Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày định mệnh Dead moon ( trăng chết)

Phiên bản Dịch · 7105 chữ

Hai chàng trai với khuôn mặt lo lắng đang bước dọc theo dãy hành lang của bệnh viện. Thì bỗng nhiên họ dừng lại đột ngột khi thấy căn phòng của Ross không có một bóng người

- Cô ấy đi đâu được trong tình trạng ấy cơ chứ?

Yang bực mình liếc nhìn xung quanh

- Hay thật!

- Kay! Em đi theo anh làm gì?

- Em là ân nhân của cô ta mà!

- Khoan, ai vậy?

Yang bước gần đến khung cửa, và khuôn mặt của người anh hai Ross hiện lên khiến anh bất ngờ

- Anh là ai?

Bất ngờ bởi câu hỏi, anh ta ngước nhìn

- Tôi… là anh hai của Lee Ross! Tên tôi là Lee Ren!

- Anh hai? Cô ấy có ư? Nhưng khoan, đôi mắt anh….. Không lẽ….

Đôi lông mày khẽ nhíu lên khi thấy đôi mắt dỏ rubi- do vết cắn đầu đời của một tên vampire cấp A nào đó

- Đúng như anh nghĩ đấy!

- Cái gì vậy anh hai?

Kay bước tới gần chỗ Yang, thì đột nhiên khuôn mặt anh liền biến sắc

- Ren?

- Lâu rồi nhỉ!

Ren tiến tới gần Kay, ánh mắt có chút gì đó thú vị khi gặp lại người quen cũ

Nhìn Ren và Kay khiến Yang không khỏi tò mò.

Tại sao họ lại biết nhau? Những cái ánh mặt đó là sao?

- Cậu…. Sống tốt chứ sau khi đã giết con bé!

Đôi mắt Kay hờ hửng nhìn bước tường màu xanh.

Trái tim lại bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó đâm thẳng vào…. Đau và nó đang rỉ những giọt máu đau buồn

- Con bé nào?

Yang vội chen ngang vào

Anh lo sợ những gì anh nghĩ trong đầu bây giờ chính xác là điều không muốn nhớ lại cái kí ức về ngày đó

- Lee Ross! Còn nhớ không!

Nhớ rất rõ là đằng khác

Chính tay Min đã hủy đi cuộc sống của cô bé chỉ mới 13 tuổi ngây thơ. Và anh là người chứng kiến tất cả

Trong cái khoảng khắc ấy, anh như chết lặng đi khi nhìn thấy một nụ cười mãn nguyện của cô bé

Từ đó, anh đã nhốt mình trong căn phòng màu đen u ám và nhớ lại từng giây phút khi rung động trước nụ cười không đúng lúc ấy. Đáng ra cô nên khóc than chứ không phải mỉm cười

Các cơ mặt Yang giãn ra, anh đang lo lắng, sợ sệch

Còn Kay đang chết lặng, hồi tưởng lại kí ức kinh hoàng

- Cô ấy đã chết! Vì tôi…..tất cả là lỗi của tôi!

Kay mín chặt môi mình khi cứ không thể nào không ngừng suy nghĩ về khuôn mặt người anh yêu và anh biết cô ấy đã chết sau mấy năm qua

Nếu như nói cho cô biết mình là vampire

Nếu như chân anh không chậm chạp đến muộn

Nếu như không quen biết cô ấy thì cô đã sống

Và còn nhiều cái nếu như khác….

Trên đời này không bao giờ cho phép tồn tại “Nếu như”….Bởi không ai cho ta một tấm vé trở lại quá khứ để lại làm tất cả

- Không! Con bé vẫn sống!

Nhếch miệng mỉn cười, Ren khinh bỉ liếc nhìn về phía Yang

Không bao giờ có thể giết con bé không-phải-con-người chết bằng thứ vũ khí đồ chơi của loài người được

Cả Yang và Kay sửng sốt nhìn Ren

Đôi mắt họ ngạc nhiên nhưng hạnh phúc đang dân trào trong tim, cứ như đang mơ- một giấc mơ đẹp

- Cô ấy đang ở đâu?

Kay rít lên, anh vô cùng hạnh phúc khi nghe tin người quan trọng nhất cuộc đời anh vẫn đang ở cùng anh trong thế giờ này

- Ngay bên cạnh các người! Tên không hề thay đổi!

Sau khi lời nói Ren dừng lại “Đang ở bên cạnh”

Yang xoay người bước tới Ren núm lấy cổ nhấc bổng anh lên

Ánh mắt đầy giận dữ, anh thực sự không muốn tin những lời vừa nãy của Ren….

- Nói dối! Con bé đó không phải là vampire như Ross của tụi này quen!

- Hahaa!

Ren phá lên cười sặc sụa

Bởi vì anh biết bà Jay Lim đã phong ấn sức mạnh của Ross. Và tất nhiên nó rất mạnh

- Tại sao anh lại cười!

Kay bước tới kéo tay Yang ra khỏi cổ áo của Ren

- Ngươi quên bà Jay Lim đã phong ấn sức mạnh của nó

Mặt Yang tối sầm lại

Đáng lẽ ra anh phải nhận ra từ lâu rồi chứ không phải bây giờ

- Không! Khuôn mặt đó không thể nào!

Kay lắc đầu

Tất cả lời Ren nói, anh muốn chối bỏ nó

- Khuôn mặt, cơ thể, mái tóc có thể thay đổi nhưng ánh mắt, giọng nói, kể cả tính cách ngươi không nghĩ là quen lắm sao?

Ren hỏi Kay khiến anh đứng hình suy ngẫm thì chính xác Ross giống tất cả ngoại trừ khuôn mặt

……Đột nhiên……..

