Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

05 -

Phiên bản Dịch · 9894 chữ

Chủ Nhật, ngày 30 tháng 4, 4 giờ chiều, bên ngoài chuồng chim cánh cụt trong Vườn Bách thú Công viên Trung tâm

Wow.

Đầu tiên thì bị bạn trai hiện tại cho là đang tự hạ thấp bản thân khi viết sách thị trường, kế tới đánh đổ cả ly sô-cô-la nóng lên quần anh bạn trai cũ (người đang cắm cúi đọc cuốn sách của mình - NGAY LÚC NÀY ĐÂY), sau đó nhận tiếp lời nhắn cần gặp khẩn cấp từ cô bạn thân nhất với lý do "có chút VẤN ĐỀ với cuốn sách" - "đứa con tinh thần" mà mình đã "thai nghén" suốt 21 tháng qua. Với ngần ấy thứ chuyện xảy ra với mình trong chưa đầy 24 tiếng, thiết nghĩ ngày hôm nay sẽ không còn gì có thể tồi tệ hơn.

Nhưng đó là chuyện của trước khi mình đi tham quan vườn bách thú với bầu đoàn thê tử: me, bố dượng, em trai, ông bà ngoại và chú vệ sỹ.

Có lẽ cách đây 17 năm, 364 ngày, một ngôi sao đặc biệt "may mắn" đã xuất hiện vào đúng thời điểm mình cất tiếng khóc chào đời.

Lượng du khách tới Vườn Bách thú Công viên Trung tâm trong ngày Chủ nhật ấm áp đầu Xuân thường không đông lắm nên mình cứ đinh ninh sẽ không gặp vấn đề gì với việc để mắt tới Rocky đang vắt vẻo trong chiếc xe đẩy ngoại cỡ (LẦM TO!!!).

Hay chuyện mọi người sẽ không chỉ trỏ, xì xào bàn tán về chú vệ sỹ to lớn đeo quả kính râm to sụ ôm sát lấy mặt, trong bộ vét đen xì từ đầu tới chân (áo sơ mi và cà-vạt cũng đen tuốt luốt).

Hoặc chuyện bà ngoại sẽ không quá nổi bật trong chiếc áo len hồng rực rỡ cỡ XL của hãng Juicy Couture.

Cũng còn may là ông ngoại không dễ bị dụ như bà. Bỏ qua những bộ quần áo thời trang New York sành điệu, ông vẫn khư khư chiếc mũ cáp cũ mèm màu xanh - vàng của hãng máy kéo John Deere. Nhưng để chiều lòng bà, ông cũng mua thêm một chiếc mũ mới lấp lánh dòng chữ: Legally Blonde: The Musical.

Phần lớn thời gian cả nhà quanh quẩn quanh mấy chuồng khỉ và gấu Bắc cực, hai con vật yêu thích của Rocky. Cả nhà được một trận cười đã đời khi cậu nhóc làm động tác gãi đầu bắt chước lũ khỉ.

Hôm nay bà ngoại hơi bị kích động quá thì phải. Chỉ vì mẹ đồng ý dắt cả nhà đi chơi cùng nhau và sau đó còn ăn tối cùng nhau... tại một nhà hàng do ông bà tùy chọn. Có hàng trăm khách sạn, nhà hàng đẹp đẽ ông bà không chọn mà chọn ngay Applebee's.

Không ngờ ở một chỗ như Quảng trường Thời đại cũng có nhà hàng như kiểu Applebee's! Mẹ quay sang lừ mắt ý muốn nói nếu mình không chịu ngoan ngoãn đi theo mọi người thì đừng có trách.

Nhưng tại sao lại là Applebee's cơ chứ? Không lẽ Manhattan này hết chỗ ăn rồi hay sao? Không thành phố nào trên đất Mỹ không có sự hiện diện của những chuỗi nhà hàng ăn nhanh kiểu Applebee's.

"Cháu có thẻ Đen American Express đấy. Cháu có thể chiêu đãi ông bà đi ăn ở bất cứ nhà hàng sang trọng nào, ông bà đừng nghĩ ngợi gì về giá cả" - mình nài nỉ.

"Đây không phải là chuyện giá cả. Vấn đề là... ông cháu không thích thử các món lạ. Ông chỉ muốn ăn ở những nơi ông biết rõ nên phải gọi món gì" - bà giải thích.

Thế còn nói gì nữa! Thú vui duy nhất của việc đi ăn ngoài là được thưởng thức các món ăn mới lạ.

Nhưng với ông thì trải nghiệm đó chẳng có gì là thú vị!

Mình chỉ còn biết khẩn cầu các vị Chúa trời trên cao - Yahweh, Allah, Vishnu... - không để tay paparazzi nào bất ngờ xuất hiện và chộp được cảnh mình - Công Chúa xứ Genovia đang bước ra từ một nhà hàng kiểu Applebee's, nhất là trong giai đoạn bầu cử quan trọng như hiện nay của bố.

Bà ngoại thì không ngừng nói về việc mình nên chọn trường nào, chuyên ngành nào cho hợp. Theo ý bà thì mình nên học làm... y tá, bởi vì nghề đó không bao giờ sợ thất nghiệp. Nhất là khi tuổi thọ trung bình của người dân Mỹ ngày càng cao.

"Cháu không phủ nhận đó là một nghề cao quý nhưng chắc cháu sẽ không theo đuổi nghiệp y tá đâu. Nhất là với thân phận công chúa như thế này. Cháu cần phải làm việc gì đó cho phép cháu giành phần lớn thời gian ở Genovia, để hoàn thành các nghĩa vụ hoàng gia của mình như làm lễ hạ thủy các con tàu, tổ chức các buổi tiệc từ thiện..." - mình phân trần.

Rõ ràng làm y tá là không thể rồi!!!

Nhưng làm nhà văn thì được, bởi mình hoàn toàn có thể tranh thủ sáng tác trong hoàng cung.

Hơn nữa, với số điểm SAT lẹt đẹt như mình, đừng trông mong được ai cho phép bốc thuốc, kê đơn cho bệnh nhân, nếu không muốn lợn lành thành lợn què.

Ơn Chúa trên đời vẫn còn có những người thông minh sáng láng như Tina đảm trách công việc cứu người cao cả này.

Mình chuồn vội ra chỗ chuồng chim cánh cụt để hẹn gặp Tina, tranh thủ lúc mẹ và mọi người đang tìm cách dỗ dành Rocky. Cậu nhóc đang gào thét đòi ăn kem giống cô bé trong xe đẩy bên cạnh. Có vẻ như người ta mới sửa sang lại chỗ này đôi chút, không còn bẩn thỉu và tối om om như lần trước mình trốn vào đây. Nhưng người thì càng ngày càng đông!!! Thề là thành phố New York sắp biến thành Disneyland của miền Đông Nam rồi.

Cho dù có thế thì mình vẫn không muốn rời khỏi nơi này để đi học đại học chút nào!!! Làm sao nỡ chứ??? Mình yêu thành phố này biết bao!!!

Ố, Tina tới rồi. Cô nàng trông có vẻ... lo lắng. Có lẽ vì biết vụ nhà mình sắp đi ăn tối ở đâu.

Đùa đấy...

Chủ Nhật, ngày 30 tháng 4, 6 giờ 30 tối, toa-lét nữ của tiệm Applebee's ở Quảng trường Thời Đại

OK, mình VẪN CHƯA HẾT BÀNG HOÀNG SAU NHỮNG GÌ TINA VỪA NÓI VỚI MÌNH KHI NÃY Ở CHỖ CHUỒNG CHIM CÁNH CỤT.

Mình sẽ viết lại nguyên văn những gì đã xảy ra, trong khi cố lờ đi đĩa khoai tây rán ai đó vứt chỏng chơ trên sàn (ai lại đi ăn khoai tây chiên trong toa lét cơ chứ? AI??? Tại sao có người lại ĂN trong toa lét??? Eoooo) và sự thật là mình không còn chỗ nào để trốn ông bà ngoại, ngoài cái toa lét nữ này!!!

