Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Trạch

Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

Đông Hải cảnh, Tây Châu, Thiên Vương quận.

Lâm Trạch ngồi trên hắc mã tiến vào Thiên Vương quận. Trên đầu hắn là một cái mũ vành, bả vai lại vác một thanh kiếm không dài không ngắn, cứ thế chậm rãi tiến vào thành.

“Là Lâm công tử, Lâm gia đại công tử.”

Có người nhận ra hắn hô lên.

Lâm Trạch cười cợt nhìn người nọ, thản nhiên nói: “Thiên Vương quận vẫn náo nhiệt như vậy, ta đã rời khỏi nơi này bảy năm, không ngờ khi trở về vẫn còn có người nhận ra ta.”

Người kia ngại ngùng cười, đáp lại: “Không phải tiểu dân trí nhớ cao, mà là do Lâm công tử bất phàm, bảy năm trôi qua vẫn mang phong thái năm xưa, khó mà nhằm lẫn.”

Lâm Trạch nhướng mày, thổn thức nói: “Đúng thế, năm xưa ta kiêu ngạo rời đi, không xem một ai ra gì, chưa từng ngoảnh đầu nhìn lại. Hiện tại trở về, đúng là vẫn không thay đổi được.”

Cảm nhận được vị Lâm đại công tử này cũng không hoàn toàn khó gần như đồn đại, một người khác cả gan hỏi: “Lâm công tử lần này trở về là có việc quan trọng?”

Lâm Trạch cau mày ghì cương ngựa, nói: “Thiên Vương quận có hai mươi vị thiên kiêu trẻ tuổi, ai là người mạnh nhất trong số bọn họ?”

Người nọ gãi đầu, một lúc sau liền đáp: “Là đại công tử Vương gia.”

Lâm Trạch nghe vậy gật đầu, cười nói: “Vậy thì hôm nay hắn liền xếp thứ hai vậy.”

Nói xong liền cưỡi ngựa tiến vào thành.

...

Lâm Trạch đi vào một tòa nhà trọ, thuê một căn phòng. Vào phòng không nằm nghỉ, chỉ là móc một cuộn da dê.

“Thiên Vương quận có một tòa Bát Cảnh đạo viện, đến đó ngươi sẽ biết việc mình cần làm.”

Lâm Trạch cau mày, lòng bàn tay nắm lại, một đóa hỏa diễm hiện lên đốt cháy cuộn da dê thành tro bụi.

“Bát Cảnh đạo viện? Bảy năm trôi qua, không biết cảnh có còn như trước?”

Đứng trước sân thượng, hắn trầm tư: “Sóng sau đè sóng trước, tiểu tử Vương gia nay đã thành người đứng đầu thế hệ thiên kiêu này của Thiên Vương quận, hoàn toàn thay thế được thế hệ đi trước, vậy nếu như mình đoán không lầm thì những người kia đã rời khỏi Đông Hải cảnh đi vào Tiên môn từ lâu.”

“Tiên môn, nơi đó có thể tiếp trời.”

“Ta có một thanh kiếm, từng rất muốn dùng nó phá trời.”

...

Lâm Trạch không vội đến đạo viện mà là trở về Lâm gia.

Lâm gia tại Thiên Vương quận tuy không phải là đại cự đầu có quyền uy khổng lồ nhưng cũng có địa vị hiển hách không thể khinh thường. Càng quan trọng hơn là Lâm gia sinh ra một vị thiên tài tuyệt thế. Bảy năm trước, khi Lâm Trạch còn sinh hoạt tại Lâm gia, vị này đã tiến vào Tiên môn từ rất lâu. Dù cho chưa từng gặp người nọ, nhưng qua lời kể của các lão già, hắn cũng có thể mường tượng được một phần.

Phủ Lâm gia.

Một bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống đất, nhìn kỹ lại hóa ra chính là Lâm Trạch. Nhìn ngắm khung cảnh quen thuộc, hắn không khỏi cười nhẹ một tiếng. Dựa theo trí nhớ năm xưa, hắn chậm rãi đi đến nhà cũ mình.

Bảy năm qua lang bạt kỳ hồ, chưa có một ngày sinh hoạt bình yên. Hiện tại trở về nhà cũ, nói không có cảm giác khác lạ thì thật dối trá.

Lâm Trạch dùng bộ pháp rẽ qua mấy con đường nhỏ, tránh né vài tên người hầu, rốt cuộc cũng đến đến chỗ nhà cũ của mình. Nơi này diện tích không lớn, cũng không có gì quý trọng. Tất cả chỉ là một cái sân nhỏ, một gốc cây lớn và một căn phòng nhỏ. Làm đại công tử của Lâm gia, không một ai có thể ngờ rằng đại công tử Lâm gia lại từng sống tại một nơi nhỏ bé và đơn sơ như vậy.