Từ một khoảng không gian vô định dần hiện lên một cô gái với vẻ mặt bực bội

- Các người đến đây làm gì?

Cô gái đó nheo mắt nhìn quanh phòng

- Lee Ross! Em đã đi đâu?

Ren lại gần người cô, ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô em gái

Ross thở dài đẩy anh ra, đúng là anh chẳng hề thay đổi- vẫn quan tâm, lo lắng

- Em không đi đâu cả!

Cô nhún vai tỏ vẻ bình thản trong khi ai cũng đầy lo lắng cho sự an nguy của cô

Vừa nhìn thấy cô Kay liền chạy lại đẩy Ren qua một bên

Anh ôm lấy cô

Đúng như Ren nói, cô vẫn còn mùi hương ấy, vẫn còn tính trẻ con nhưng ma ranh

Không không bao giờ anh có thể quên, anh đã rất muốn ôm lấy cô khi mới gặp lần đầu nhìn thấy cô ngủ

Ross đã nhận ra một chút rắc rối, cô cau mày lườm anh hai bằng ánh mắt sắc như dao cạo

Từ cái ánh mắt đó Ren đã ngầm hiểu “Anh đã nói rồi sao?”

- Buông tôi ra!

Cảm giác bây giờ cô thật sự rất kinh tỡm Kay

Nếu anh đã bỏ rơi cô thì có biết cũng phải tránh mặt cô chứ không phải đứng đây ôm Ross như không muốn buông

- Anh… mãi yêu em!

Tiếng “mãi” dừng như hơi chặn lòng cô

Càng ngày cô càng muốn tránh xa khỏi anh

Không có ý muốn trả lời Ross cố gắng vùng vẫy, kéo anh ra khỏi người

Không thể kìm chế nỗi, anh buông tay khỏi cô và lập tức hôn cô

Nụ hôn nồng nàn đã lâu lắm anh mới có thể cảm nhận đôi môi mềm ấy

Đối với anh là hạnh phúc trực trào còn đối với cô chỉ là sự căm phẫn

“Chát”

Âm thanh vang lên, khiến Yang quay người sửng sốt nhìn cậu em trai

Và Ren phá lên cười

Không ngờ đứa bé gái nhỏ nhắn, hiền lành ngày xưa đã chửng chạc hơn bao giờ hết

Má trái của Kay ửng hồng, in hằn lên những năm ngón tay

- Hừ! Anh xứng đáng được cái tát của tôi!

Tiếng nói lạnh lùng cô vang lên làm tim Kay như muốn ngừng đập

Tại sao? Và tại sao? Cô ấy lại hận mình?

Trong lòng anh quặn thắt lại. Những nút thắt đau buồn

- Anh hai! Ra ngoài thôi! Em có chuyện

Ross tiến về phía Ren kéo tay anh đi

Quá khứ, hiện tại là hai thứ khác biệt hoàn toàn. Vì vậy mà có muốn níu giữ quá khứ cũng đã muộn màn tương lai đã đổi thay

- Lee Ross! tại sao em lại khiến anh đau lòng!

Kay gào thét khi nhìn thấy bóng dáng cô đã khuất sau cánh cửa

Nhìn người em trai đang đau khổ gào thét mà khiến Yang phải chặn lòng

……………………………..

- Anh à!

Ross ngước mắt nhìn Ren. Đôi mắt đẫm lệ lan dài trên cằm cô

Cô đã biết hết rồi, đã nhớ lại rồi

………chính cô đã khiến anh như vậy! Không thể trở về một con người bình thường nữa rồi……..

- Biết rồi sao!

Anh vui vẻ lau đi nước mắt cô em gái bé bỏng

Đó chẳng phải là lỗi của cô. Chỉ vì lên cơn thèm máu không thể tự chủ nên mới cắn anh

Từ đó, bà Lim đã nhận nuôi anh làm anh trai cô để dễ dàng cho anh hơn và có thể Ross sẽ được bảo vệ, chăm sóc kĩ hơn

Đôi mắt anh từ trước tới giờ đều có màu nâu bởi len màu nên cô chẳng hề hay biết gì

Nhưng năm năm về trước

Ren lại không ngờ cô vướng vào rắc rồi lớn mà chính bản thân không biết hậu quả

Có lẽ vẫn còn may mắn khi hai người kia đi khỏi, thì cô đã phá hủy phong ấn sức mạnh

Anh đã cô về đến nhà, bà Lim đã mất hàng chục tiến đồng hồ để cố gắng phong ấn bằng bùa chú cổ chỉ có bà biết.

Còn phần vết thương thì lành lặn rất nhanh, chỉ để lại một chút xẹo ngay bụng mà thôi

Chính lúc ấy bà đã bảo anh nên tìm hiểu ở bên vampire coi tình hình trong vòng ba năm

Và khi anh đặt chân về lại nơi này thì mọi thứ đã đổi thay khi bà Lim chết, Ross phá hủy phong ấn một lần nữa, cả nhớ lại tất cả quá khứ

- Anh à!

Tiếng cô hòa trong nước mắt tạo nên một âm thanh đau buồn, lãnh đạm

Cô ôm chặt Ren vào lòng

Nước mắt không thể nào ngừng rơi lã chã thấm đẫm trên vạt áo thun của Ren

- Đừng khóc nữa em à! Mọi chuyện đã qua rồi

Anh vỗ lên lưng cô nhẹ nhàng an ủi

- Em…. Xin lỗi anh! em….

Dù đã có người an ủi nhưng nó chỉ làm cô hận bản thân mình hơn.