"Mia, cuối cùng cũng tìm được cậu! Chúng ta cần nói chuyện!" - vừa thấy mình Tina mừng rú lên chạy lại.

"Tina, có chuyện gì thế? Cậu không thích cuốn sách của mình hay sao?"

Bởi vì mình phải thừa nhận là cuốn sách của mình không phải kiệt tác hay gì cả, bởi nếu không đã phải có người chịu xuất bản nó rồi.

Nhưng cũng làm gì TỆ tới nỗi Tina phải lao tới chuồng chim cánh cụt ở công viên Trung tâm để nói chuyện trực tiếp với mình như thế này, mặt mày thì nhợt nhạt. Hoặc cũng có thể do ánh đèn xanh ở đây.

Đột nhiên cậu ấy chộp lấy tay mình, nói không ra hơi: "Ôi Chúa ơi! Mia, không, mình thích quyển sách của cậu kinh khủng!!! Hay lắm lắm ý! Lại còn có bia trong đó nữa chứ. Thật trớ trêu! Có phải liên quan đến kỷ niệm chẳng hay ho gì với mấy vại bia hồi lớp 10 không? Khi cậu cố ra vẻ mình là một nàng công chúa tiệc tùng và nhảy sexy với J.P ngay trước mặt anh Michael ấy".

Mình lườm Tina: "Bọn mình đã thỏa thuận là không bao giờ nhắc lại sự vụ lần đó cơ mà".

"Úi, xin lỗi" - Tina cắn môi ra chiều hối lỗi - "Tại mình rất thích các đoạn cậu viết về bia. Dễ thương lắm ý! Lúc mình nói với cậu cần thảo luận về cuốn sách, ý mình là..."

Rồi cô nàng quay sang nhìn chú Lars ý nhị - CHÚ LÀM ƠN RA CHỖ KHÁC ĐỨNG MỘT LÚC NHÉ!

Chú Lars hiểu ý, ra đứng cùng chú Wahim xem đám chim cánh cụt bơi lượn lờ dưới nước, mắt vẫn không rời khỏi hai đứa tụi mình.

Ban đầu mình nghĩ: "Không lẽ Tina nghĩ mình là đứa nát rượu, chỉ vì mình nhắc tới bia rượu trong cuốn sách của mình? Và giờ cô nàng muốn tới thuyết phục mình đi cai nghiện? Mình từng xem mấy show truyền hình thực tế dạng này trên TV nhiều rồi. Không lẽ giờ đến lượt mình??"

Nghĩ tới đó mình quay đầu ngó nghiêng xem có bóng dáng tay quay phim nào gần đó không, cùng lúc nghĩ mưu xem phải làm sao để không bị lôi vào trại cai nghiện bởi... thực tế là mình thậm chí còn không thích bia bọt...

Và rồi Tina quay sang hỏi mình một câu hỏi mà tới giờ vẫn khiến cho toàn thân mình run lẩy bẩy. Tina mắt mở to, miệng cười tươi, nhưng nét mặt đầy vẻ nghiêm trọng, khi đặt ra câu hỏi đó.

Đến giờ mình vẫn không thể tin nổi, TINA! TINA HAKIM BABA! chứ không phải ai khác, lại đi hỏi mình một câu như vậy.

Không phải là mình có ý chỉ trích hay đánh giá gì cậu ấy. Nhưng mình thực sự không hề mong đợi nghe được câu đó từ miệng một người như Tina.

Bởi vì đó là... TINA!

"Mia, mình cần phải hỏi cậu một chuyện - sau khi đọc cuốn sách của cậu. Đừng hiểu lầm nhé, mình rất thích! Nhưng mình không thể không tự hỏi, mặc dù điều đó chẳng liên quan gì đến mình, nhưng... cậu và anh J.P đã làm "chuyện đó" rồi hả?"

Phản ứng duy nhất của mình lúc ấy chỉ có thể là nhìn thẳng vào mặt Tina! Có nằm mơ mình cũng không ngờ được đó là những gì cậu ấy "cần gặp gấp" để nói chuyện - lại còn ở ngay chỗ chuồng chim cánh cụt, với hai chú vệ sỹ cách đấy có vài mét, và hàng chục đứa trẻ con đang trầm trồ quanh bể nước "Mẹ! Mẹ! Nhìn kìa! Bạn chim cánh cụt trong phim Happy Feet đấy!". Mình sốc quá không thốt ra nổi lời nào!

Thấy mặt mình thộn ra như vậy, Tina tranh thủ nói tiếp: "Chỉ là... mấy cái cảnh đó trong truyện của cậu được miêu tả chân thực quá, khiến mình không thể không suy đoán rằng cậu và anh J.P hẳn phải đã làm chuyện ấy. Nếu quả thực hai người đã... thì mình cũng muốn cậu hiểu một điều: mình không hề phán xét hay lên án gì cậu vì đã không giữ lời hứa chờ đến đêm prom, như bọn mình đã ngoắc tay với nhau. Mình hoàn toàn hiểu và thông cảm với cậu. Nói đúng hơn, mình quá hiểu tâm trạng của cậu là đằng khác ý, Mia ạ. Bởi vì... sự thực là... lâu nay mình vẫn muốn thú nhận với cậu rằng Boris và mình... cũng đã... rồi"

!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Lần đầu tiên là hồi mùa Hè năm ngoái" - Tina tiếp tục, sau khi vẫn thấy mình chết lặng ở bên cạnh - "Tại căn nhà nghỉ của gia đình mình ở cánh đồng nho nhà Martha. Cậu nhớ không, dịp đó Boris đã tới nghỉ với nhà mình hai tuần. Lần đầu tiên là khi ấy. Mia, mình thực sự đã rất cố gắng muốn đợi. Thật đấy! Nhưng ngày nào cũng nhìn thấy Boris trong bộ đồ bơi quả không dễ gì mà cưỡng lại được. Từ đó về sau bọn mình cũng vẫn thỉnh thoảng làm chuyện đó, khi hai bác Pelkowski không có nhà".

Hai mắt mình trợn ngược lên, thiếu điều con ngươi muốn nhảy ra khỏi tròng mắt, bởi vì Tina hoảng hốt lay lấy lay để: "Mia, cậu không sao đấy chứ?"

"Cậu?" - phải khó nhọc lắm mình mới lắp bắp được thành tiếng - "Và Boris?" . Lúc đó không hiểu mình muốn khóc, cười, hay muốn lăn quay ra ngất nữa, hoặc làm tất cả.

Lý do không phải vì Tina - đúng vậy, TINA chứ không phải ai khác - đã từ bỏ giấc mơ trao đi món quà quý giá của người con gái vào đêm prom.

Mà vì cái câu "nhìn thấy Boris trong bộ đồ bơi quả không dễ gì mà cưỡng lại được" của cậu ta. Sao lại thế được?

Mặc dù đúng là Boris đã trải qua một cuộc lột xác ngoạn mục từ một kẻ vô hình trở thành hot boy trong mấy năm gần đây - và thực sự cũng có một nhóm fan hâm mộ tài năng vi-ô-lông của Boris và tôn thờ cậu ta như Thánh sống, cứ chầu chực ở ngoài phòng tập để xin chữ ký - nhưng có đánh chết mình cũng KHÔNG THỂ tìm ra được chút gì cám dỗ từ cậu ta được.

Có lẽ nếu mình không quen biết Boris từ thời còn đeo nẹp răng, dắt áo len trong quần và hẹn hò với Lilly, thì biết đâu còn có cơ.

Chứ sau ngần ấy năm tháng chơi với nhau mình chưa bao giờ và chắc cũng sẽ không bao giờ coi Boris là mẫu người quyến rũ, cao ráo, bảnh trai của mình. Chịu thôi. Cậu ấy chỉ như... nói thế nào nhỉ... em trai của mình.

Tina có vẻ hiểu sai phản ứng sững sờ vừa rồi của mình.