Vừa đi vào sân, hắn chợt nhíu mày, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía trước phòng nhỏ.

Chỉ thấy ở đó đang ngồi một người, hay nói chính xác là một vị nữ tử. Càng quan trọng hơn là người này hắn hoàn toàn không quen không biết.

...

Võ Anh cảm thấy rất phiền muộn, không phải vì có ai đó chọc giận nàng mà đơn giản là do nàng không thích thời tiết này. Bây giờ đang là giữa mùa xuân, đáng lẽra thời tiết phải vô cùng mát mẻ và êm dịu, nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy vô cùng bồn chồn. Tựa như có thứ gì đó khiến cho nàng khó chịu. Giống như nàng là con kiến nhỏ bé, còn trên trời là mưa gió bão bùng sắp ập đến.

Võ Anh không phải là người Lâm gia, nàng là người Võ gia. Nàng đến đây là vì được Lâm gia mời đến để phụ trách dạy dỗ con cháu Lâm gia tu luyện. Ba ngày nữa tất cả các đạo viện ở Thiên Vương quận sẽ tiến hành mở cửa chiêu sinh, khoảng thời gian này đặc biệt quan trọng, thậm chí ảnh hưởng vận mệnh cả đời của một người, vì thế nàng rất ít có cơ hội nghỉ ngơi.

Ngoại trừ hiện tại.

Nàng giương ngón tay mảnh khảnh lên trên đầu, đầu ngón tay mềm mại uốn éo, một tầng sóng gợn từ từ hiển hiện, sau đó hóa thành một ánh sáng nhàn nhạt vân rồi dần dần sáng tỏ hóa thành những đầu xà điện không ngừng nhảy múa trên ngón tay của nàng.

Đúng lúc này, chợt nàng quay đầu nhìn về phía sân nhỏ, kinh hô một tiếng, vội vã đứng dậy nói: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở nơi này?”

Vừa nói, cánh tay cũng động, trong lòng bàn tay xà điện bùng nổ.

Chỉ thấy trước mặt nàng, Lâm Trạch bình thản đứng ở đó, trên đầu hắn vẫn là mũ vành màu đen cùng một thanh kiếm dài treo trên lưng. Nghe nàng hỏi, lại nhìn biểu hiện của nàng, hắn không khỏi cười một tiếng, cười nói: “Ta mới là người phải hỏi cô nương. Cô nương là ai, tại sao lại xuất hiện tại biệt viện của ta?”

Võ Anh nhướng mày, quay đầu nhìn căn phòng nhỏ đóng kín đằng sau mình, hừ nói: “Biệt viện nhà ngươi? Hừ, ta ở đây đã được vài tháng, chưa từng chứng kiến có người đến đây. Ngươi bảo đây là biệt viện nhà ngươi, vậy thì có chứng cớ gì không?”

Lâm Trạch cười ha ha,đáp: “Chứng cớ thì không có.”

Võ Anh cười lạnh, chưa kịp nói gì đã nghe vụt một cái, lập tức một cảm giác được một tầng áp bức phả vào mặt, thân thể không tự chủ được bị đẩy về phía sau dựa lưng vào vách tường. Nàng hoảng sợ ngẩng đầu, đã thấy người nọ tiếp cận nàng gần trong gang tấc, dùng ánh mắt bình thản nhìn mình, nói: “Có chứng cớ hay không không quan trọng, quan trọng đây là nhà ta, đã đủ?”

Bất quá chỉ một khắc sau đã thấy đùng một cái, Lâm Trạch như quả bóng bay ngược ra ngoài.

Xoa lồng ngực, Lâm Trạch kinh nghi ngẩng đầu, chợt hoảng sợ né sang một bên.

Oành.

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, một cái lỗ lớn như cái đầu người xuất hiện trên vách tường của biệt viện, chung quanh xà điện cuồn cuộn.

“Tới nữa sao.”

Lâm Trạch một lần nữa phi thân né tránh, lần này không phải là quyền lôi cuồn cuộn, mà là một cước nhanh như điện đánh tới mặt hắn.

Xẹt.

Mũ vành của hắn bị một cước kia đá hóa thành hai nửa, cả người lộn ngược một cái.

Võ Anh vừa muốn công kích, chợt ngừng lại, nàng nhíu mày, hừ nói: “Bại hoại.”

