Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm năm không dài

Tiểu thuyết gốc · 1919 chữ

Lâm Trạch bình thản ngồi giữa Lâm gia chủ phủ, ánh mắt tùy ý quét qua gương mặt những người ngồi xung quanh mình. Bên cạnh hắn chính là gia chủ đương nhiệm Lâm gia, Lâm Phong Vân.

Lúc này Lâm Phong Vân ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Lâm Trạch đã ra ngoài bảy năm trời, một số người hẳn là không biết hắn. Hôm nay sở dĩ triệu tập tất cả mọi người cũng là vì lý do này...”

Bên dưới, một lão giả chừng thất tuần, râu tóc bạc phơ, ánh mắt như trăng bạc. Nghe Lâm Phong Vân nói, hắn cười ha hả cắt lời, nói: “Gia chủ ngài vẫn là câu này. Ngài nói đi, là vị nào? Thập tứ công tử hay là thập ngũ công tử? Lâm gia ta đã nhiều vị công tử lắm rồi, không cần nữa đâu, hắc hắc.”

Gần đó, một vị trung niên cao lớn buồn bực nói: “Gia chủ, lại là vì danh ngạch kia sao?”

Một vị mỹ phụ xinh đẹp cười lạnh: “Bảy năm qua Lâm gia tốn không ích tiền của mời “công tử” về, mục đích không phải là để đạt được danh ngạch kia sao? Nhưng kết quả thì như nào? Không phải đều là công cốc hay sao. Gia chủ, tốt nhất ngài nên dừng lại đi. Danh ngạch kia có thật sự quan trọng đến như vậy sao?”

Lúc này vị lão giả kia lại nói: “Vị công tử này hẳn là bất phàm lắm, bằng không thì không ngồi được cao như vậy.”

Hắn nói mọi người mới nhớ, thường khi những vị “công tử” kia được mời về, cao lắm là có thể ngồi ngang hàng với bọn họ, nhưng vị “công tử” này thì khác, không chỉ được ngồi ngang hàng với gia chủ, thậm chí thái độ của gia chủ với hắn cũng phi thường tốt. Tựa như... tựa như hắn thật sự là công tử Lâm gia.

Lâm Phong Vân thở dài một tiếng, vừa định trả lời, bỗng cánh tay bị ai đó đẩy, quay đầu nhìn liền thấy Lâm Trạch cười lắc đầu. Hắn gật đầu ngồi xuống, liền thấy Lâm Trạch đứng dậy, cười nói: “Bảy năm không dài...”

Mọi người cười lạnh nhìn hắn, rất muốn biết bên trong quả hồ lô của hắn có gì đặc biệt mà lại dám tự tin như vậy.

Lâm Trạch: “Bảy năm không dài, nhưng để được ngồi ở vị trí này, hẳn các ngươi tốn không ích công sức và thời gian.”

Hắn bước ra giữa phủ, nói tiếp: “Bảy năm qua, ta không ở Lâm gia, các ngươi không nhận ra ta hoặc không biết ta, ta rất thông cảm.”

“Nhưng các ngươi nói chuyện không có pháp tắc, không coi gia quy ra gì, gia chủ đang nói, ai cho các ngươi dám cắt lời của ngài ấy?”

Vị lão giả râu bạc cười hắc hắc, nhếch mắt lên nhìn Lâm Trạch: “Ngươi nghĩ mình là ai...”

Nhưng chưa nói dứt lời, lão chợt cảm thấy cổ họng chua lét, muốn nói gì đó nhưng cũng chỉ có thể phát ra âm thanh ộc ộc khó nghe. Một cột máu từ giữa cổ của lão giả phún lên cao, cho đến khi mọi người hoảng sợ nhìn lại, thì đã thấy đầu và thân xác của lão tách ra làm hai từ hồi nào không hay.

Mỹ phụ xinh đẹp sợ xanh mặt, chỉ tay về phía Lâm Trạch, giận dữ nói: “Ngươi dám giết tam trưởng lão, ngươi có biết chết là gì không. Người đâu...”

Mấy vị trưởng lão ở chung quanh cũng lên tiếng phụ họa, không ngừng chửi mắng Lâm Trạch. Nhưng cũng có người sợ hãi không dám lên tiếng, sợ người tiếp theo mất mạng chính là mình. Bọn họ ngày thường hung hăng càn quấy, ỷ quyền hiếp yếu, nhưng cũng chỉ dám dữ với con cháu và đám người hầu mà thôi, nhìn thấy Lâm Trạch giết người không bỏ chạy đã là can đảm lắm rồi.

