Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xích Hữu Sở Trường, Thốn Hữu Sở Đoản

Phiên bản Dịch · 1340 chữ

Bây giờ trừ hắn, cũng chỉ có Trần Dục là tu sĩ có tu vi thất tầng cảnh trong trụ sở. Đương nhiên là Lục Diệp muốn nhìn xem người khác ngự khí như thế nào, liền đưa tin cho Trần Dục, để cho gã tới biểu diễn một chút, kết quả là người ta ngự khí bay lên, linh khí kia hóa thành lưu quang, xuyên qua xuyên lại trong vòng ba mươi trượng, nhẹ nhàng tựa một con chim.

Phút cuối Tần Dục còn nói Ngự Khí Thuật của bản thân không đáng phô ra, đúng là đã tự bêu xấu ở trước mặt Lục Diệp rồi.

Thế nhưng, nếu thủ đoạn ngự khí chi đạo của Trần Dục là bêu xấu, Lục Diệp lại cảm thấy của bản thân hắn chính là mất mặt xấu hổ. Hắn đã hỏi qua Trần Dục, sau khi người ta tấn thăng thất tầng cảnh, chỉ tốn ba ngày đã miễn cưỡng tu thành xong Ngự Khí Thuật, vậy mà hắn thì...

Lục Diệp buồn bực trở lại trụ sợ, liền đến chỗ nhị sư tỷ xin ăn một bữa.

Nếu ai hỏi hắn, khi tâm tình ứ đọng, nên làm gì để giải sầu? Chắc chắn hắn sẽ nói rằng, chỉ có ăn uống no nê mới là giải pháp tốt nhất.

Dường như Thủy Uyên nhìn ra chút gì đó, nàng vừa gắp thức ăn cho hắn vừa nói: "Trụ sở bên kia có chuyện gì khiến đệ lo lắng sao?

"Đâu có." Lục Diệp hàm hồ đáp lại.

"Vậy đệ làm sao vậy?" Thủy Uyên khó hiểu, lại ôn nhu hỏi.

Lục Diệp nuốt thức ăn trong miệng xuống, thở dài nói: "Ta phát hiện bản thân không có thiên phú trên ngự khí chi đạo, người khác chỉ dùng ba ngày đã có thể làm được chuyện, còn ta sợ rằng một tháng cũng chẳng ra sao."

Thủy Uyên nói: “Xích hữu sở trường, thốn hữu sở đoản, mỗi người đều có sở trường của mình, tiểu sư đệ có thiên phú trên linh văn chi đạo cao như vậy, Vân phu nhân đều khen không dứt miệng. Đệ còn có thể vượt cấp giết địch, nhưng một người lại không có khả năng cái gì cũng am hiểu, không cần quá để ý."

Bây giờ, mặc dù trong tông đã nhận thêm rất nhiều đệ tử, nhưng Thủy Uyên vẫn gọi Lục Diệp là tiểu sư đệ, vì đối với nàng, ba chữ ‘tiểu sư đệ’ này hết sức có ý nghĩa, bởi vì có người tiểu sư đệ này, Bích Huyết tông mới có thể tiếp tục tồn tại.

"Ta cũng hiểu đạo lý này, nhưng luôn có chút không cam lòng."

"Vậy... Cơm nước xong ta chỉ điểm cho đệ một chút? Tuy thiên phú của ta trên ngự khí chi đạo không cao bằng tứ sư huynh của đệ, nhưng vẫn không kém."

Nàng đường đường là một Chân Hồ cảnh, sao ngự khí chi đạo có thể kém được? Trước đây sở dĩ nàng muốn Lục Diệp đi thỉnh giáo Lý Bá Tiên, cũng không phải do lười biếng, mà đúng là thiên phú của Lý Bá Tiên trên phương diện ngự khí chi đạo cao đến dọa người. Thời điểm tu sĩ bình thường vừa thăng cấp thất tầng cảnh, bình thường đều sẽ là ngự sử một linh khí, theo tu vi gia tăng cùng với khả năng điều khiển linh lực của bản thân, số lượng ngự khí cũng có thể gia tăng từ từ.

Nhưng sau khi Lý Bá Tiên thăng cấp thất tầng cảnh, liền trực tiếp ngự khí chín đạo, khả năng khống chế linh lực bản thân của gã đã đạt tới một loại trình độ không thể tưởng tượng nổi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho vị kiếm chủ của Bắc Huyền Kiếm tông kia coi trọng gã đến như vậy.

