Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Cười Cái Gì???

Phiên bản Dịch · 1327 chữ

Vì nghiệm chứng việc này, Lục Diệp lập tức rời khỏi Luyện Công phòng, thúc giục một đạo Hỏa Phượng Hoàng Thuật, đánh thẳng lên trời.

Chỉ một thoáng, linh lực nóng rực đã phun ra, một con chim mập vỗ cánh bay lên trời.

Nếu là trước kia, khi con chim mập này bay ra ngoài, Lục Diệp đã mất quyền khống chế nó, có thể nói, có đánh trúng địch nhân không chỉ là tùy duyên phận.

Nhưng hiện tại, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được linh lực hội tụ thành Hỏa Phượng Hoàng Thuật vẫn đang bị bản thân điều khiển.

Hắn tâm niệm khẽ động, con chim mập đang bay lên bầu trời kia lập tức thay đổi phương hướng, vui đùa giữa hư không, nhưng theo thời gian trôi qua, linh lực hội tụ thành nên đạo thuật pháp này đang nhanh chóng tiêu tán, xem ra chỉ qua vài hơi thở nữa, nó sẽ hoàn toàn biến mất.

"Phốc xuy!" Bên cạnh truyền đến tiếng cười.

Lục Diệp quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một thiếu nữ lấy tay che nắng, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt di động theo quỹ tích bay đi của con chim mập.

Thiếu nữ này nhìn khá quen mắt. . .

Hình như thiếu nữ cũng nhận thấy ánh mắt của Lục Diệp, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, giả vờ ngó dáo dác chung quanh.

"Ngươi tên gì?" Thiếu nữ soạt một tiếng, lập tức đứng thẳng tắp, hơi gian nan nuốt nước miếng một cái, rồi cao giọng nói: "Bẩm ngũ sư huynh, ta tên là Hà Tịch Âm!" Đến đây, con mắt nàng nhanh chóng xoay chuyển một chút, lén lút liếc nhìn Lục Diệp một cái, lại bổ sung: "Còn nữa, vừa rồi không phải ta cười ngươi đâu."

"Vậy ngươi đang cười cái gì?"

Thiếu nữ Hà Tịch Âm lại nuốt nuốt nước miếng: "Ta cũng không biết mình đang cười cái gì, chỉ bỗng nhiên muốn cười mà thôi. . . Ngũ sư huynh, ta thực sự không cười ngươi. . ." Dường như ngay cản bản thân nàng cũng cảm thấy lời nói của mình không có một chút thuyết phục nào, vì vậy trực tiếp ngồi xổm xuống ôm lấy đầu: "Ta sai rồi ngũ sư huynh, đừng đánh ta!"

Hà Tịch Âm thấp thỏm lo âu một hồi, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Nàng vừa ngẩng đầu dậy, trước mắt chẳng còn bóng dáng Lục Diệp nữa, lúc này mới vỗ ngực thở phào một hơi.

Trong Luyện Công phòng, Lục Diệp thúc giục linh lực vào thân đao, đang lúc tâm niệm giao động, khống chế Bàn Sơn Đao.

Ban đầu không quá thuận lợi, nhưng rất nhanh hắn liền căn cứ theo lời tứ sư huynh dạy, nắm rõ một phần mấu chốt, linh lực màu đỏ lửa quấn quanh Bàn Sơn Đao tựa như một hài đồng tập tễnh học cách bước đi, lảo đảo mà lơ lửng bay lên.

Lục Diệp chưa kịp mừng rỡ, linh lực quấn quanh trường đao đã tản đi, rơi thật mạnh xuống dưới.

Hắn vội vàng chỉnh đốn tâm tình, tiếp tục thi triển.

Quá trình này tiến triển rất chậm, hơn nữa lại tiêu hao rất nhiều linh lực bản thân, nếu không phải Lục Diệp đang ở trong Luyện Công phòng, đúng là hắn chẳng kiên trì được bao lâu.

Ở trong Luyện Công phòng, về cơ bản, linh lực tiêu hao và gia tăng có thể duy trì ở một mức cân bằng, cho nên từ đầu đến cuối Lục Diệp vẫn có thể duy trì cho linh lực của bản thân ở mức dư thừa, thậm chí còn đủ linh lực đi khai mở linh khiếu kế tiếp.

Những ngày tháng này càng phong phú hơn trước kia.