"Đừng lo, Mia" - cô nàng nắm chặt lấy tay mình, ra sức vỗ về - "Bọn mình không sao cả. Cậu cũng biết bọn mình không hề qua lại với ai khác mà. Mình lại còn dùng thuốc đều đặn từ năm 14 tuổi cơ mà, cậu biết đấy, vì chứng đau bụng kinh".

Mình vẫn tiếp tục nhìn Tina chằm chằm không chớp mắt. Ờ, đúng. Tina có bệnh đấy thật. Hầu như tháng nào cậu ấy chẳng phải xin nghỉ tiết thể dục. Sướng thế không biết.

Tina len lén nhìn mình, ngập ngừng hỏi: "Cậu không nghĩ mình là đứa con gái hư hỏng, vì không chịu đợi tới đêm prom đấy chứ?"

Giờ thì tới lượt mình cuống quít tít mù xua tay: "Cái gì? Không! Tất nhiên là không rồi, Tina".

Tina nhăn nhó phân trần: "Chỉ là... Mình không dám chắc. Mình đã rất muốn kể cho cậu nghe nhưng không biết cậu sẽ nghĩ sao về chuyện đó. Ý mình là, bọn mình đã có kế hoạch cho buổi prom và mình... mình đã phá hỏng nó chỉ vì không đợi được!" - Nhưng ngay sau đó mặt cô nàng vụt bừng sáng trở lại: "Nhưng rồi khi cậu nói cậu nghĩ prom rất nhảm nhí, và anh J.P chưa hề mời cậu cùng đi - sau đó mình lại được đọc cuốn sách của cậu - mình chợt nhận ra rằng có lẽ cậu đã làm chuyện ý với anh J.P rồi! Chỉ có điều giờ cậu và anh Michael..."

Mình dáo dác nhìn xung quanh. Khắp nơi toàn người là người. Phần lớn chỉ ở độ tuổi dưới 5! Đang hò hét, vỗ tay ầm ỹ vì đám chim cánh cụt! Vậy mà hai đứa bọn mình lại đang nói về mấy chuyện nhạy cảm, người lớn như thế này!

"Giờ mình và anh Michael làm sao?" - mình cắt ngang lời Tina - "Không hề có chuyện gì giữa Michael và mình cả, Tina. Mình đã nói rồi, mình chỉ vô tình làm đổ sô-cô-la lên người anh ý thôi. Chấm hết".

"Nhưng cậu đã ôm anh ý" - Tina cự lại.

"Ừ, mình đã ôm anh ý đấy. Nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi".

"Nhưng cậu chẳng đã nói anh ý có mùi thơm hơn anh J.P còn gì" - Tina vẫn không chịu buông tha.

"Ờ" - đột nhiên mình cảm thấy hoang mang, mọi thứ xung quanh trở nên chật hẹp và tù túng. Có quá nhiều người, cộng với tiếng la hét inh ỏi của đám nhóc tì và tiếng kêu the thé của mấy con cá vui khiến ình muốn chạy ngay ra khỏi chốn này - "Nhưng điều đó chẳng nói lên được gì! Đâu phải bọn mình định quay lại với nhau. Bọn mình chỉ là bạn!"

"Mia!" - Tina nghiêm mặt lại - "Mình đã đọc cuốn sách của cậu, cậu quên rồi à?"

"Sách của mình?" - tự dưng người mình nóng bừng lên, mặc dù khu trong này điều hòa vẫn đang chạy vù vù - "Thì có liên quan gì đến chuyện này?"

"Chàng hiệp sỹ điển trai rời xa quê hương trong nhiều năm đột nhiên quay về?" - Tina nói đầy ý nhị - "Chẳng phải cậu đang viết về anh Michael à?"

"Không hề!" - mình chối bay chối biến. Ôi Chúa ơi, không lẽ ai đọc xong cuốn sách đó cũng sẽ suy nghĩ như vậy sao? Liệu J.P có nghĩ như thế không? Cả Michael nữa? ÔI KHÔNG! ANH ẤY ĐANG ĐỌC NÓ NGAY LÚC NÀY ĐÂY!!!! Có khi còn đang đọc CÙNG VỚI MIDORI VÁY SIÊU NGẮN ý chứ! VÀ CẲ HAI BỌN HỌ ĐANG CÙNG CƯỜI NHẠO MÌNH!

"Còn cái cô gái luôn cảm thấy có nghĩa vụ phải chăm lo ọi người?" - Tina tiếp tục - "Không phải cậu tự viết về bản thân cậu à? Và mọi người ở đây chính là người dân Genovia chứ không đâu xa".

"Không!" - mình gào to tới mức một số vị phụ huynh đang bế con xem chim cánh cụt cũng phải vội quay ra nhìn xem không hiểu hai cô gái trẻ đang nói chuyện gì trong bóng tối mà nghiêm trọng tới vậy.

Nếu họ biết được sự thực chắc ba chân bốn cẳng co giò chạy hết ra khỏi công viên mất. Thậm chí có khi còn gọi bảo vệ bắn hạ hai đứa mình ý chứ.

"Ồ" - Tina xịu mặt xuống đầy vẻ thất vọng - "Mình cứ tưởng là thế... Mình thấy rất giống như cậu đang viết về cậu và anh Michael, quay lại với nhau".

"Tina, không hề" - tự dưng nghe thấy vậy trái tim mình thắt lại - "Mình thề đấy".

"Vậy..." - Tina do dự hỏi tiếp - "Cậu tính thế nào với anh J.P đây? Ý mình là... hai cậu sẽ làm chuyện đó chứ?".

Ơn trời, ngay khi ấy ông bà ngoại xuất hiện cùng Rocky, miệng la hét inh ỏi gọi tên mình. Là Rocky hét, chứ không phải ông bà ngoại.

Hóa ra Vườn Bách thú đến giờ đóng cửa, đồng nghĩa với việc câu chuyện về mối quan hệ thân mật của Tina và Boris (và của mình) cũng được khép lại. ƠN CHÚA!!!

Và giờ thì mình đang ngồi trong quán Applebee's.

Có lẽ mình sẽ không bao giờ bình thường được như xưa nữa. Bởi Tina vừa thú nhận với mình một tin động trời: cậu ấy và Boris vẫn thỉnh thoảng làm "chuyện đó" ...

...khi hai bác Pelkowski không có nhà!!!!

Ôi Chúa ơi! Mình đúng là có mắt như mù!

Có điện thoại. Là anh J.P! Hẳn anh ý gọi để nói về cuốn sách Chuộc lại con tim mình vừa gửi!!!

Tất nhiên là mình bắt máy, mặc dù vẫn đang trong toa-lét và xung quanh người thì xả nước, người thì giật cầu tiêu ầm ầm. Trước giờ mình vẫn luôn lên án những người nghe điện thoại trong toa-lét công cộng nhưng hôm nay là ngoại lệ. Bởi cả ngày nay mình chưa gặp anh J.P rồi. Không phải vì nhớ nhung hay gì cả. Cái chính là mình đang rất muốn nghe ý kiến của anh ý về cuốn sách của mình. Xem liệu ANH Ý có nghĩ rằng cuốn sách đó viết về Michael và mình, như Tina không?

Hóa ra mình đã lo lắng bằng thừa: cả chiều nay J.P quá bận tập kịch, vẫn chưa có thời gian đọc.

Anh ấy chỉ gọi để hỏi xem tối nay mình đi ăn tối ở đâu.

Mình nói đang ở tiệm Applebee's cùng với ông bà ngoại, mẹ, thầy G và Rocky, rồi rủ anh ý đến ăn cùng cả nhà cho vui (và rằng mình rất NHỚ anh ý).

Nhưng J.P chỉ cười: "Thôi, em cứ ăn với gia đình đi".

"Không, anh không hiểu rồi. Anh CẦN PHẲI tới" - mình nhăn nhó.

Bởi vì mình chợt nhận ra rằng mình cần phải gặp J.P, ngay bây giờ... sau một ngày như hôm nay: gặp mặt và ôm tạm biệt Michael, phát hiện ra chuyện Tina và Boris.

J.P ngần ngừ: "Nhưng... Mia... Đó là quán Applebee's" .

