Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

gặp lại

Phiên bản Dịch · 2645 chữ

Buổi sáng, Ross lấy tay chạm đầu. Cảm giác rất đau…. Bước xuống giường, cô ngắm nhìn một thứ gì đó xa xăm.

- Mới sáng! Đi ăn thôi còn đi học nữa!

Yang bước lại giường cô cốc nhẹ

- Hừm! Đừng bao giờ xem tôi như là một đứa con nít chứ!

- Ồ! Ra nhanh đi!

Yang khẽ mỉn cười bước ra ngoài

- Khoan! Huyết đơn đâu!

- À! Tý thì quên! Yang khựng người quay người lại rồi móc trong túi quần ra một cái hộp nhỏ màu bạc

- Đây à!

Cô giựt ngay trên tay anh. mở hộp ra đầy những viên kẹo màu đỏ- cô rất tò mò về mùi vị. Nó ngọt, đắng hay là chua,…

- Không ăn bây giờ! Chỉ khi cảm thấy khát máu mà thôi!

- Ừ!

Nói xong anh vội bước ra ngoài không quên đặt bộ đồ đi học ngay dưới đất

…….

15 phút sau…. Cô bước xuống với bộ đồng phục nghiêm chỉnh. Thấy cô Yang liền bật người dậy mỉn cười kéo lấy tay cô. và khi anh bước gần tới cửa xe thì……

- Khoan! Cho em đi chung! Kay bước lại gần anh nói

- Ừ!

Đây là lần đầu tiên khi nghe Kay muốn đi chung bởi hắn chẳng muốn thấy tiếng gì đó quá ồn ào và một đám con gái mê trai nhưng có lẽ hôm nay trời sẽ mưa

Ánh mắt Kay chú ý tới hai bàn tay đang nắm kia tự nhiên anh cảm thấy khó chịu

Họ ngồi trên chiếc ô tô, chiếc xe chạy một mạch tới trường…. Không khí trong xe đầy ngột ngạt, im lặng lạ thường. Và chỉ trong vòng 10 phút, xe đã đến trường

- Ồ! Anh Yang tới kìa!

Một đám học sinh nữ đứng trước cổng hét lớn. Hình như Yang là người cũng được ái mộ trong trường bởi sự lạnh lùng

- Mà khoan! Có phải con bé Ross học 11B và kế bên cô ta là anh Kay 11A

- Đúng rồi!

- Tại sao con nhỏ đó lại đi chung với anh ấy!

- …..

Tiếng bàn tán xôn xao chỉ vì thần tượng của họ lại đi với 1 đứa con gái tầm thường. Khiến cho cô phải chán chê, nhứt đầu, nhưng khi nhìn khuôn mặt Yang chắc hẳn là hắn xem chuyện này là quá bình thường

- Kệ họ đi! Ăn gì không? Yang nắm lấy tay cô dựt mạnh

- Không!

- Ừ! Kay em có muốn ăn gì không?

- Em không!

Kay lạnh lùng quay người rẽ vào chỗ khác. Dừơng như anh rất bực bội về một thứ gì đó mà chính anh cũng không hề biết lí do

- Hừm! Tính tình kì quái thật!

- Ừ!

- Vào lớp mau đi trể bây giờ

- Ừ!

- Ra chơi nhớ đừng đi đâu!

- Ừ!

Cô bước vào lớp, nó chẳng hề có thay đổi…. Vẫn sôi động, tràn ngập tiếng nói, tiếng cười

Khẽ liếc nhìn chỗ ngồi, cô liền bước lại gần khi có người lạ đang ngồi

- Ơ…. Ai vậy? học sinh mới à!

Chàng trai đó kéo chiếc mũ lưỡi trai lên ngước nhìn cô

- Chỗ này của tôi! Ross đặt cặp xuống bàn nhìn anh bực bội

- Ồ! Không hề!

- Không cái gì chứ! Cô bốc hỏa liếc nhìn

Bỗng một cô học sinh từ ngoài bước vào. Cô sửng sốt mùi máu cứ xộc vào mũi…. Cái mùi của máu hiếm. Thơm kì lạ- nó như một ma tý đầy nguy hiễm. Ross vội vàng bịt mũi lại nhìn chầm chầm vào cô gái đó

- “ Tại sao từ trước tới giờ mình không biết. Thật tình….”