Kí ức thật là con dao hai lưỡi

Một là biết quá khứ chính mình như tìm lại mình – Thật hạnh phúc khi nhớ lại tất cả

Hai là biết quá khứ của chính mình như quặn thắt lại hiện tại, tương lai – Thật đau buồn khi nhớ lại tất cả. Tại sao mất đi kí ức không thể quên nó luôn đi? Nhớ lại làm gì để rồi đối diện với quá khứ đau khổ

- Không sao đâu em! Quá khứ hãy dẹp đi một bên hãy nhìn về hiện tại, về tương lai!

Ross đẩy anh ra trong đôi mắt thấm đẫm nước

Cô lùi dần lùi dần về phía sau lắc đầu

- Không!

Tiếng nói lanh lảnh cô tắt ngủm đi khi hình bóng cô càng ngày khuất xa tầm nhìn Ren

Dù cho đã tha thứ

Dù cho có chết

Dù cho có hận

Thì vẫn không thể nào thay đổi hiện tại căm phẫn được

……………………………

TẠI một nơi ẩm mốc, cũ kĩ

- Ngày …này…… đã…. đến rồi! Làm….. sao đây

Tiếng nói của một cô gái đang lấp bấp sợ sệch vang lên

- Không sao đâu!

Giọng nói đầy êm dịu phát lên từ sau lưng cô gái

Đột ngột

Cô quay phắt người lại nhìn rồi vui vẻ mỉn cười

- Anh! Nhưng mà ……

Cô chưa nói hết câu thì đã bị người con trai chặn lại và xoa đầu cô

- Không sao! anh sẽ lo vụ này

- Vâng

Cô gái gật đầu mỉn cười bước ra ngôi nhà đầy mùi

Chỉ còn lại chàng trai ngồi xuống chiếc ghế gần đó ngẫm nghĩ

- Dù là ai thì tôi cũng sẽ giết bởi vì………

………………………….

Trở lại với Ross, trong một quán bar “NIGHT”

Từ ly rượu này tới ly khác, cô chẳng hề biết chính xác mình đang uống bao nhiêu ly GIN hay mấy chai rượu mạnh chỉ biết mùi rượu nồng nặc ở mũi và hơi men trong người

- Đủ rồi!

Giọng nói quen thuộc ở bên cạnh làm cô hơi sững người

Không quan tâm mấy, cô vẫn uống cạn ly rượu

- Đã nói là đủ rồi mà!

Lại giọng nói đó vang lên, dừng như người đó đang rất khó chịu

Khẽ nhếch miệng cô quay người bên trái để biết rõ là ai

Nhưng hình như cô chẳng thể nào nhận ra ai nữa. Đầu cô choáng váng, quay mòng mòng rất khó chịu

- Hừm! Ai?

Ross với tay lấy chai rượu đỗ vào ly

- Lee Ross! Đủ rồi!

Cô phá lên cười khi được nghe đi nghe lại “Đủ rồi”

Ross tiếp tục uống cạn và rót vào ly mình

- Đủ rồi!

Người con trai mất hết bình tĩnh đang rất khó chịu dựt lấy ly và chai rượu

- Hừm! Anh… là…. cái…ợ.... thứ gì…. mà giựt…ơ... chai… rượu của… tôi…!

Ross đứng phắt dậy, loạng choạng như muốn té nói với giọng lè nhè nồng mùi rượu

- Tôi là anh trai cô!

- Anh…. ưm… trai? Tôi…ợ…có….sao?

Đầu óc cô quay mòng mòng như chong chóng.

Và chính xác đó là lời nói cuối trước khi ngã xuống nền nhà

Ren cúi người xuống nhẹ nhàng bế cô dậy trước mọi ánh mặt nghi ngờ của mọi người

- Em thật ngốc như ngày nào!

Bước ra khỏi quán bar, anh và Ross đang đi bộ về nhà

Không khí trong lành khiến cô cảm thấy đỡ hơn một chút

- Em gái à! Về nhà thôi! Anh sẽ bảo vệ em!

Một buổi chiều đầy mệt nhọc

Dừng chân tại một căn nhà nhỏ nhắn quen thuộc

- A….aaaa…..!.......

Tiếng la thất thanh của Ross bỗng dưng vang vọng khắp con đường

Mắt cô vẫn nhắm nghiêng- không lẽ cô đang gặp ác mộng nào chăng?

- Em sao vậy? tỉnh lại đi!

Ren sợ sệch lây người cô

Nhưng trong tai cô chẳng thể nghe thấy tiếng nói gì tiếng ù ù khó chịu, và bỏng rát như muốn cào xé

- A……aaa….aaaaaA……

Tiếng thét càng ngày càng to, Ross không thể nào dừng lại được

Cô quỵ xuống nền đất, khó nhọc lấy tay bịt lại lỗ tai

- Ross!

Anh đau khổ thét lên

Đột ngột

Tiếng điện thoại “Reng….Reng” phát ra từ chiếc túi của Ross

Ren giật mình với lấy chiếc túi của cô

………là một số lạ…… không hề có một cái tên lưu lại…..

Anh chầm chậm suy nghĩ liệu mình có nên bắt máy khi Ross đang trong tình trạng bất bình thường như thế này.

Và Ren đã quyết định không nghe máy

Nhưng tiếng chuông lại tiếp tục vang lên lại cho đến khi tắt ngủm

Cứ thế, nó cứ vang lên dai dẳng dừơng như đầu dây bên kia rất muốn gặp cô

Ren bực tức, bấm ngay nút nghe chờ đợi tiếng nói bên kia

- Sao không nghe máy vậy?

Tiếng nói đầy vẻ sợ hãi vang lên. Một giọng nói rất quen thuộc với Ren – Là Kay

- Cậu gọi có chuyện gì?