"J.P, em hiểu anh không thích những quán như Applebee's. Nhưng nhà em lại chỉ thích ăn ở đây thôi. À không, trừ em. Giờ em kẹt cứng rồi. Nếu có anh ở bên cạnh thì đỡ biết bao nhiêu. Mà bà ngoại cũng rất muốn gặp anh. Cả ngày nay bà hỏi về anh suốt" - mình nài nỉ.

Tất nhiên đó là một lời nói dối! Được cái trước giờ mình nói dối quá nhiều rồi, nên thêm lần này cũng chẳng có gì khác biệt.

Bà ngoại không hề hỏi han câu nào về J.P. Bà chỉ hỏi liệu mình có ý định hẹn hò với "cậu thanh niên dễ thương trong phim High School Musical" hay không bởi vì mình "đường đường là một công chúa, không có lý gì không thể khiến cậu ta chịu hẹn hò với mình".

Cảm ơn bà, nhưng cháu không hề muốn hẹn hò với những người còn trang điểm nhiều hơn cháu!

"Em cũng rất nhớ anh. Dạo này đến cả gặp nhau anh cũng không có thời gian. Anh luôn bận rộn với vở kịch" - mình nói tiếp.

"Kìa em... chuyện ấy bình thường với 2 nghệ sỹ mà nhỉ" - J.P dỗ dành - "Em còn nhớ em đã bận như thế nào hồi còn đang viết sách không?"

Có thể thẩy rõ nỗi khiếp sợ của J.P khi phải bước chân vào những nơi như tiệm Applebee's này. Và mình hoàn toàn có thể thông cảm với anh ý. Nhưng dù sao cũng thấy hơi chạnh lòng. Đã thế anh ý lại còn đế thêm câu: "Mà dù gì mai em cũng gặp anh ở trường mà. Rồi lại còn cả buổi tối tại bữa tiệc sinh nhật của em nữa. Mà anh cũng mệt nhoài vì buổi tập hôm nay rồi. Em sẽ không giận anh chứ?"

Mình cúi xuống nhìn miếng khoai tây chiên bẹp rúm ró dưới chân.

"Không" - biết nói sao nữa? Còn gì mất mặt hơn khi một đứa con gái sắp 18 tuổi ở giữa toa-lét công cộng gọi điện cầu xin bạn trai đến ăn tối với gia đình mình?

Ai làm được chứ mình thì chịu!

"Gặp anh sau nhé" - mình nói rồi cúp máy cái rụp.

Tự dưng muốn khóc quá đi thôi. Muốn lắm lắm lắm ý. Ngồi ở trong này, nghĩ tới việc anh bạn trai cũ có lẽ chỉ là có lẽ thôi - đang đọc cuốn sách của mình và cho rằng mình đang viết về anh ý... còn bạn trai hiện tại thì chưa thèm ngó đến một chữ... Haizzz...

Mình có cảm giác mình là đứa con gái đáng thương hại nhất ở cái thành phố Manhattan này.

À không, ở cái bờ biển Đông này.

À không, ở khu vực Bắc Mỹ này.

À không, trên Trái Đất này.

Trích đoạn từ cuốn Chuộc lại con tim

của Daphne Delacroix

Hugo nằm im không nhúc nhích, không dám tin vào vận may của mình . Từ xưa tới nay anh luôn được nhiều phụ nữ săn đón, những người còn thông minh và xinh đẹp hơn Finnula Crais rất nhiều lần. Nhưng không một ai lại gây ấn tượng mạnh với anh ngay từ cái nhìn đầu tiên như thế này. Cô gái ấy không ngần ngại che giấu mục đích tiếp cận của mình với anh là vì tiền, và cũng chẳng hề có ý định dùng mỹ nhân kế hay gài bẫy anh để đạt được điều đó. Trái lại cô chọn chiêu bài bắt cóc tống tiền, một cách ngây ngô và đơn giản, khiến Hugo phải kiềm chế lắm mới không phá lên cười. Nhưng cũng chính sự vụng về đáng yêu ấy càng thôi thúc thêm trí tò mò của Hugo về Finnula.

Những người con gái khác mà anh từng biết hoặc nghe tới, cả theo nghĩa đen và nghĩa bóng, thường chỉ mang trong đầu một mục tiêu duy nhất: trở thành bà chủ của trang trại nhà Stephensgate . Hugo không phản đối hôn nhân nhưng trong đời anh chưa bao giờ gặp và yêu người con gái nào đến độ muốn được chung sống với họ hết quãng đời còn lại. Vậy mà ngay lúc này đây, một cô gái trẻ dám hiên ngang đứng trước mặt anh dõng dạc tuyên bố rằng thứ cô ấy mong muốn duy nhất ở anh là tiền. Hugo có cảm giác như vừa được một làn gió mới mát rượi ùa qua, đánh thức lại niềm tin vào phụ nữ vốn đang bị chôn vùi bấy lâu nay trong anh.

"Vậy là ta sẽ trở thành con tin của cô?" - Hugo hỏi, mặt vẫn bị dí sát xuống đất - "Điều gì khiến cô cho rằng ta chắc chắn sẽ trả tiền chuộc cho cô?" .

"Ngươi nghĩ ta ngu sao? Ta đã nhìn thấy đồng tiền ngươi ném cho Simon trong quán Fox and Hare (Cáo và Thỏ) . Đáng ra ngươi không nên huênh hoang khoe của như vậy. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì người mai phục ngươi ở đây là ta, chứ không phải đám bạn của mấy kẻ như Dick và Timmy. Bọn chúng đều là những gã đồng hành không hề dễ chịu chút nào. Ngươi có thể đã bị tấn công và làm hại từ lâu rồi".

Hugo mỉm cười . Anh đã vô cùng lo lắng cho cô gái trẻ này, rằng cô có thể sẽ gặp chuyện không hay trên đường về Stephensgate. Mà không bao giờ ngờ cô ấy hóa ra cũng đang có cùng mối quan tâm tương tự dành ình.

"Ngươi cười cái gì" - cô lạnh lùng di mũi giày xuống và thúc một cái rõ đau vào lưng kẻ đang nằm phủ phục dưới chân - "Ngồi dậy mau! Và đừng có cười khẩy như vậy . Chẳng có gì đáng để cười ở đây cả. Đừng quên là ngươi đang là con tin của ta. Ta biết trông ta không giống một kẻ bắt cóc cho lắm nhưng ta tin rằng lúc ở quán Fox and Hare (Cáo và Thỏ) ta đã chứng minh được ọi người thấy ta là cung thủ thiện xạ nhất trong vùng, với những mũi tên không bao giờ chệch mục tiêu. Và ta sẽ rất biết ơn nếu ngươi ghi nhớ được điều đó".

Tiếp đó Hugo bị dựng thẳng dậy, hai tay bị bẻ ngoặt ra đằng sau lưng và trói chặt bằng dây thừng . Rõ ràng cô gái này được huấn luyện rất bài bản trong cách thắt nút các loại dây, bởi nó được cô làm một cách thành thục và nhanh gọn: không quá chặt để máu không thể lưu thông nhưng cũng không quá lỏng để có thể trốn thoát.

Bây giờ Hugo mới có dịp mặt đối mặt với người bắt giữ mình đang quỳ gối cách đó chỉ vài mét . Những lọn tóc xoăn dài đỏ rực buông thõng trước mặt, chạm cả xuống đất, làm cho khuôn mặt cô trở nên nhỏ nhắn và trông có phần hơi xanh xao. Thân hình mảnh mai quyến rũ của cô lộ ra dưới làn vải trắng mỏng manh của chiếc áo sơ-mi ướt nhoẹt vẫn đang dính chặt lấy người.

Nhướn lông mày lên một cách khiêu khích, Hugo chợt nhận ra rằng cô gái này hoàn toàn không hề ý thức được về vẻ quyến rũ chết người của mình . Hay việc thân hình nửa kín nửa hở kia của cô đang khiến toàn thân anh như phát điên.