Lâm Trạch thu tay, máu tươi từ mép tay chảy xuống đất, không ngừng phát ra âm thanh tí tách.

Hắn nhìn mỹ phụ, cười lạnh: “Tam trưởng lão? Có tam trưởng lão lợi dụng quyền thế bức ép điêu dân, hại chết mười mấy nhà không chỗ chôn? Có tam trưởng lão bớt xén linh dược của con cháu trong nhà, lấy về làm của riêng?”

“Ngươi... ngươi nói bậy.”

Mỹ phụ gào thét chỉ mặt Lâm Trạch mà nói.

Lâm Trạch lạnh lùng nói: “Nói bậy? Ngươi quay đầu ra nhìn thử xem?”

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu ra cửa phủ mà nhìn, vừa nhìn, liền kinh hãi không thôi.

Chỉ thấy ngoài cửa đứng đầy binh sĩ, trên người mỗi người đều trang bị vũ khí sắc bén, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào phủ Lâm gia. Trong đó có một vị thân hình hùng vĩ như tòa núi lớn, ánh mắt sắc bén, chầm chậm đi vào.

Người nọ đi vào trong phủ, nhìn thẳng về phía Lâm Phong Vân, trầm giọng nói: “Lâm lão gia chủ khỏe.”

Lâm Phong Vân vội vàng đứng dậy, sợ hãi nói: “Biên Tướng quân, sao ngài lại đến Lâm gia vào lúc này? Không phải ngài đang...”

Biên Chùy lắc đầu, đáp: “Ta dẫn quân đi ngang Thiên Vương quân, tiện đường nghỉ ngơi cho nên đến Lâm gia một chuyến để thăm lão gia tử ngài đây.”

“Gia... gia chủ, chuyện này là sao?”

Mấy vị trưởng lão dồn dập hỏi.

Lâm Phong Vân lắc lắc đầu tỏ ý mình cũng không rõ, nhưng chợt nhớ ra cái gì liền quay đầu nhìn Lâm Trạch, nói khẽ: “Lâm Trạch, là do ngươi sao?”

Lâm Trạch bình thản gật đầu, nói: “Phải.”

Ở bên cạnh, Biên Chùy tướng quân nghe vậy, xen lời vào: “Lâm công tử có nhờ mạt tướng điều tra tình hình Lâm gia bảy năm qua, tất cả những việc mà bọn họ làm điều được ghi ở trong này.”

Nói xong liền móc từ trong ngực ra một cuộn da mỏng, đưa cho Lâm Phong Vân.

Lâm Phong Vân tiếp nhận cuộn da, run rẩy mở ra, một lúc sau liền trợn mắt lên, giận dữ nói: “Các ngươi... các ngươi còn gì để nói.”

Mỹ phụ và đám trưởng lão sợ hãi xanh mặt, một người nén sợ nói: “Gia chủ, ngài phải tin chúng ta, chúng ta tuyệt đối...”

Xoẹt.

Người vừa nói liền đầu rơi khỏi cổ trở thành một cái xác không hồn.

Lâm Trạch nhíu mày thu tay, cười lạnh: “Bảy năm qua, từng việc các ngươi làm ta đều biết rõ mồn một. Nhưng ta chưa từng nhúng tay, cũng không khiến Biên tướng quân nhúng tay. Ta muốn tự mình trở về giải quyết tất cả.”

“Các ngươi có thể cảm ơn ta, vì sự kiêu ngạo của mình, ta để cho các ngươi sống dài thêm bảy năm.”

“Nhưng ta cũng muốn cho các ngươi biết rằng, bảy năm này, chưa bao giờ là dài cả.”

"Còn nữa, ta là đại công tử Lâm gia, miễn cho các ngươi khi chết vẫn không biết ai là người lấy mạng mình."

Đám trưởng lão thấy vậy lập tức trở mất hết can đảm mở miệng, tất cả đều ngồi tại chỗ chờ đợi vận mệnh của mình. Duy chỉ có mỹ phụ xinh đẹp là chạy nắm lấy tay áo Lâm Trạch, không ngừng ôm lấy hắn, khóc lóc nói: “Lâm công tử, Lâm đại công tử, van ngài tha cho ta, ta tuyệt đối không tái phạm. Ngài muốn ta làm gì, ta liền làm việc nấy. Thậm chí... ngay cả chuyện kia...”