Ren khẽ mỉn cười

Bị Ross cho một cái tát, những lời nói chua xót lạnh lùng mà vẫn không hề muốn từ bỏ

Thật khiến người khác ngưỡng mộ về một tình yêu chung thủy

- Ơ… Tôi chỉ muốn hỏi cô ấy đang ở đâu! Mà có anh ở bên thì tôi đã yên tâm phần nào!

- Vậy sao? nghe gì không?

Ren khẽ liếc nhìn Ross lòng anh lại trỗi dậy một niềm bất an

Tiếng la thét như cào xé ấy vẫn dai dẳng không ngừng. Và nếu cứ tiếp tục như thế cô coa thể sẽ mất tiếng

- Tiếng thét của San!

Kay đột nhiên liếc nhìn San, cô cũng như Ross- la hét không ngừng

- Cô ta cũng la hét sao? và Ross cũng vậy ư? Thật kì lạ?

Ren hơi bất ngờ bởi cả Ross và người bạn thân của cô, cả hai đang la hét không ngừng

Tại sao lại có chuyện kì lạ xảy ra như thế? Thật khiến người khác tò mò

- Ross cũng vậy ư! Bây giờ có sao không?

Tuy chỉ qua điện thoại thì Ren cũng cảm thấy một sự khó hiểu đến lo lắng của Kay

Nhưng Ren đã nhìn thấy từ xa một cái bóng đang dần tiến về đây

- Không sao cả! Cậu …. Ơ….Sr..ay……..

Tiếng “Tút….Tút” vang lên ở phía Kay

Và lí do là Ren đã cúp máy một cách đột ngột. Chữ cuối cùng mà Kay nghe thấy chính là tên một người “Sray”

Tự nhiên Kay trở nên đầy lo lắng, bồn chồn. Anh chẳng hề hiểu lý do tại sao? chỉ biết mình nên tìm thấy Ross ngay bây giờ. Anh chỉ không hề muốn mất cô thêm một lần nào nữa

……

- Sray… Anh đến đây làm gì?

Vẻ ngạc nhiên không thể nào không hiện lên trên khuôn mặt Ren bây giờ

Tại sao Sray lại xuất hiện ở đây? Vì tiếng thét của Ross sao?

Ren vừa suy nghĩ vừa vội vàng lượm lại chiếc điện thoại mà anh đánh rơi khi trông thấy Sray

- Để đưa cô ấy trở về quê hương

Ren hơi giật mình khi nghe Sray nói đến hai chữ “Quê hương”

Đó chính xác là nơi kinh tỡm và đầy lạnh lẽo giống như địa ngục hơn là quê hương

- Không được! Cái nơi ghê sợ ấy…..

Ren lắc đầu. Anh sẽ không bao giờ để cô đặt chân đến cái nơi ấy

Và chính anh cũng chẳng hề muốn đến một lần nữa

- Không! Anh hãy nghe theo tôi! Tôi xin lấy danh dự ra mà đảm bảo

Ren hơi hoang mang, anh chẳng hề muốn cô phải gặp một chút rắc rối nào nhưng có lẽ anh cũng phải gật đầu khi nghe tới hai chữ “danh dự”

Bởi danh dự chính là thứ Sray không bao giờ mang ra đùa

Anh căm lặng, miễn cưỡng gật đầu. Và Sray cũng mỉm cười khi có được sự đồng ý

- Open parallel world ( Mở thế giới song song )

Khi tiếng nói Sray vừa dứt thì…..

Trong không gian, bỗng hiện ra một lỗ đen nhỏ phía trước mặt Sray, và anh quay người lại nhẹ nhàng nói

- Ren, chúng ta đi thôi nào!

Tuy là Ren đã sống hơn ba năm ở đó nhưng trong tâm trí anh, nơi đó chẳng khác nào địa ngục

Và tiếng thét cô cũng mãi không thể nào dừng lại được. Nó cứ vang vọng mãi trong khoảng không tối. Chỉ điều duy nhất Sray có thể giúp đỡ là đưa cô trở về nơi thuộc về vampire, hay nó cũng là một sự thật mà anh cần biết

Cái lỗ đen ấy chính là một cánh cổng dẫn đến một thế giới khác. Đó là nơi kì bí, là nơi sinh sống của vampire, hồ ly, sea-nymph( nàng tiên cá ), hay những thiên thần trên trời, kể cả devil,….. nhưng từ rất lâu lãnh thổ đã được phân chia rõ ràng. Chẳng loài nào đụng chạm nhau. Rất bình yên

Từ trong lỗ đen, bỗng xuất hiện một luồng gió mạnh đang dần hút họ vào trong. Mọi không gian xung quanh họ chẳng có thứ gì ngoài màu đen tối

Chỉ trong chớp mắt, họ đã đứng tại một góc phố. Và mọi thứ xung quanh đều giống với thế giới thực. Đến vị trí cái cây, bầu trời,con đường, …. Tất cả như một bản sao. Ngoại trừ hình dáng của ngôi nhà, không phải hiện đại như bây giờ mà là một sự cổ kính đầy sang trọng

- Anh có chắc là mình nên đi đâu không đấy?

Ren nhẹ nhàng đặt cô xuống dưới nền đất

- Đợi chút đi!

Sray mỉm cười nhìn Ross

Dường như anh đang chờ đợi một điều gì đó

Và không gian đầy tỉnh lặng làm Ren cảm thấy rất kì lạ. Bởi anh đã chẳng còn nghe thấy một tiếng la nào nữa

Ross đã chẳng còn la hét mà cô đang mở to đôi mắt. Không phải là đôi mắt màu đen như ngày nào mà là thứ màu đỏ rubi

- Đôi mắt em ấy? Nó không phải màu xanh mà là màu đỏ rubi?

Ren hoảng hốt nhìn Sray.