Thứ Hai, ngày 1 tháng 5, 7 giờ 45 sáng, trên xe Limo từ nhà tới trường

Sáng nay khi tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu tiếng đầu tiên, mình bật dậy gần như ngay lập tức (đơn giản vì cả đêm qua mình không hề ngủ MỘT TẸO nào, vì mải trằn trọc lo lắng không biết Michael đã đọc cuốn sách của mình chưa. MÌNH BIẾT NHƯ THẾ LÀ RẤT ĐIÊN!!! Nhưng suốt đêm mình không nghĩ được gì ngoài chuyện "Anh ấy đã đọc chưa nhỉ? Bây giờ thì sao? Không biết giờ anh ý đã đọc xong chưa?" ... để rồi sau đó giật mình tự hỏi bản thân "Tại sao lại phải quan tâm xem bạn trai CŨ của mày đã đọc nó hay chưa? Hãy tỉnh táo chút đi, Mia! Giờ ANH ẤY nghĩ gì không còn quan trọng nữa! Còn bạn trai HIỆN TẠI của mày thì sao???". Và thế là mình mở mắt thao láo lo lắng không biết J.P đã đọc cuốn sách đó chưa? ANH ẤY nghĩ sao về nó? ANH ẤY có thích nó không? Ngộ nhỡ anh ấy không thích thì biết làm sao?) Với tay kéo con Louie Mập xuống khỏi ngực, mình uể oải lê vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt và tắm táp cho tỉnh táo. Khi đứng nhìn bản thân trong gương (tóc tai dựng ngược, bết lại thành từng cụm nhỏ trông rất nhắng. Cần phải dùng nhiều dầu xả hơn mới được) mình mới bàng hoàng nhận ra một điều...

Mình đã tròn 18 tuổi.

Một người lớn đúng nghĩa.

Một Công chúa trưởng thành (tất nhiên).

Nhưng vui sao được khi nghe được cái tin sét đánh ngày hôm qua của Tina... Về lý thuyết, giờ mình là đứa con gái đồng trinh cuối cùng ở khối lớp cuối cấp trong cái trường TH Albert Einstein này.

Không sai! Nghĩ mà xem: đến Tina và Boris rút cuộc cũng đã để mất Món quà quý giá đó từ mùa Hè vừa rồi.

Còn Lilly và Kenneth ư? Không cần phải hỏi cũng biết họ làm chuyện đó từ lâu rồi. Cứ nhìn cái cách họ quấn quýt lấy nhau ở dọc hành lang là hiểu (lần nào trên đường tới lớp Lượng giác mình chẳng được mãn nhãn cái cảnh đó). Thật không phù hợp với trường học chút nào!

Lana? Làm ơn đi, cô nàng đó hẳn đã trao tặng nó cho quý ngài Josh Richter từ đời nảo đời nào rồi ý chứ.

Tris? Như trên. Nhưng không phải với Josh, tất nhiên rồi. Chắc lại một trong mấy tay cùng đội bóng thôi (dám lắm).

Shameeka? Cái cách mà bố cậu ấy giữ con như giữ vàng trong kho dự trữ vàng Liên Bang chỉ càng nhen nhúm thêm cho ngọn lửa đang âm ỉ đợi thời cơ bùng phát. Năm ngoái cậu ấy đã kể ình nghe về "vụ nổi loạn" năm lớp 10 (ai mà ngờ được một người tẩm ngẩm tầm ngầm như Shameeka mà cũng liều gớm) với một anh lớp trên. Quên béng mất tên anh ta là gì rồi.

Perin và Ling Su? Miễn bình luận.

Và cuối cùng là bạn trai mình, J.P. Anh ấy nói bấy lâu nay vẫn luôn đợi để gặp được người thích hợp nhất và người đó chính là mình. Khi nào mình thấy sẵn sàng thì anh ấy cũng sẽ sẵn sàng. Cho dù phải chờ đợi cả đời, anh ấy cũng sẽ làm.

Tổng kết lại cuối cùng là còn ai?

Mình.

Chúa biết mình chưa bao giờ làm chuyện đó, mặc dù mọi người (thực ra là Tina) không nghĩ như vậy.

Tại sao á? Thành thật mà nói là vì bọn mình chưa bao giờ nói về chuyện đó. Mình và J.P. Trừ vụ J.P thề nguyền sẵn sàng đợi mình cho tới cuối đời, nếu cần (trái ngược hoàn toàn với bạn trai trước đây của mình). Có lẽ vì J.P là ví dụ điển hình của hình tượng quý ông lịch thiệp. Về khoản này anh ấy hoàn toàn không hề giống với Michael. Khi bọn mình hôn nhau, anh ấy không bao giờ có những hành động/ cử chỉ âu yếm quá đà quá một giây.

Nói thật, đã có lúc mình cho rằng J.P không hề có chút hứng thú gì với mình, nếu anh ấy không tâm sự rằng anh ấy tôn trọng các ranh giới của mình và không muốn vượt quá mức cho phép, khi mình chưa sẵn sàng.

Chứng tỏ anh ấy rất quan tâm và chu đáo với mình.

Nhưng vấn đề là đến bản thân mình còn không biết các ranh giới đó là gì. Và mình cũng chưa bao giờ kiểm tra xem chúng kiên cố và vững chắc đến mức nào. Với J.P.

Khác hẳn với khi mình còn đang hẹn hò với Michael. Anh ấy không bao giờ hỏi mình về những ranh giới đó. Michael luôn chủ động trong mọi chuyện và nếu mình có bẩt kỳ phản đối nào thì chỉ việc lên tiếng. Hoặc gạt tay anh ý ra. Tất nhiên không ít lần mình đã buộc phải làm như vậy. Không phải vì mình không thích mà vì đó là khi bố mẹ anh ý - hoặc bố mẹ mình - hoặc cậu bạn cùng phòng bất chợt bước vào phòng.

Vấn đề là ở chỗ... khi hai đứa ở cạnh nhau, mình không bao giờ muốn từ chối - hay gạt tay anh sang một bên - bởi vì Michael luôn mang lại cho mình cảm giác an toàn và thoải mái.

Đó chính là vấn đề của mình. Bấy lâu nay mình vẫn luôn bị giày vò bởi chuyện kia - một bí mật vô cùng đáng sợ và khủng khiếp mà mình không bao giờ có thể nói ra với ai, kể cả bác sỹ Knutz: Với J.P. mình chưa bao giờ có được cảm giác như với Michael. Một phần vì mọi chuyện chưa bao giờ vượt xa tới vậy. Nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì...

Về lý thuyết mà nói thì mình hoàn toàn có cơ hội làm những gì Tina đã làm với Boris. Mình đã nhiều lần nhìn thấy J.P trong bộ đồ bơi (anh ấy đã bay sang Genovia thăm mình mùa Hè vừa rồi) nhưng thú thật là chẳng có chút cảm xúc gì. Hay nói đúng hơn là trong mình chưa bao giờ trỗi dậy một chút ham muốn nào muốn làm "chuyện đó" với J.P, dù trông anh ý trông có hot đến mấy. Nói vậy không có nghĩa J.P không hấp dẫn, trái lại là đằng khác! Bạn trai hiện tại của mình sở hữu một thân hình hoàn hảo như siêu mẫu, và như lời của Lana thì "Đứng cạnh J.P thì đến Matt Damon - người đàn ông quyến rũ nhất hành tinh của siêu phẩm Tối hậu thư của Bourne - cũng chỉ như anh chàng nhút nhát Oliver Oken trong phim Hannah Montana".

Mình không biết mình bị sao nữa! Không thể kết luận là mình đã hết hứng thú với người khác giới, bởi... vừa mới ngày hôm qua thôi, trong lúc tranh giành nhau cái điện thoại với anh Michael, và khi anh ôm chào tạm biệt mình - người mình đã nóng rực lên như phát sốt. Vì thế nói mình đã mất đi cảm giác với con trai là không phải!

Chỉ là... mình không tìm thấy cảm giác đó khi ở bên J.P. Đây chính là bí mật - cái chuyện kia - mà mình vẫn thỉnh thoảng nhắc tới trong cuốn nhật ký này. Mình chưa bao giờ có ý định hoặc mong muốn được làm điều gì đó vượt quá ranh giới với bạn trai hiện tại của mình.