Ngự khí chi đạo của Lý Bá Tiên lại thêm thân phận kiếm tu của gã, mới là nguyên nhân gã có thể dùng tu vi Thiên cấp bát tầng cảnh chiếm lĩnh vị trí thứ mười trên Linh Khê bảng.

Lần trước khi Yến Hình đại chiến cùng gã, đã trực tiếp bị trăm đạo kiếm quang đánh đến mức hoài nghi nhân sinh.

Sau khi ăn xong, Thủy Uyên cùng Lục Diệp đi tới trên quảng trường, sau đó đứng yên cách nhau chừng ba mươi trượng, cười tủm tỉm nói: "Tiểu sư đệ, cứ việc ngự khí công tới đi."

Lục Diệp nhìn trái phải một chút, thấy không có ai, liền từ trong túi trữ vật lấy ra linh khí của mình.

Thủy Uyên thấy hắn lấy ra Bàn Sơn đao, khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi có chút ngưng trọng.

Bên kia Lục Diệp đã bắt đầu thúc giục linh lực rót vào thân đao, mở miệng nói: "Xin sư tỷ chỉ giáo."

Hắn không hề lo lắng sẽ làm bị thương Thủy Uyên, chưa nói tới chuyện thực lực chênh lệnh quá lớn, chỉ tính tới khoảng cách ba mươi trượng này... Lục Diệp cũng không dám chắc mình có thể đánh bay qua.

Linh lực bám lên trường đao, theo tâm niệm Lục Diệp vừa động, trường đao đã ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo lưu quang màu lửa đỏ lao về phía Thủy Uyên bên kia.

Con ngươi Thủy Uyên lộ vẻ kinh ngạc.

Tốc độ lưu quang không quá chậm, nhưng tuyệt đối là không nhanh, chậm hơn nhiều so với tốc độ ngự khí của đám người Lục Diệp từng gặp trong Kỳ Hải. Nếu tốc độ ngự khí của tu sĩ thất tầng cảnh đều là loại tiêu chuẩn này, vậy về cơ bản, bọn họ chẳng gây nên bất cứ uy hiếp nào cho hắn, dù là mấy chục đạo ngự khí cùng nhau công tới, hắn cũng có thể ung dung né tránh.

Lưu quang đến vị trí cách Thủy Uyên mười trượng thì dừng lại. Nói cách khác, ngự khí của Lục DIệp chỉ có thể bao trùm phạm vi hai mươi trượng.

Hắn khống chế trường đao bay múa trên không trung vài cái, trước khi linh lực rót vào trường đao hao hết, nó đã trở về quay lại vào vỏ.

"Về cơ bản chính là như vậy." Lục Diệp gãi gãi đầu.

Đây chính là thành quả sau năm ngày tu hành Ngự Khí Thuật của hắn.

Ngắn, khoảng cách kém người khác quá nhiều, nếu đối công ngự khí cùng người khác, khẳng định sẽ nếm phải thua thiệt lớn.

Bình thường, tốc độ chậm chạp, lực sát thương không mạnh.

Nhanh, chỉ có thể duy trì trong thời gian vài hơi thở đã phải thu hồi Bàn Sơn đao lại, nếu linh lực rót vào thân đao hao hết, đến lúc đó sẽ không thể khống chế Bàn Sơn đao, có khả năng sẽ bị địch nhân thu giữ.

Thủy Uyên đi về phía hắn, đưa tay ra nói: "Đưa đao của đệ cho ta xem một chút."

Lục Diệp rút Bàn Sơn đao ra đưa tới, Thủy Uyên thúc giục linh lực, ánh sáng nhu hòa bao bọc trường đao, kiểm tra thân đao.

Chốc lát sau, nàng lộ ra vẻ mặt kỳ quái nói: "Tiểu sư đệ, đệ vẫn dùng thanh đao này để luyện tập ngự khí?"

"Vâng."

Thủy Uyên dở khóc dở cười: "Cấm chế bên trong thanh đao này hoàn toàn không thích hợp với ngự khí, làm sao đệ có thể dùng nó để luyện tập ngự khí được? Hơn nữa, thanh đao này quá nặng. Tứ sư huynh không dặn đệ trước khi ngự khí phải chọn một thanh linh khí tốt sao?"

Lục Diệp suy nghĩ một chút mới nói: "Không có."

Lý Bá Tiên đã dạy hắn rất nhiều bí quyết và nội dung chủ yếu trên phương diện ngự khí, chỉ có mỗi linh khí là không nói đến.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 198

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.