Bởi đôi mắt màu đỏ là của những tên mang trong mình hai dòng máu, còn xanh là dành cho những vampire thuần chủng và có khi một sồ trường hợp khát máu, điên loạn không thể kìm chế bản thân thì đôi mắt sẽ màu đỏ

Nhưng cô không hề có biểu hiện không thể kìm chế bản thân

- Sao có chuyện kì lạ như vậy?

Sray cũng khá ngạc nhiên

Chẳng lẽ anh đã đoán sai rồi sao? Nếu như vậy thì cô sẽ rất nguy hiểm khi ở nơi đây!

Sray đi qua đi lại suy nghĩ khiến Ren càng ngày càng lo lắng

- Ross! Em đi đâu vậy?

Ren đi lại gần cô. Anh chắn ngang đường cô, khẽ lây mạnh nhưng cô chẳng hề có một phản ứng nào.

Ross đứng im, đôi mắt hờ hửng chẳng có một chút hồn cứ nhìn lên phía trước

Và đột nhiên một thứ gì đó mờ ảo đang dần hiện lên một cách rõ nét trên trán cô

Ren nheo mắt nhìn vào. Đó chính là một dấu ấn hình vương miện

Anh cứ tưởng mình đang nhìn thấy một ảo giác nên Ren vội vàng nhắm mắt lại, rồi lắc đầu

Quả thật nó đã biến mất một cách kì lạ. Ren cứ đứng im như đá chờ đợi sự xuất hiện trở lại nhưng anh không hề thấy một dấu ấn nào.

Sray bất giác lại gần kéo Ren ra khỏi

Anh nghiêm nghị nói tiếp

- Để em ấy đi! Mình chỉ việc im lặng đi theo!

Ren vội vã gật đầu bước theo phía sau lưng Ross. Nhưng trong lòng anh lại thắc mắc về cái dấu ấn hồi nãy. Chẳng lẽ anh đang mớ sao?

…….

Họ bước đi hơn hai tiếng đồng hồ trên một con đường dài thẳng tấp, nhưng họ chẳng hề biết mình sẽ đến lại nơi nào

Đôi chân Ren mềm nhũn lại, anh rất khó chịu

Nếu mà anh biết nơi nào thì đã xài thần chú đến đó khi chẳng cần phải đi bộ như thế này

- Ráng chịu đi!

Sray cũng cảm thấy Ren có chút nản lòng và anh cũng vậy nhưng anh đang rất mong chờ về một thứ gì đó hay ho

- Tôi rất khó chịu

Ren nhăn mặt lại. Anh cần nghỉ chân thật sự là mỏi chân biết nhường nào khi đi 2 tiếng đồng hồ

- Khoan! Ross dừng lại rồi!

Sray vội chạy lên phía trước, và anh đang dừng chân tại một tòa lâu đài nguy nga pha lẫn sự cũ kĩ

- Đó chẳng phải là gia tộc phía Bắc Lee sao?

Ren ngạc nhiên đứng nhìn tòa lâu đài này mà không khỏi tò mò

Ross đến đây để làm gì?

- Open! (Mở)

Tiếng nói của Ross bất ngờ vang lên

Nhưng không phải giọng nói thường ngày của cô mà lại là một sự uy nghiêm

Đồng thời cánh cửa to lớn bỗng mở ra để lộ một tòa lâu đài không hề có lính gác

Và điều khiến Ren và Sray phải ngạc nhiên chính là câu thần chú tầm thường mà lại có thể mở được cánh cửa đã được phong ấn từ xa xưa bởi các đời vampire đời trước. Chỉ có những chiếc chìa khóa đặc biệt mà dòng họ Lee được trao mới có thể mở

Vậy tại sao cô lại mở được chỉ với ngần ấy sức mạnh và câu thần chú? Phải chăng Ross còn mạnh hơn họ?

- Tôi không thể tin là em ấy lại mạnh đến như vậy!

Ren không kìm nổi sự bất ngờ trên khuôn mặt. Anh ngước nhìn bên trong cánh cửa, thật cũ kĩ

- Không còn nhiều thời gian! Phải theo sát em ấy nếu không khó lòng sống sót!

Sray vội vàng lên tiếng. Anh không muốn tốn thời gian đứng nhìn

Một khi cánh cổng đó đóng lại thì chắc khó mà vào lại hay ra ngoài

- Open! (Mở)

Ross lại tiếp tục sử dụng câu thần chú ấy để mở một cánh cửa mới.

Cô cứ chạy rồi rẽ phía này phía kia cứ như cô hiểu biết rất rõ đường đi của tòa lâu đài này

Rúc cuộc cô muốn đến đâu?

Ren chạy dọc hành lan trong một cảm giác ớn lạnh tột cùng. Anh không thể hiểu nổi tại sao cơ thể lại như vậy nhưng anh biết một chuyện không hay sắp xảy ra

- Sray! Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?

Ren vừa chạy theo vừa thốt lên đầy khó nhọc

- Tôi cũng như anh!

Sray vừa chạy vừa quay đầu lai nhìn Ren mỉm cười

Họ không hề biết Ross đang tính đi đâu và làm gì? Họ chỉ biết mình phải đi theo bảo vệ cô nhóc ấy!

- …….

Không gian bổng tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều hướng nhìn cánh cửa to phía trước mặt

Tuy rất cũ kĩ nhưng nó lại được chạm khắc một con sói to lớn với một bầy dơi phủ kính bầu trời đầy tinh tế

Việc chạm khắc ấy, muốn nói lên điiều gì sao?

- Sao em ấy không mở cửa?

Ren đầy tò mò nói

Đi vào trong tòa lâu đài này mang đến một cảm giác ghê sợ và có chút gì đó bất thường

Tại sao một thế lực hùng mạnh lại không có một bóng người? Họ đã đi đâu?