Haizzz... Thật chẳng muốn nghĩ về mấy chuyện này tẹo nào! Nhất là khi vừa qua một đêm thức trắng, sáng ra còn chưa tỉnh ngủ đã chợt nhận ra là: mình đã tròn 18 tuổi; mình là một công chúa; và mình là đứa con gái đồng trinh cuối cùng còn sót lại trong lớp (có lẽ vậy).

Mình chẳng khác nào loài kỳ lân chỉ có trong truyện thần thoại!!!

Chúc mừng sinh nhật nhé, Mia!

Hóa ra mẹ, thầy G và Rocky đã thức dậy đợi sẵn ở dưới nhà, với một đĩa bánh quế hình trái tim thơm phức đầy ú ụ làm bữa sáng, khiến mình khá cảm động và hơi bất ngờ (cái khay làm bánh quế hình trái tim là món quà của cô Martha Stewart tặng mẹ). Mọi người nhà mình lắm lúc cũng dễ thương ra phết!!! Không hiểu họ sẽ nghĩ sao khi mình kể cho họ nghe về phát hiện sáng nay của mình (rằng mình là một đứa dở hơi của xã hội, là loài kỳ lân chỉ có trong thần thoại).

Trong lúc cả nhà đang ăn sáng thì bố từ Genovia gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật và nhắc ình nhớ: kể từ ngày hôm nay mình có toàn quyền quyết định với khoản tiền trợ cấp Công chúa của mình (không đủ để mua nguyên cả tầng áp mái trên Đại lộ Công viên nhưng đủ để thuê một căn, nếu muốn) nhưng chớ có dốc sạch vào một chỗ (ha ha ha, bố vẫn chưa quên được vụ shopping điên cuồng của mình ở tiệm Bendel lần trước, sau khi đã quyên tặng một khoản kha khá vào Tổ chức Ân xá Quốc tế) bởi khoản tiền này chỉ được cung cấp mỗi năm một lần.

Nghe giọng bố qua điện thoại hôm nay có vẻ hơi nghẹn ngào khi nhắc lại chuyện xảy ra vào 4 năm trước, lúc bố gặp mình ở khách sạn Plaza để nói về thân thế thực sự của mình - người thừa kế duy nhất của Hoàng gia Genovia. Mình đã bị nấc cục khi phát hiện ra chuyện đó: "Vậy mà giờ đây con đã trưởng thành tới nhường này rồi!"

Bố làm mình cũng thấy hơi mủi lòng: "Con hy vọng bố không giận con vì những gì đã xảy ra với Hoàng gia. Dù sao thì... kể cả khi Genovia trở thành một nước quân chủ lập hiến, chúng ta vẫn giữ lại được tước hiệu, ngai vàng, cung điện, vương miện, đồ trang sức và chuyên cơ riêng...".

"Con đừng có suy nghĩ vớ vẩn như thế" - bố cộc cằn nói và cúp máy. Mình biết thừa bố gác máy vì không muốn để mình nghe thấy tiếng sụt sịt của ông. Ôi bố! Nhiều khi sao đa cảm thế không biết!

Giá như bố chịu dừng chân và kết hôn với một cô gái tốt nào đó (mà không phải là siêu mẫu, giống như Tổng thống Pháp. Mặc dù có lẽ Phu nhân mới của Tổng thống Pháp là người cũng dễ chịu và đáng mến).

Đằng này bố vẫn luôn mải mê theo đuổi và kiếm tìm tình yêu ở những chỗ đâu đâu không biết.

Được cái bố hiểu được là không nên cặp kè trong khi đang vận động tranh cử.

Sau khi mình nói chuyện với bố xong, mẹ vào phòng lấy quà ra tặng mình.Đó là một cuốn sổ làm bằng tay, tổng hợp lại tất cả những sự kiện đã xảy ra suốt 18 năm qua giữa hai mẹ con mình: mấy cái cuống vé tàu từ nhà tới các cuộc mít- tinh đòi quyền bình đẳng cho nữ giới ở Washington DC, hình bộ quần áo cũ yêu thích của mình hồi năm 6 tuổi, hình của Rocky lúc mới sinh, hình của mẹ và mình đang sơn quét lại tường nhà, vòng cổ của Louie Mập khi còn là một chú mèo con, và những bức ảnh ngộ nghĩnh của mình trong bộ đồ hóa trang Halloween làm nữ thánh Joan of Arc...

"Để con không cảm thấy nhớ nhà khi đi học đại học xa nhà" - mẹ âu yếm nói, làm ình ứa nước mắt vì cảm động.

Cho tới khi mẹ giục mình nhanh chóng lựa chọn và quyết định xem năm tới sẽ theo học ở trường đại học nào.

Mẹ có cần khẩn trương hơn cả con thế không? Làm mình có cảm giác như mọi người muốn tống cổ mình ra khỏi nhà càng nhanh càng tốt ý!!!

Tất nhiên mình biết mẹ, bố và thầy G chỉ muốn tốt ình. Nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy. Giờ đầu mình đang có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ...

Ví dụ như chuyện chỉ mới ngày hôm qua thôi, cô bạn gái thân nhất đột nhiên thú nhận chuyện vẫn thường xuyên quan hệ với bạn trai và giấu mình suốt cả năm trời qua. Hay chuyện ngay trước đó vài phút, mình vừa gửi bản thảo cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình cho anh bạn trai cũ đọc. Và giờ mình sắp phải nộp bài báo viết về người bạn trai cũ đó cho em gái của anh ấy - người ghét cay ghét đắng mình.

Chưa hết, tối nay mình sẽ phải tham dự một bữa tiệc trên du thuyền và tiếp đãi tới 300 người khách, được cho thân-thiết-nhất, mà phần lớn trong số họ mình không hề quen biết bởi họ là những nhân vật nổi tiếng mà bà nội đã mời.

À, còn nữa, bạn trai hiện tại của mình mặc dù đã nhận được bản thảo cuốn tiểu thuyết kia cách đây hơn 24 tiếng nhưng vẫn chưa buồn đọc lấy một chữ và không hề muốn tới quán Applebee's ăn tối cùng mình.

Sao mọi người luôn khiến ình phải đau đầu suy nghĩ thế nhỉ?

Cuộc sống thật không dễ dàng gì đối với loài kỳ lân bọn mình! Một loài động vật sắp tuyệt chủng!

Thứ Hai, ngày 1 tháng 5, phòng Điểm danh

Ok, mình vừa từ phòng biên tập của tờ The Atom về. Toàn thân vẫn còn chưa hết run.

Lúc mình bước vào, trông đó không có ai ngoài Lilly. Mình nở một nụ cười giả tạo (nụ cười mà mỗi khi giáp mặt với cô bạn thân nhất cũ mình luôn cố nặn ra) và chìa ra cho Lilly bài viết còn nợ: "Chào cậu, Lilly. Đây là bài viết về anh trai cậu"

Tối qua mình đã phải thức tới 1h sáng để hoàn thành nó. Làm thế nào để viết một bài 400 chữ về người bạn trai cũ một cách công bằng, không chút thiên vị? Câu trả lời là :không thể! Tim mình đã gần như ngừng đập mất vài lần trong suốt khoảng thời gian đó. Tất nhiên giờ đây mình đã lên tay, không ngu ngơ, ú ớ tới mức để người đọc phát hiện ra vụ mình làm đổ ly sô-cô-la nóng lên người nhân vật chính và ngây ngất trước mùi hương quyến rũ tỏa ra trên tóc anh.

Đang lúi húi việc gì đó trên máy tính, Lilly ngước mặt lên nhìn (làm mình không thể không nhớ tới hồi bọn mình vẫn còn chơi với nhau. Lilly thường lên Google gõ tên các vị Thánh cùng với những từ linh tinh vớ vẩn để xem có website nào liên quan không. Công nhận hồi đó vui thật. Mình rất nhớ quãng thời gian đẹp đẽ đó. Có những hôm bọn mình cười nhiều tới nỗi mặt mũi đứa nào cũng tèm nhem vì nước mắt, nước mũi...) và vui vẻ nói: "Ồ, chào cậu, Mia. Cám ơn nhiều!"

