chính thị là bản thảo, lại bị Hồ tiên sinh vốn căm giận với triều Nguyên, oán Hận với người Mạc mà sửa lại, ta vừa đọc đã biết không ổn, càng về sau càng toát mồ hôi, trong cuốn sách có nhiều lời lẻ chê trách khiến nhã với bọn hồ lỗ( nhà mạc) càng thêm ông lại thẳng tay chửi tên Trấn Nam Vương kia.

Ta biết rõ chắc hẳn khi mấy bản Minh sử này lộ ra sẽ khiến bạch gia trang rơi vào tình cảnh tịch duyệt liền bàn tính với thê muội một phen, sau đó quyết định tìm tới bạch gia trang, mong có thể giải vây một hồi sóng giữ nào ngờ khi ta tìm tới đã muộn, cả nhà ông đã bị người sát hại không còn ai, ta thấy vết máu vẫn còn tươi liền lần theo dấu chân truy sát theo phía sau. Nhưng bọn chúng sớm đã chia thành 2 hướng chạy đi, một nhóm phải áp tải bức tượng kỳ hưu làm bằng vàng kia, nên tốc độ đi chậm lại, không đến nửa canh giờ chúng ta đã đuổi tới nơi, ta không nói lời nào lập tức giao thủ.

Bọn chúng luận võ công cũng không tệ, nhưng các lộ chiêu số thì tạp nham, Hoả Sơn bang có, thiên kiếm môn có, Đã long giáo có, bọn ta giao thủ đánh chết một lúc 26 tên còn lại 3 tên khác giữ lại nhằm tra khảo nhưng bọn người đó rất cứng đầu nói sao cũng không khai ra phía sau là người phương nào, đến nửa tháng sau, sát thánh sứ tên là Vương Nhất Đảng tới tìm ta, hắn nói đã điều tra tin tức của đám người kia, bọn chúng có kẻ làm thảo khấu kẻ là tiêu đầu, được Trấn Nam Vương thuê với giá cao để làm việc cho ông ta.

Sau khi biết tin đó, biết đích thị là do trấn nam vương làm ra, ta tức giận tột cùng liền xông tới vương phủ toan hạ sát gã.

Đêm đó ta hành thích không thành, lại bị đám thuộc hạ can ngăn.

Vốn quy củ của bản giáo không cho chính diện đối chọi cùng với triều đình, ta nảy ra chủ ý trọc phá vương phủ hắn một phen, từ việc đốt chuồng ngựa, đến việc giết chết những tên còn lại tham gia vào cuộc lạm sát Bạch gia trang, tổng cộng có 20 tên đều bị ta treo trước cổng phủ. Chuyện về sau chắc ngươi cũng đã được chứng kiến, chẳng cần ta nói ra làm gì.

Nói đến đây ông thở hắt ra một hơi lại nói:

Ta chỉ tiếc một điều là không thể tự tay báo thù cho người thân, chân ta giờ đã bị phế có làm người cũng không còn nguyên vẹn, lại rằng chính ta cũng chẳng còn thiết sống nữa, huyệt mộ của thân nhân ta đều được trôn cất ở nghịch thiên Sơn, nếu có thể xuống dưới được, chỉ mong tiểu hữu hay giúp ta được trôn cùng một nơi với thân nhân.

Ái minh lắc đầu nói: tiền bối nói gì vậy, người làm sao có thể xẩy ra chuyện gì được.

Ông nhìn cậu cũng chẳng nói một lời, 2 người già trẻ  chẳng ai nói một lời lòng ôm một bầu tâm tư

Hồi sau ái minh đứng dậy phá vỡ cảm giác tịch mịch cậu nói:

Ta đi kiếm thêm một ít củi khô, nướng nốt con nhạn còn lại.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.