Lâm Trạch sờ má, sau đó phủi lấy tóc che khuất tầm mắt, từ từ ngẩng đầu, để lộ ra diện mạo của mình.

Thiên hạ có câu, tuấn như Phan An, mỹ như Tống Ngọc, thế nhưng đấy chỉ là phạm trù tầm thường. Dùng câu của chính Lâm Trạch: “Ta không phải anh tuấn nhất thế gian, cũng không tuấn tú nhất thiên hạ, nhưng bảo người anh tuấn và tuấn tú nhất thiên hạ ra gặp ta, ta có thể diệt sát bọn họ mấy đầu đường.”

Tóc của hắn không có gì đặc biệt, mái tóc vừa che khuất mí mắt, đuôi tóc được bó gọn đằng sau lưng, mày của hắn đen tuyền, không vẽ mà bén như kiếm, ánh mắt vô cùng âm u, đặc biệt là thần thái kiệt ngạo không gì sánh được, tựa như chỉ nhìn trần gian bằng nửa con mắt, cảm giác cho dù trời sập, lão tử cũng chẳng quản, vì lão tử chính là trời.

Khó trách Võ Anh vốn không phải là người dễ dàng xao động, vẫn bị hắn hù dọa một cái.

Nhưng tất nhiên không phải vì diện mạo, mà là vì thần thái kiệt ngạo kia.

Nàng gặp người kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo như Lâm Trạch thì mới thấy lần đầu.

Lâm Trạch phủi bả vai, cười nói: “Cô nương là người của đạo viện?”

Võ Anh nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Đúng, ta làm trợ giáo ở Bát Cảnh đạo viện.”

Lâm Trạch a một cái, chợt keng một tiếng đã thấy hắn tuốt kiếm khỏi vỏ.

Kiếm kia thon dài, tầm thường, không hoa lệ, không có gì đặc biệt. Nhưng kiếm vừa ra khỏi vỏ, giống như thần ma vực dậy từ thâm uyên. Thần ma không vươn mình gào rống phô diễn sức mạnh, chỉ ngồi yên một chỗ mở to cặp mắt u minh của mình nhòm ngó thế gian. Cặp mắt này tựa như có thể hủy diệt thiên địa, trong một chớp mắt, Võ Anh có cảm giác chỉ cần mình động đậy, trời sẽ sập, thiên địa này sẽ nổ tung, tất cả đều sẽ hóa thành tro tàn.

Võ Anh vội vàng phi thân nhảy về phía sau bày ra tư thế phòng bị, trong lúc đó lòng bàn tay cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Nàng sợ hãi thầm nghĩ: “Vừa rồi là sao, tại sao hắn chỉ vừa rút kiếm ra thôi mà đã khiến cho mình sợ hãi đến thế? Nhưng mà tại sao mình phải sợ chứ? Thậm chí vừa rồi kiếm kia trông ra sao, ngay cả lúc này, mình còn không có can đảm nhìn nó nữa. Càng quan trọng hơn là người này rốt cuộc là ai, sao có thể cường đại như vậy.”

Lâm Trạch thu kiếm, tất cả phảng phất gặp mộng, chưa từng xảy ra. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt nữ tử kia, cười nói: “Đừng suy đoán lung tung, ta gọi là Lâm Trạch, là đại công tử của Lâm gia, bảy năm trước ta rời khỏi nhà ra ngoài lịch lãm, cho đến bây giờ mới trở về, ngươi không biết nơi này có người cũng không có gì là kỳ quái.”

Nghe hắn nói vậy, Võ Anh liền thả lỏng, nàng hít sâu một hơi, chợt hỏi: “Ngươi là Lâm Trạch? Năm xưa ta từng nghe tên của ngươi. Năm đó...”

Lâm Trạch nghe thế nhíu mày, bình thản nói: “Năm đó ta kiêu ngạo, hiện tại vẫn kiêu ngạo như thế, không có gì khác biệt.”

Võ Anh nhíu mày, hừ nói: “Năm đó ngươi không chỉ kiêu ngạo, mà là kiêu ngạo vô cùng.”

Lâm Trạch cười ha ha, một tay đẩy cửa phòng, nói: “Đúng thế. Nhưng ta có tư cách này”

Võ Anh trợn mắt, cảm giác Lâm Trạch thật sự là quái thai. Bất quá hắn nói không sai, hắn quả thật có tư cách này.

...

Bạn đang đọc Nhân Giới Kiếm Tu sáng tác bởi hnkplmx
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hnkplmx
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.