Rồi, hơi có chút ngập ngừng, Lilly nói tiếp: "Chúc mừng sinh nhật nhé!" !!!Cậu ấy vẫn nhớ!!!

Mà có muốn quên cũng khó, bởi bà chẳng phải đã gửi thiệp mời dự tiệc sinh nhật tối nay cho cả nhà cậu ý rồi còn gì.

Nhưng dù sao cậu ấy vẫn làm mình bất ngờ.

"Ừm... cám ơn cậu" - mình lúng búng nói.

Sau đó khi mình quay lưng dợm bước ra ngoài thì Lilly đột nhiên đứng bật dậy gọi với theo: "Khoan đã, Mia... Ừm... Nghe này, mình hi vọng cậu sẽ không phản đối nếu Kenneth và mình đi cùng nhau tối nay. Tới bữa tiệc của cậu.

"Không, tất nhiên là không rồi" - mình nói vội (Lời nói dối thứ 7 của Mia Thermopolis) - "Mình rất mong hai cậu cùng có mặt trong bữa tiệc tối nay"

Thành quả của những bài học làm công chúa với bà đấy! Nói dối xã giao không chớp mắt! Trong khi sự thật là... câu hỏi đó của Lilly chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai. Toàn thân mình như bị tê liệt, hai tai ù đặc bởi hàng mớ ý nghĩ đang nhảy nhót loạn xạ trong đầu "Ôi Chúa ơi! Cậu ấy định tới buổi tiệc của mình thật??? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Chỉ có một cách lý giải duy nhất cho việc Lilly chịu tới bữa tiệc tối nay: cậu ấy đang âm mưu lên kế hoạch chơi mình! Ví dụ, cậu ấy và Kenny -à, Kenneth - sẽ cướp du thuyền (ngay sau khi tàu nhổ neo) và cho tàu chạy về phái hải phận quốc tế. Họ sẽ đem tặng con thuyền này ột tổ chức nhân đạo nào đó để bán lấy tiền, tất nhiên là sau khi mọi người đã yên ổn trên mấy cái bè cứu hộ hay một phương tiện gì đó tương tự. Cũng còn may là chú Vigo thuyết phục được bà tăng cường thêm an ninh, phòng trường hợp Jennifer Aniston xuất hiện và Brad Pitt cũng có mặt ở đó"

"Cám ơn cậu" - Lilly nói - "Có một thứ mình rất muốn tặng cậu nhân ngày sinh nhật nhưng mình chỉ có thể làm điều đó nếu đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của cậu"

Cậu ấy muốn tặng mình quà sinh nhật ư? Nhưng chỉ có thể làm điều đó trên du thuyền của Hoàng gia Genovia sao? Tuyệt thật! Vậy là cái giả thuyết cướp tàu của mình là có cơ sở.

"Ừ...ờ" - mình lắp bắp - "Cậu không cần phải tặng mình cái gì đó đâu, Lilly"

Nói xong mới thấy mình ngu! Lilly đanh mặt lại: " Mình biết cậu chả thiếu thứ gì. Nhưng mình nghĩ có một thứ duy nhất mình mới có thể tặng cho cậu, mà không ai khác có thể"

Đến lúc đó thì mình hoảng loạn thực sự (trước giò vẫn luôn là vậy): "Mình không có ý đó. Ý mình là..."

Lilly có vẻ cũng thấy không phải khi phản ứng hơi thái quá như vậy nên dịu giọng phân trần: "Mình cũng không có ý đó. Nghe này, mình không muốn bọn mình cãi nhau nữa"

Đây là lần đầu tiên sau hai năm Lilly thừa nhận chuyện bọn mình đã có chuyện bất hòa. Mình ngạc nhiên tới độ chỉ biết đứng ngây thộn ra, không biết phải nên trả lời như thế nào. Căn bản là trước giờ mình chưa bao giờ nghĩ tới giải pháp thôi-không-cãi-nhau-nữa, cách thức duy nhất mà mình nghĩ ra được là lờ- nhau-đi.

"Mình cũng không muốn có sự cãi vã giữa hai đứa mình" - mình thú thật

Nhưng nếu không muốn hai đứa cãi nhau thì cậu ấy muốn gì ở mình? Chắc chắn không phải làm bạn với mình rồi. Hai đứa giờ đã quá khác nhau! Này nhé, mình không hề có cái khuyên nào trên người, mình là một công chúa, hay cặp kè đi mua sắm cùng với Lana Weinberger, thỉnh thoảng còn mặc váy dạ hội màu hồng, xách túi hiệu Prada... Chưa hết, mình vẫn còn trong trắng, và... à, đúng rồi - Lilly nghĩ mình đi cướp bạn trai của cậu ý.

"Còn nữa" - Lilly vừa nói vừa với tay lấy cái cặp sách gắn chi chít phù hiệu bằng tiếng Hàn Quốc... Chắc là để quảng cáo cho chương trình truyền hình của cậu ấy ở bên đó - "anh mình nhờ đưa cho cậu cái này"

Lilly rút ra từ trong cặp một cái phong bì và đưa nó ình. Đó là một phong bì trắng tinh, ở phần địa chỉ phía trên đầu được dập nổi hàng chữ màu xanh: Pavlov surgical, bên cạnh là hình minh họa nhỏ nhỏ của chú chó chăn cừu Pavlov nhà Michael. Phong bì có vẻ hơi cộm, chứng tỏ còn có gì đó khác ngoài bức thư.

"Ồ" - tụ dưng mặt mình đỏ lựng lên, như mọi lần mỗi khi cái tên Michael được nhắc tới. Giờ mặt mình chắc phải đỏ ngang màu đôi giày thể thao ưa thích của anh ý. Đẹp cái mặt! - "Cám ơn cậu"

"Không có gì" - Lilly gật đầu

ƠN CHÚA đúng lúc đó chuông vào học vang lên, mình vội vàng chào Lilly: "Gặp cậu sau nhé".

Rồi chạy thẳng một mạch ra ngoài, không dám ngoái lại.

Chuyện vừa xảy ra thật ... KHÓ HIỂU. Tự dưng sao Lilly lại TỐT với mình đến vậy? Hẳn cậu ta đang có âm mưu gì đó cho buổi tối nay. Cậu ta và Kenneth. Rõ ràng họ sẽ tìm mọi cách để phá hỏng buổi tiệc của mình.

Hoặc cũng có thể không, bởi vì Michael và bố mẹ anh ấy cũng sẽ có mặt. Lilly sẽ không đời nào làm điều tổn hại đến mình nếu chuyện đó có thể gây nguy hiểm cho bố mẹ và anh trai cậu ấy. Qua những gì diễn ra tại trường Đại học Columbia hôm thứ Bảy vừa rồi có thể thấy rõ cậu ấy yêu quý họ tới nhường nào! Và tất nhiên, sau ngần ấy năm chơi thân với nhau, không kể hai năm không- nói- chuyện- với- nhau gần đây, mình cũng ít nhiều hiểu được gia đình đối với Lilly quan trọng đến thế nào.

Mình nhìn quanh xem có Tina, hay Lana, hay Shameeka, hay bất cứ ai để có thể tâm sự về những gì vừa xảy ra, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một nàng nào cả. Lạ thật! Bình thường thì họ đã phải đợi sẵn ở chỗ tủ đựng đồ và túm lại chúc mừng sinh nhật mình mới phải. Vậy mà... không một ai hết!