Nàng muốn nói tiếp, nhưng có người không cho nàng nói. Nàng muốn bưng lấy cổ họng, nhưng đáng tiếc đầu đã lìa thân, có cố gắng nữa cũng phí hoài vô ích.

Lâm Trạch thu tay, quay đầu nhìn Lâm Phong Vân, nói: “Ta đã từng thề, một khi ta về, ta sẽ khiến bọn họ chết không toàn thây. Lâm thúc, hi vọng ngài không giận.”

Lâm Phong Vân thở dài, lắc đầu: “Chuyện này ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, không nhờ ngươi thì không biết khi nào Lâm gia ta mới đứng dậy được.”

Lâm Trạch cười cười, một lần nữa nâng tay lên, nhưng khác biệt là lần này hắn không thu tay về nữa, chỉ có máu tươi là không ngừng rơi xuống.

...

Lâm Trạch đứng ở trên đỉnh lầu, bên trên đầu hắn là mặt trăng ảm đạm phai mờ, mây mù từ phương xa kéo theo cuồng phong vần vũ không ngừng thổi vào người của hắn, nhưng mặc vậy, hắn vẫn bất động không hề nhúc nhích.

Đằng sau lưng hắn, Biên Chùy đứng khoanh tay, hắn đứng đó nhìn bóng lưng Lâm Trạch đã phải một canh giờ. Nhưng hắn chưa từng có ý định rời khỏi, mặc dù hắn là một vị tướng quân quyền uy chức trọng.

“Ngươi có gì muốn nói?”

Lâm Trạch chợt lên tiếng.

Biên Chùy cau mày, lập tức trả lời: “Chỉ vì muốn tận tay giết bọn họ, ngươi đợi bảy năm. Đáng không?”

Lâm Trạch gật đầu không nói.

Biên Chùy nói tiếp: “Lâm lão gia chủ kỳ thật biết chuyện này, chỉ là nhắm mắt làm ngơ...”

Lâm Trạch chậm rãi quay đầu, thản nhiên nói: “Lâm Phong Vân tuy hèn nhát, trong lòng lại có tâm ma, nhưng tay hắn không bẩn, không đáng chết, hơn nữa, ta không thích làm gia chủ.”

“Phiền phức.”

Lâm Trạch cau mày, buồn bực nói.

Biên Chùy nghi hoặc hỏi: “Vậy vì cái gì ngươi vẫn trở về Lâm gia? Lâm gia nay đã không bằng xưa, ngay cả tiểu gia tộc cũng không tính, không có chút tác dụng gì.”

Lâm Trạch lắc đầu: “Dù gì thì đó cũng là nơi mà bọn họ nuôi nấng ta trưởng thành. Một ngày ở Lâm gia, cả đời này ta là người Lâm gia.”

"Với lại, chuyện ta nhờ ngươi nhớ làm cho xong. Những danh ngạch kia ngươi tự mà đưa đến Lâm gia. Bọn họ đã muốn nó như vậy, thì liền tặng bọn họ đi."

Nói xong, hắn liền thi triển bộ pháp biến mất trong màn đêm.

Biên Chùy đứng tại chỗ thì thào: “Ngươi thật sự thay đổi. Nếu là bảy năm về trước, đừng nói là phá hư Lâm gia, chỉ cần chọc ngươi, ngay cả ta ngươi cũng dám giết.”

...

Đêm nay, trên trời không có sao, chỉ có mặt trăng lẻ loi và cô độc. Ánh sáng mờ ảo nó tỏa ra, không đủ soi sáng cả Thiên Vương quận này. Trong hắc ám, có hành giả trôi nổi, cũng có người mang sát tâm chạy vội.

Lâm Trạch không về nhà trọ, mà là đi về phía bắc. Hắn một đường phá gió chạy bộ không biết mệt mỏi, không biết chạy mấy canh giờ, chợt dừng lại trên đỉnh một tòa lầu.

“Ta vẫn chưa biết tên cô nương.”

Lâm Trạch cười nói, lại không có người đáp lại.

“Xem ra là tiện đường, vậy thì đi chung đi.”

Nói xong hắn liền động bộ pháp rời đi.

“Hắn đúng là quái thai.”

Trên một tòa nhà cách đó không xa, Võ Anh sợ hãi than thở.

Bạn đang đọc Nhân Giới Kiếm Tu sáng tác bởi hnkplmx

Truyện Nhân Giới Kiếm Tu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hnkplmx
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.