- Tôi không biết! Chắc hẳn đây là cánh cửa không hề tầm thường! Tôi đã từng nghe nói mỗi gia tộc đều có một cánh cửa dẫn đến thánh điện và phải dùng chìa khóa này đây!

Sray lấy tay móc ra một hình ngôi sao mười cánh màu xanh từ chiếc túi quần

Ren xem xét chiếc chìa khóa và anh vội vàng đứng trước cánh cổng nhìn

…….Nhưng………

Quả thật có một cái lỗ nhưng nó không phải hình ngôi sao mà là một hình tam giác

- Vậy còn có cách khác không?

Ren lên tiếng, anh hơi chán nản

Không lẽ họ phải kẹt ở nơi này sao? Và liệu cái dấu ấn ấy có liên quan gì đến Ross không?

Ren miên mang suy nghĩ. Thì Sray bất ngờ lên tiếng đầy lo sợ

- Còn một cách là hiến tế máu cùng một câu thần chú nào đó mà tôi không hề biết! Nếu chỉ cần sai một chút về thần chú thì chúng ta sẽ chết hết!

Ren đứng hình, sửng sốt về một cách nguy hiểm.

- Em ấy đang tìm gì sao?

Ren khẽ lên tiếng khi thấy Ross đang đi lòng vòng cánh cửa ấy và không ngừng nắm chặt tay mình. Dừng như cô đang muốn tìm một thứ gì đó

- Cách 2 sao? Đánh liều vậy!

Sray khẽ mỉm cười thì ra cô chọn con đường ấy. Cô đang tìm một thứ gì đó có thể gây ra tổn thương trên da thịt

- Đáng liều ư?

Ren khá lo lắng về điều sắp xảy ra.

Để thực hiện điều đó Sray đã rút từ chiếc giầy một con dao găm và vội vàng quăng nó đến chỗ cô

Chỉ có hai con đường………Và đó là cách duy nhất mà hữu hiệu nhất. Vậy dùng cách ấy có khiến họ sống sót hay chết tại nơi này một cách lãng sẹt…..

Mạng sống họ đang nằm trong tay cô……

……………………..

Cùng lúc đó tại phòng của gia trưởng Lee

Một khuôn mặt nhăn nhó hiện hữu trên khuôn mặt một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa

- Đến rồi! Đến rồi! Đến rồi!

Ông ta nói đầy sợ sệch và chỉ có hai từ “Đến rồi” được thốt ra

- Ai đến cơ?

Một người phụ nữ có mái tóc vàng kim tiến lại gần chỗ ông khá ngạc nhiên

- Một người không quen nhưng chúng ta nên đến đó!

Ông ta đã cảm nhận một luồng khí xâm nhập và nó đang gần chỗ không nên tới.

- Ừ! Yang con đi chứ?

Người phụ nữ quay lại đằng sau mỉm cười

Yang đang ngồi trên một chiếc ghế bành và anh đang đọc một quyển sách gì đó làm cho khuôn mặt anh cảm thấy đầy hứng thú

- Được thôi!

Vội vàng đứng dậy, anh khẽ nghiêng đầu. Anh đang dần cảm nhận một mùi hương đầy quen thuộc ở đâu đây

- Thằng Hun Kay đâu? Sao nãy giờ chưa thấy nó quay lại vậy?

Người đàn ông đứng dậy liếc nhìn xung quanh

- Nó đang chăm sóc cho vị hôn phu của nó!

Yang vui vẻ bước tới cánh cửa

Hình như một thứ gì đó khiến anh cảm thấy nhứt nhói khó hiểu

- Đi thôi nào!

Người phụ nữ tiến lại gần và đang khoác tay với người đàn ông trung niên kia

Họ đang tính đi đâu? Liệu nơi họ đến có hải chăng chính là chỗ của Ross?

……………..

Trở lại với Ross

Cánh cổng ấy có chịu mở ra chăng?

Trên tay Ross đã cầm thật chắc con dao của Sray,và nhẹ nhàng cứa vào tay trái mình

Những giọt máu nhẹ ngàng rơi xuống nền nhà “Lộp…bộp”

Không một tiếng kêu la, cô vẫn đang trong tình trạng mê man, như có một ai đó đang điều khiển

- Destruction! (Sự phá hủy)

Khi câu thần chú vừa được nói ra, Sray và Ren hơi giật mình

Tại sao phải sử dụng câu thần chú phá hủy mạnh nhất chứ không phải là những loại thần chú mở cửa thông thường?

Sự ngạc nhiên lại hiện hữu trên khuôn mặt họ khi cánh cổng vang lên tiếng “ ầm…ầm” như tiếng sụp đổ…. Không… nó không hề sụp đổ mà đang dần hé mở và một thứ gì đó đang dần xuất hiện

Và nó đã hiện lên một cách rõ ràng sau khi âm thanh ấy chấm dứt

Đó là gì? Một hình sư tử hay con sói hay…. Một hình thù quái vật ghê tỡm nào đó chăng?

Đột nhiên….

- Các ngươi tới đây làm gì?

Tiếng nói vọng ra từ sau lưng Ren khiến anh hơi sững sốt.

Không lẽ họ đã bị phát hiện…. Không xong rồi!

Anh lo lắng, sợ hãi nhìn Sray

- Thứ lỗi mạo phạm ông Lee Sun! Tôi gia trưởng nhà Jay đến đây để gặp ông nhưng không ngờ tôi đã lạc vào đây! Thành thật xin lỗi

Sray mỉn cười, nhẹ nhàng quay người lại

Không như Ren thần thái anh rất bình thường. Bởi chẳng có gì để sợ gia trưởng nhà Lee cả, ông ta rất hiểu lý lẽ

- Vào cái đêm trăng chết như thế được tiếp kiến người nối vị mới của gia trưởng Jay! Thật vinh dự quá

Ông Sun nói với cái chất giọng đầy vui vẻ nhưng những chữ ông nói dường như khá khinh bỉ với Sray

- Hừm! Tôi không quan tâm! OK!