Điều đó khiến mình không thể không nghĩ - lại thêm một ví dụ điển hình về chứng hoang tưởng mình mới mắc gần đây - rằng có lẽ bọn họ đều lảng tránh mình sau khi nghe được Tina kể về cuốn tiểu thuyết của mình. Đành rằng cậu ấy khen lấy khen để là mình viết rất hay, nhưng mình biết đâu đó chỉ là câu an ủi, không muốn làm ình thất vọng. Trước mặt mình thì nói là vậy, nhưng sau lưng mình lại cho rằng cuốn sách đó quá kinh hãi và khi cậu ấy forward cho những người khác đọc, mọi người cũng đều có cùng chung quan điểm. Đó chính là lý do tại sao chẳng có ai tới chúc mừng sinh nhật mình, họ sợ sẽ không nín được cười khi nhìn thấy mặt mình.

Hoặc có thể họ đang tính chuyện làm một cuộc tẩy chay cuốn sách.

Không phải là không có khả năng đó.

Giờ thì mình tim mình đang muốn rớt ra khỏi lồng ngực đây. Tại sao à?

Sau khi đã yên vị trong phòng Điểm danh, và dám chắc là không có ai để ý tới mình, mình xé cái phong bì Lilly vừa đưa cho ban nãy ra đọc. Một lá thư viết tay của Michael, trong đó viết:

Mia yêu quý,

Biết nói sao nhỉ? Anh không hiểu nhiều về tiểu thuyết lãng mạn, nhưng anh nghĩ em xứng đáng được tôn là Stephen King của thể loại này. Cuốn sách của em rất lôi cuốn và hấp dẫn. Cám ơn em đã cho anh được đọc nó. Nếu có ai không muốn xuất bản cuốn sách này thì thật sai lầm!

À, anh biết hôm nay là sinh nhật em, và anh cũng biết em thường xuyên quên sao lưu dữ liệu nên anh đã làm một món quà nhỏ tặng em. Sẽ thật không đáng nếu để mất cuốn Chuộc lại con tim trước khi đến được với công chúng, chỉ vì ổ cứng của em bị hỏng.

Hẹn gặp em tối nay nhé!

Yêu em,

Michael.

Bên trong bì thư, đi kèm với lá thư, là một cái ổ USB hình Công chúa Leia. Để mình lưu giữ bản thảo tiểu thuyết, bởi vì anh ấy nói đúng - mình chẳng sao lưu lại các dữ liệu trong ổ cứng máy tính bao giờ.

Vừa nhìn thấy cái ổ di động - hình Công chua Leia trong trang phục của người hành tinh Hoth, bộ đồ mình thích Leia mặc nhất (làm sao anh ấy vẫn nhớ cơ chứ?) - mình đã bật khóc.

Anh ấy nói anh ấy thích cuốn sách của mình!

Anh ấy nói mình là Stephen King của thể loại truyện này!

Anh ấy đích thân thiết kế một chiếc USB dành riêng ình để lưu nó vào trong đó, không sợ bị mất!

Thử hỏi trên đời có còn lời khen tặng nào tuyệt vời hơn mà một chàng trai có thể dành ột cô gái không?

Chắc chắn không?

Không thể có món quà sinh nhật nào đáng giá hơn thế.

Trừ Louie Mập, tất nhiên rồi.

Lại còn... anh ấy dùng từ Yêu em để kí cuối thư.

Yêu em, Michael.

Tất nhiên câu đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Mọi người vẫn thường dùng từ đó để kết thư. Và từ "yêu" đó không hề mang tình ý lãng mạn nào hết. Mẹ vẫn thường xuyên ký tên cuối thư ình là Yêu con, Mẹ. Thầy G cũng từng viết thư ình và ký tên là Yêu con. Dượng Frank (riêng cái này thì nghe không lọt tai chút nào...)

Nhưng... dù sao nó cũng được viết ra từ chính tay của Michael...

Yêu. Yêu!

Mình thật đáng thương hại!

Một con kỳ lân đáng thương hại!

Thứ Hai, ngày 1 tháng 5, giờ Lịch sử Thế giới

Mình vừa nhìn thấy anh J.P ở ngoài hành lang. Anh đã ôm mình thật chặt, hôn mình và nói lời chúc mừng sinh nhật. Anh còn khen hôm nay trông mình rất xinh! (Mình thừa biết mình không hề xinh. Nếu không nói là rất xấu. Một nửa đêm qua thức trắng ngồi viết bài về buổi phỏng vấn với Michael, đến nỗi sáng nay hai mắt thâm quầng, trông không khác gì con gấu trúc. Mình đã phải trát hết gần cả hộp phấn mới được như thế này đấy. Và một nửa đêm còn lại mình trằn trọc không ngủ được vì những gì Tina kể cho mình nghe chiều qua về chuyện cậu ấy và Boris, để rồi lăn qua lăn lại, phập phồng lo lắng không biết anh Michael và J.P sẽ phản ứng như thế nào sau khi đọc cuốn sách của mình).

Có lẽ trong mắt J.P, mình luôn xinh đẹp bởi mình là bạn gái của anh ý. Tình cảm J.P dành ình nhiều tới độ anh ấy không hề nhận ra rằng mình thực ra một con kỳ lân (nhưng không phải là con kỳ lân với cái bờm dài mềm mại, óng ả vẫn thường tả trong các câu chuyện cổ tích. Mà con kỳ lân bằng nhựa xấu xí, bẹp rúm ró mà Emma, bạn ở nhà trẻ của Rocky vẫn thường đưa lên mồm gặp ngấu nghiến).

Mình đợi J.P mở lời trước nói rằng anh ấy đã đọc và rất thích tiểu thuyết của mình, giống như cách Michael đã viết trong lá thư... nhưng tuyệt nhiên J.P không đả động một lời nào liên quan tới cuốn sách.

Không một câu nào, một chữ nào luôn!

Hẳn anh ấy vẫn chưa có thời gian đọc nó. Bởi quá bận rộn tập dượt cho buổi biểu diễn đầu tiên vào tối thứ Tư tới.

Nhưng dù sao nếu anh ấy nói một câu gì đó liên quan thì cũng vẫn hơn.

Đằng này J.P chỉ bảo mình đừng mong là anh ấy sẽ tặng quà sinh nhật cho mình ngay lúc ấy. Bởi anh muốn dành sự bất ngờ cho tối nay, tại bữa tiệc của mình. J.P còn chắc như đinh đóng cột rằng mình phải choáng ngợp trước món quà đặc biệt này. Kế đó, anh nói vẫn chưa quên về buổi Prom.

Thật buồn cười ... bởi vì mình đã hoàn toàn quên không còn nhớ gì về cái buổi dạ hội cuối năm đó.

Haizzz, vẫn chưa thấy bóng dáng Tina, Shameeka, Lana hay Trisha đâu. Mình mới chỉ gặp Perin và Ling Su, cả hai đều vội vã nói câu chúc mừng sinh nhật rồi ba chân bốn cẳng biến mất, vừa đi vừa cười khúc khích với nhau. Thật chẳng giống họ chút nào!

Mình điếng người, bàng hoàng chấp nhận sự thật: họ đã đọc cuốn sách của mình và ghét nó!!! Cuộc tẩy chay có lẽ sẽ được diễn ra vào bữa trưa hôm nay.

Không thể tin được Tina lại nỡ đối xử với mình như vậy - tự ý gửi bản thảo tiểu thuyết của mình ọi người mà không thèm hỏi ý kiến mình.

Mấy hôm nay toàn lại toàn là giờ tự học, chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối kỳ nên mọi người chẳng có việc gì làm trong lớp NGOÀI đọc, đọc và đọc. Hiển nhiên, đây là thời điểm thích hợp nhất ọi người đọc bản thảo tiểu thuyết của mình chứ sao.

Có lẽ mình nên tìm cách thi trượt toàn bộ các bài kiểm tra sắp tới (trừ môn Lượng giác, không cần cố cũng đã biết là sẽ trượt rồi). Và thế là năm sau, mình không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tham gia theo học ở trường Đại học Genovia.

Nhưng như thế cũng không ổn. Mình không muốn phải ở cách xa Rocky đến thế đâu.

ÔI KHÔNG! Cô Hiệu trưởng Gupta vừa gọi mình lên văn phòng ngay lập tức, vì có việc gia đình khẩn cấp!

Bạn đang đọc Nhật kí công chúa của Meg Cabot
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.