- “ Thèm đến thế cơ à”

Chàng trai với đôi mắt màu xanh biển cứ nhìn cô. Hắn ta cực kì tò mò về hành động tiếp theo của cô gái đang đứng trước mặt.

Ross cảm thấy cơ thể nóng bừng, không thể nào chịu đựng thêm nữa… Cô cuối đầu xuống để lộ hai chiếc răng nanh dài. Anh chàng kia cũng đã thấy sự thay đổi này mà hắn chính xác đâu là con người- hắn cũng là một vampire nhưng sự chịu đựng của anh rất cao

- Thôi ngay! Anh kéo người cô lại ý không cho cô đi

Bất ngờ bởi giọng nói, cô từ tình trạng không thể kìm chế bản thân trở thành bình thường. Đôi răng nanh cũng mất đi, lúc này cô mới khựng người quay lại nhìn anh

- Cảm ơn!

- Ra ngoài! Tôi sẽ dạy cho cô cách kìm chế!

- Nhưng…. Ơ…. Tôi….

- Đi!

Hắn kéo tay cô chạy thẳng lên sân thượng trường.

Anh vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai che đi mắt và trong ánh mắt cô đôi mắt của hắn ta có gì đó bí hiểm…. Chợt cô khẽ nhẹ nhàng chạm vào chiếc mũ định gỡ ra thì…..

Anh ta vội vàng lùi ra xa

- Không được! Con mắt tôi…….

- Hã?

Anh ta bổng nhiên ngưng lại đột ngột khiến cô rất tò mò về con mắt bên phải đó. Nhưng….

- Tên gì? Anh ấy cố tình lãng tránh đi, không muốn nói nữa

- Ross! Còn anh?

Anh ta hơi ngạc nhiên. Không ngờ người anh muốn gặp lại ở đây

- Jay Sray!

- Jay Sray! Sray! Anh biết bà Jay Lim chứ?

- Biết!

- Bà Jay Lim……….

Trong đầu anh có một cảm giác sẽ nghe một thứ gì đó không nên nghe.

- Chết rồi! Cô ngồi bịt xuống đất, hàng mi lại đổ lệ

- Cô….đang nói xạo tôi ư? Bà không thể chết

Bây giờ Sray chỉ muốn là mình đang nghe nhầm. Nó quá đột ngột

- Không! Sự thật! Và chính tôi đã giết bà ấy! Anh hãy trả thù đi!

- Không! Nếu tôi giết cô thì bà sẽ sống dậy chắc! Và tôi sẽ biết là có ngày đó mà!

- Không! Nhưng……Hình như tôi với bà rất khác nhau

- Đúng! 20 năm về trước, cô là đứa trẻ mới chào đời được bà nhặt về từ lãnh thổ phía Bắc. Mỗi lần cô đi học bà đều chuyển trường đều xóa kí ức của bản thân cô. Và bà cố ý muốn trao lại người nối dõi cho cô.

*Lưu ý: Họ cũng có sự chuyển đổi khi ở những độ tuổi trẻ con-> người lớn-> người già. Số tuổi thật thì đa số đều lớn bởi họ mang hình hài trẻ mãi khoảng 20-25 tuổi và đến một độ tuổi nhất định họ mới già nua dần nên khi ở chung với loài người họ phải xóa trí nhớ tất cả mọi người có liên quan hay chuyển sang nơi khác sinh sống.

- Nhưng sao bà không nói cho tôi?

- Bởi vì…. Bà chỉ muốn cô sống như đứa trẻ bình thường không lo lắng, bất an về hình hài của chính mình

- Nhưng…. Tôi….

- Ồ! Xem ai đến kìa là thiếu gia Min

Sray sửng sốt vui vẻ vỗ tay không ngừng khi nhìn thấy vẻ mặt của người không nên thấy lúc này

- Hừm! Thì ra là là vậy…. Tôi cứ tưởng là ai không ngờ cả Jay Sray cũng ra thế giớ này

- Lạ lắm à!

- Đúng thế đấy! Nghe nói anh rất nghe lời bà cơ mà. À mà chưa ai kể với anh bà Jay Lim đã chết à- người dựa dẫm đã chết rồi!

- Mày…..dám…..

- Im hết đi! Ross ngẩn mặt nhìn Min, không chút biểu cảm. Cô lặng im chỉ muốn mình suy nghĩ về gia đình đã vứt bỏ mình là ai?