Trước kia ngoài tu hành, Lục Diệp chỉ nghiên cứu thư điển mang về từ chỗ của Vân phu nhân, hấp thu đủ loại tri thức về linh văn, sau đó kiến tạo linh văn, mỗi ngày lại dành thời gian vào Thận cảnh đánh nhau một chuyến, hiện tại ngoại trừ hai chuyện này, hắn lại có thêm một loại Ngự Khí Thuật cần luyện tập.

Chẳng những như vậy, sau khi tu vi đạt tới thất tầng cảnh, hắn cũng có thể tu hành đạo thuật thứ hai bên trong Hồng Liên Trùng Tiêu Quyết.

Hắn đã tu hành đạo thuật thứ nhất là Hỏa Phượng Hoàng Thuật, ở thời điểm tứ tầng, và đạo thứ hai là Hỏa Long Thuật.

Có lẽ do đã quen với chuyện xây dựng linh văn, cho nên với Lục Diệp, bắt đầu tu hành thuật pháp này cũng không khó. Đây cũng là lí do vì sao hắn thường xuyên bị người ta tưởng lầm là pháp tu, tốc độ thi pháp của hắn không kém pháp tu chân chính một chút nào, chỉ khác biệt một điều duy nhất, pháp tu chân chính không có khả năng chỉ nắm giữ một hai đạo thuật pháp.

Lục Diệp bỏ ra gần nửa ngày đã thi triển được Hỏa Long Thuật, nó đơn giản hơn ngự khí nhiều.

Lại nói, nó là thuật pháp phải chờ đạt tới thất tầng cảnh mới có thể thi triển, không thể nghi ngờ rằng uy lực mạnh hơn Hỏa Phượng Hoàng Thuật rất nhiều, nhưng tiêu hao cũng lớn.

Sau khi Lục Diệp tìm một địa điểm không người tại trụ sở, thử một chút sức mạnh của Hỏa Long Thuật, hắn đã không còn đặt tâm tư vào chuyện này nữa.

Đối với hắn, đã chọn con đường binh tu này, dĩ nhiên là muốn một đường đi tới cuối, và mấy thứ thuật pháp kiểu này, tập vài loại hộ thân là được, không cần quá nhập tâm vào nghiên cứu.

Về cơ bản, trọng tâm hiện nay của hắn đều đặt lên Ngự Khí Thuật. Tu vi đạt đến thất tầng cảnh, nếu không biết ngự khí, thử hỏi đấu với người kiểu gì?

Song song với đó, mỗi ngày hắn vẫn tiến vào Thận cảnh một lần, tuy mỗi lần đi vào đều phải tốn năm mươi điểm công huân, nhưng kinh nghiệm chiến đấu sinh tử tích lũy được trong đó lại là thứ mà có bao nhiêu công huân cũng không đổi được.

Làm cho Lục Diệp bi phẫn chính là, sau khi hắn đạt tới thất tầng cảnh, không ngờ khi tiến vào Thận cảnh lại phải bắt đầu đối phó với những trùng tử mang theo đủ loại hình thù kỳ quái kia, nhưng những con trùng tử bò ra từ trong sương mù lần này, không còn ngang bằng tu sĩ lục tầng cảnh như trước nữa, mà thực lực của chúng ngang bằng với tu vi của hắn, mỗi con đều sánh ngang với thất tầng cảnh!

Như vậy xem ra, quả nhiên đám trùng tử gặp được trong Thận cảnh, có liên quan tới tu vi của bản thân.

Kết hợp với kinh nghiệm từ trước, sợ rằng Lục Diệp lại cần một hơi giết xuyên chín đạo cửa ải, sau đó trong sương mù mới xuất hiện tu sĩ đối chiến cùng hắn.

Trước mắt hắn vừa mới tấn thăng thất tầng cảnh, ngay cả Ngự Khí Thuật cũng còn đang trong giai đoạn tu hành, muốn một hơi giết xuyên chín đạo cửa ải, sẽ khó khăn cỡ nào đây? Chỉ có thể từ từ mà đi thôi.

Thời gian nhoáng lên một cái, năm ngày sau, quả thực Lục Diệp đã có chút không chịu nổi, chủ yếu là mấy ngày nay tu hành ngự khí tiến triển rất chậm.

Hắn cũng không phải là người không chịu nổi đả kích, chỉ là hôm qua hắn vừa được chứng kiến Ngự Khí Thuật của Trần Dục, sau đó không khỏi có chút tự kỷ.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.