Sray vẫn cúi đầu

Anh đã quen với cái việc bị người khác khinh thường. Bởi con mắt phải đã bị che khuất bằng một mãnh vải màu xanh nhạt thì anh chỉ nhìn được một con mắt trái. Điều đó khiến anh đặc biệt hơn những đứa trẻ vampire bình thường khác……… Nhưng có làm gì thì đó vẫn là một sự thật không thể chối bỏ

- Vẫn như thế nhỉ?

Sun tiến lại gần Sray khẽ mỉn cười

Hình ảnh cậu bé ngày nào cũng còn vẹn nguyên

- Ross!

Yang giật mình thét lên khi thấy tay cô đang túa ra thứ màu đỏ (Máu)

Tại sao cô lại xuất hiện ở nơi không nên đặt chân đến thế này? Và còn cánh cửa đã bị khóa lại kia sao lại được mở ra?

Khuôn mặt anh lộ hẵn sự sợ sệch. Điều đó khiến gia trưởng Lee khá ngạc nhiên, ông nghi hoặc nhìn

“Liệu đây có phải con người lạnh lùng, bình thản trước đây mà ông quen biết không?”

Và mùi máu đang tràn ngập khắp nơi

Một con thêu thân dù nó biết lao vào lửa là nó sẽ chết nhưng nó vẫn lao vào…. Thì…. Máu cũng như vậy khiến cho vampire mất lý trí, khơi dậy lên những cơn thèm khát sẵn có của loài chuyện lấy máu làm chất dinh dưỡng- vampire

- Yang? Hắn làm gì ở đây?

Ren nhướm mày khi nhận ra một chất giọng mà suốt đời chẳng thể nào quên được

- Hắn chính là con trai nuôi của ông ta mà!

Sray bước lại gần Ren khẽ vỗ vào vai. Anh không muốn Ren nổi điên lên vì cái tính bảo vệ em gái quá mức

- Hừm!

Ren cũng thừa biết Sray đang muốn anh kiềm chế lại.

…..Nhưng …..

Anh không biết rằng bản thân anh có thể chịu đựng tới bao lâu cái mùi thơm của máu cùng con người mang tên Yang kia

- Cô gái này có mùi máu rất thơm cơ đấy! Hấp dẫn!

Người phụ nữ từ đâu đó bỗng hiện ra gần Ross

Ren và Sray lo sợ không thốt nên lời. Họ đã trễ

Liệu Ross có thể vượt qua số phận cô ấy không?

Tự mình nắm số phận mình trong tay hay là bị số phận điều khiển?

- Không được! Xin người đừng!

Yang tiến lại gần, anh không muốn nhìn thấy một ai đó chết trước mặt anh lần nào nữa Và đặc biệt là cô

- No,no! Cô gái này….. thật sự khiến cho ta không thể kìm chế cơ đấy!

Người phụ nữ mái tóc vàng kim khẽ nhíu mày. Và dần dần cũng đã hiện ra đôi mắt đỏ thèm khát và hai chiếc răng nanh nhọn hoắc, bà ta nhẹ nhàng nghiêng người

…… Nhưng một tiếng nói đầy uy lực phát ra từ phía Ren…..

- Ngươi không phải là Haren! Người là ai? Vợ ta đang ở đâu hả?

Không ai khác chính là Lee Sun. Ông ấy đã nhận ra mùi đặc trưng trên vị phu nhân mình đã biến mất kèm theo tính cách đó giờ. Ông chỉ giả vờ để xem mục đích thực sự của người đàn bà này đang nhắm tới là gì? Quả nhiên….

- Lộ nhanh thế sao? Ta là Spy còn vợ người thì chắc đang ngủ trong phòng bà ta rồi chứ sao!

Spy vui vẻ ngẩn đầu lên nhìn, bà ta cũng dự tính trước mình khó lòng mà ra khỏi nơi này chi bằng uống máu Ross để tiếp thêm sức mạnh do việc biến hình lâu dài đã hao tổn quá nhiều

- Spy? Kẻ đánh thuê!

Yang sửng sốt khi nghe đến cái tên đang rất nổi về việc đánh thuê, giết mướn với mức giá rất cao!

Không ngờ bà ta đã đến đây theo một lệnh của ai đó? Spy muốn làm gì?

- Thả em tôi ra mau!

Ren quát to, anh chẳng thích thấy đứa em yêu quý của mình bị tổn thương về mặt thể xác lẫn tâm hồn như bây giờ

Chắc chắn phải có cách để mụ ta đừng hút máu Ross chứ?

- Không!

Spy mỉm cười, bà ta cúi người xuống gần chiếc cổ trắng nõn của Ross….

- Disruption! (Sự phá vỡ). Hãy nhấn chìm bà ta đi nào!

Tiếng nói Ross bất chợt vang lên đầy uy lực.

Và kéo theo tiếng “Ầm ầm” của một thứ gì đó lay chuyển dữ dội dưới nền đất cũ kĩ

Mặt đất đã bị tách ra, từ trong bóng tối đó dần hiện ra một thứ gì đó rậm rạp, đầy to lớn

- Cái quái gì đang xảy ra ở đây?

Spy nghi hoặc nhìn xuống mặt đất. Nơi đang tách ra……

Và…………..

Một con sói có bộ lông màu trắng và đặc biệt chính là đôi mắt màu đỏ bật ra khỏi mặt đất và mặt đất đã dần dần đóng lại. Nó nhe ra những chiếc răng nanh nhọn hoắc về phía Spy.