- Em không sao chứ? Sray bước lại gần đưa tay đỡ cô dậy

- Không sao! Mình đi thôi!

- Ừ!

Sray bế cô lên. Anh nhìn thấy khuôn mặt cô khá mệt mỏi về điều gì đó. Ross lặng im, chân cô như không còn một chút cảm giác, mắt cô rơi mãi những giọt nước nhỏ,… Cô có muốn cũng rất tò mò và cảm thấy sự đau khổ tuyệt vọng khi sự thật về mình vẫn còn rất nhiều

- Khoan! Bỏ cô ấy xuống đi!

Min bước đến chặn trước. Trong chính trái tim anh cảm thấy khá nhói đau

- Tại sao? Sray liếc nhìn anh khó hiểu

- Tôi…..ơ…

- Không trả lời được thì tránh mau!

- Không! Tôi không thích!

- Hừm! Các người thôi ngay đi! Ross bực tức hét lớn

Cô liền nhảy xuống khỏi người Sray rồi vội vã bước đi. Nhưng bất ngờ cô cảm thấy khung cảnh đang đần thay đổi…. Cô không thể nào điều khiển nổi cơ thể mình…. Nhắm mắt lại cô ngất lao xuống chân cầu thang nhưng cô có một cảm nhận một bàn tay ấm áp nào đó đang ôm lấy mình

Tỉnh lại trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, cô thấy một giấc mơ- nói đúng hơn nó là một phần kí ức.

Một vũng máu loan dài từ cơ thể một cô gái đầy yếu đuối và một sự chắc chắn cô ấy sẽ chết.

Chỉ vọn vẹn như vậy, nhưng khiến người ta không khỏi bàng hoàng khi cô lập tức gỡ bỏ nút áo và trong mắt cô một vết sẹo ngay bụng khá mờ nhưng… sự chứng thực này đã rõ cô gái đấy chính là cô. Và lý do vì sao thì….

- Ross!

Bất ngờ về giọng nói, cô liền gắn tất cả nút lại rồi giả vờ ngã xuống ngũ

- Cậu không sao chứ!

Giọng nói đầy ấm áp, trong trẻo- là San

- Cô ấy ngủ rồi!

Sray bất giác lại gần, anh ngồi ngay vào chiếc ghế sofa ngước nhìn Ross

- Vậy thì thôi!

- À mà tôi nghe nói không phải ngày mai sẽ là ngày dead moon ( trăng chết) sao? Không chuẩn bị à!

- Chính xác là ngày mai ư? Sao tôi không nghe đến!

- Hừm! Nó rất quan trọng với cô kia mà! Nữ hoàng của vampire! San!

- Hừm ! Quan tâm lắm sao? À hay muốn làm nữ hoàng sao?

- Cô…. không khác nào Min…. hắn chỉ cô nói chuyện với người lớn thế sao?

- Quan tâm làm gì? San lạnh lùng liếc nhìn anh

- Hừm! Ra ngoài đi!

- Khỏi nói cũng ra, tôi chẳng muốn nhìn thấy mặt anh tý nào!

Cô quay người bước ra ngoài, hình như trong khuôn mặt cô có một chút gì đó lo sợ

- Em đừng giả vờ nữa!

Khi anh thấy bóng San đi mất, anh chợt mỉn cười nhìn vào phía giường

- Cô ấy là nữ hoàng sao?

- Đúng vậy đấy! Số phận của cô ta là thế nhưng anh….. không tin

- Tại sao anh không tin cơ chứ? Ross ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy

- Vì anh thấy có một luồng sức mạnh của ai đó còn mạnh hơn cô ta. Với lại anh……

- Khoan, em có một chút tò mò về đôi mắt bên phải của anh. Sao anh lại che nó?

Bất ngờ bởi câu hỏi của Ross. Anh chẳng thể nào có câu trả lời thích đáng.

- Ơ…em hỏi làm gì?

- Có phải nhìn thấy tương lai hay đại loại như đọc suy nghĩ chẳng hạn?

- Ơ…. Hay quá ta… Ai nói vậy?

- Sách cổ của Sri nói thế. Có một số loại vampire đặc biệt như: nhìn thấy tương lại, ánh mắt chết chóc, đọc được suy nghĩ hay nhìn thấy quá khứ,…. Anh có cái nào?

- Hahaha! Em vẫn chưa đọc khúc cuối à Ross! tất cả họ đã chết không một ai còn sống sót sau thời kì annihilation [sự hủy diệt (về linh hồn và thể xác)]. Và khoảng 2000 năm sau,vampire đời thứ 2 xuất hiện

- Nhưng lỡ…..

- Không đâu!

- Nhưng mà….

- Em đừng cố cãi anh. Nằm ngũ đi!

Sray vội vàng đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Anh biết trong đầu cô bây giờ vô vàng câu hỏi nhưng tốt nhất là không nên biết câu trả lời

- Anh Sray à! Khoan đã!

Cô hét lên nhưng vô dụng anh đã đi mất hụt

Từ phía cửa sổ, một luồn gió mạnh khiến cửa cứ va đập vào nhau tạo ra một âm vang chói tai

Gió ngừng thổi thì từ đâu đó xuất hiện một chàng thanh niên cao ráo, điểm nổi bậc chính là mái tóc màu bạch kim. Anh ta đang ngồi trên cánh cửa…., Ross bất giác lại gần, cô không hề hiểu lý do vì sao nhưng hình như có một sức hút khiến cô không điều khiển cơ thể mình

- Anh là ai?

- ……

- Anh đến từ đâu?

- ……

- Anh làm gì ở đây?

- ……

Anh ta im lặng, chỉ biết ngắm nhìn cô

- Anh….. không nói được à?

- …….

Ross im lặng chờ đợi câu trả lời từ anh nhưng không khí vẫn tỉnh mịch. Cô thật sự quá mệt mỏi về mọi thứ

Bước trở lại với chiếc giường, cô bây giờ đã có một mục đích là tìm lại người thân rồi tạm biệt họ. Chỉ cần cho họ biết cô còn sống- đưa con mà họ vứt bỏ

- Em không nhận ra anh sao? Ross

Giọng người thanh niên ấy rất trầm ấm, thật sự khiến cô có một cảm giác quen thuộc không thể nào có thể quên

Trong đầu cô kí ức lại ùa về, đầu cô bỗng dưng đau lạ kì

- Lee Ross! Em gái đừng khóc mà em!

- Anh hai! Có người bỏ rơi em rồi!

Ross khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn người anh

- Có phải là thằng Kay không em?

- Hã? Sao anh….

Cô tròn xoe mắt nhìn, sao anh có thể biết được chuyện ấy

- Anh biết ngay mà. Hãy quên nó đi em!

- Em.... Cảm ơn anh

Kết thúc kí ức, Ross mở mắt nhìn người con trai đang ngồi đấy, nước mắt cô lại tuông rơi nhưng đó không phải đau khổ mà chính là hạnh phúc.

- Anh hai!

Cô liền chạy tới ôm ngay người anh, cô đã lo sợ khi anh rời xa, cô sẽ quên hình bóng ấy và đúng như vậy

- Ross! em sống tốt chứ?

- Em sống tốt! Còn anh? Anh đã trở thành vampire sao anh? Tại sao vậy anh?

- Em vẫn như xưa nhỉ! Vẫn lắm lời!

- Ơ…. Anh à! Đừng lảng tránh câu hỏi của em!

Cô đẩy anh ra, đôi mắt đen cô nhìn thẳng vào mắt anh chờ một câu trả lời thích đáng. Nhưng cô đã nhận thấy một sự khác biệt lớn chính là đôi mắt - Đôi mắt màu ruby

- Anh…. anh bị vampire cấp nào cắn vậy?

- Ơ….. Anh…

- Nói!

Cô gắt lên. Trong lòng cô rất tức giận

- Anh….

- Hừm! Nếu khó nói thì đừng bao giờ đứng trước mặt em. Ross đẩy anh ra, lùi về phía sau.

Cô không thể ngờ anh trai duy nhất lại như thế này đây. Anh quá khác xưa, điều này chỉ khiến cô kinh tỡm thêm về ma cà rồng

- Displacement ( dịch chuyển) .

Ross biến mất trong khoảng không vô định

Chỉ còn người con trai ấy, ngẩn ngơ nhìn bầu trời

- Nếu anh nói người đó chính là em thì liệu em có chấp nhận đươc không? Hãy tha thứ cho anh!

……….

Bạn đang đọc Nhật Ký Nữ Hoàng Vampire của congok_codon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.