Bà ta tự dưng ngã bịch xuống đất.

Vì không còn một chút sức lực nào để đứng tiếp hay cũng là vì sợ hãi chăng?

- Sói ư? Chẳng phải vampire luôn kị sói sao?

Ren khẽ đụng nhẹ vào vai Sray khó hiểu

- Disruption! Nó xuất hiện ư?

Ông Sun khẽ rùng mình khi cái tên đã nói lên tất cả. Nó là một con quái vật phá vỡ những thứ chặn đường nó

Tất nhiên mệnh lệnh của chủ nhân là tất cả đối với nó, cho dù có phải chết

- Tôi không biết chuyện này!

Sray ngước nhìn con sói có một đôi mắt giận dữ khác thường

Những điều kì lạ vẫn còn chưa giải đáp hết, nhưng tại sao Ross lại biết những điều mà cô ấy chưa học tới, nơi mà cô chưa đặt chân đến. Đó mới chính là điều kì lạ mà Sray không thể nghĩ ra

Linh hồn cô đang hiện diện tại đây liệu có phải là cô? Hay là một ai khác?

- Ross!

Yang hét to và vội vàng lao nhanh về phía cô trong sự lo âu.

Liệu cô có điều khiển nổi con quái vật ấy hay sẽ là con món mồi ngon lành?

……………

………………..Và…………..

Trong bóng đêm của sự ủy mị bao trùm lên không gian, có một cô gái nhỏ toàn thân chỉ một màu trắng nổi bật đang nhắm nghiêng đôi mắt gục đầu trên đầu gối đầy mệt mỏi

- Ross!

Một tiếng nói vang vọng từ một nơi nào đó như muốn xé tan màng đêm.

Cô gái dần hé mắt khi nghe tiếng gọi quen thuộc về cái tên của chính mình

………..Nhưng……

Đâu đó dần hiện ra một chàng trai không thể nhìn thấy rõ rệt chỉ thấy khuôn mặt với mái tóc màu nâu nhưng mắt lại một màu đỏ.

Anh ấy là vampire ư?

- Vampire?

Cô chẳng hề có một chút sức để có thể nhìn rõ hơn hay có thể nói hết ý mình nữa.

- Đúng! Ta là cô…..cô là ta!

Anh chàng đó phát ra một giọng nói đầy truyền cảm, làm cô ngẩn ngơ tò mò về người con trai kia

- Nhưng…. Tôi không phải con trai!

Ross khó nhọc giơ tay cao lên để có thể chạm tới con người đó. Nhưng xung quanh chỉ một màu đen cùng đám sương khiến người con trai ấy mờ mờ như một ảo ảnh

- Haha! Ta không nói về bề ngoài mà chính là số phận của ta và ngươi!

- Tôi thực sự không hiểu anh đang nói gì!

Cô càng nghe càng khó mà hiểu ra lời nói của anh ta có ngụ ý gì

- Ngươi biết không, linh hồn của chúng ta chính là bất diệt, ta chính là ngươi và ngươi chính là ta! Linh hồn chúng ta chỉ là một!

Anh tiến lại gần cô khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt, và lúc này cô đã nhìn thấy hết con người kia

Nhưng anh ta giống như một dạng lơ lửng trên không hay gần giống như một linh hồn đã chết.

Cô chau mày khó hiểu, đây phải chăng là một giấc mơ?

- Ta không thể tiếc lộ thêm mà chính cô phải tự tìm hiểu bản thân mình! Và cũng đến lúc ta cũng nên nhường lại thôi! Tạm biệt!

Anh ta vẫy tay chào rồi dần dần cũng biến mất khỏi làn sương dày

Chỉ còn lại cô lặng lẽ một mình trong bóng đêm ủy mị. Nó mang lại cho Ross một cảm giác thanh bình và dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ lâu dài

Cô nhẹ nhàng nhìn xung quanh lần cuối rồi gục đầu ngủ tiếp, chìm vào giấc mộng

…………..

Cùng lúc đó, Yang lao đến Ross trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người

Họ bây giờ đã nhận ra thứ tình cảm sâu đậm bị chôn giấu của một chàng trai lạnh lùng

Ông Sun khẽ lắc đầu, suy nghĩ về San- vị hôn phu của Yang

Con gái của ông liệu có được hạnh phúc khi không hề có thứ gọi tình yêu ấy mà chỉ là một sự thương cảm? Nó có chấp nhận được hay gục ngã đau đớn nhìn người mình yêu yêu người khác?

- Ross!

Tiếng thét của Yang vẫn không ngừng vang vọng trong khắp căn phòng

Anh chạy tới ôm cô nhưng Ross bây giờ đã ngất xỉu trên tay anh

….............……………

Con sói trắng đã nhanh nhẹn lao tới phía Spy, lấy hàm răng nhọn của nó ngặm chặt thân hình của Spy

Bà ta đã hết sức chống cự và nhanh chóng tan biến thành những hạt cát.

- Con sói đó là một mối nguy hiểm to lớn!

Ren nhìn con sói to lớn kia rồi lại nhìn về phía cô em gái đang xỉu trên tay Yang đầy lo lắng

Còn Sray chỉ sửng sốt nhìn những hạt cát vưng vấn khắp nơi….

Chỉ cần một vết cắn củng đủ hại chết vampire. Thật kì lạ nhưng nguy hiểm

Chính Ross đã đánh thức con sói này thì chắc cũng có cách để trấn áp nó… Nhưng niềm hy vọng của họ đã biến mất khi cô bây giờ không hề mở mắt. Vậy thì số phận họ sẽ ra sao? Chết hay Sống?

Bạn đang đọc Nhật Ký Nữ Hoàng Vampire của congok_codon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.