Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Y Tu Nhà Ta Chuyên Môn Thích Ăn Nói Khùng Điên!!!

Phiên bản Dịch · 1365 chữ

Cùng với công kích của địch nhân, lá chắn phía trên đại thuẫn linh khí bắt đầu vỡ nát, nhưng Lục Diệp và nữ tu kia đã chia nhau một trái một phải xung phong liều chết, lao ra ngoài.

Một trong hai thanh đoản đao trên tay nữ tu bay ra ngoài, cũng dùng ngự khí chi đạo đánh úp về phía đối phương, bức cho binh tu của Vạn Ma lĩnh kia không thể không thúc giục linh khí của mình lên ngăn cản.

Đồng thời Lục Diệp cũng thúc giục thuật pháp, đánh về phía quỷ tu nọ.

Khung cảnh lập tức trở nên náo nhiệt phi phàm, linh lực dao động không ngừng.

Hoa Từ trốn ở phía sau linh khí đại thuẫn từ từ nâng tay, trong quá trình thúc giục linh lực, nàng lập tức bấm pháp quyết.

Giây tiếp theo, vẻ mặt ba người Vạn Ma lĩnh đột nhiên thay đổi, chỉ vì bất chợt linh lực trong cơ thể bọn họ lại trở nên tối nghĩa không rõ, vận chuyển trì độn. Tình huống này khiến thực lực của bọn họ giảm xuống trong nháy mắt, uy lực công kích cũng sa sút rõ ràng.

Mà không chỉ như thế, ba người đều có cảm giác tựa như bên trong thất khiếu vừa có thứ gì mọc lên, khiến người ta khó thở, lại che khuất tầm nhìn. Và theo quá trình mấy thứ kia sinh trưởng, linh lực trong cơ thể cũng nhanh chóng mất đi.

Tình huống này đã khiến ba người sợ hãi không nhẹ.

Lục Diệp đã lao tới trước mặt quỷ tu kia, trường đao trong tay chém xuống, máu tươi vẩy ra. . .

Ba mươi hơi thở sau, chiến đấu chấm dứt sau hành động thể tu bên ta dùng linh khí đại thuẫn trong tay mình đánh vỡ đầu thể tu đối phương.

Lục Diệp tra đao vào vỏ, Hoa Từ với vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có thể tu và nữ tu bên ta đang lộ biểu cảm phức tạp nhìn nàng.

Lúc trước Lục Diệp có nói y tu nhà mình rất đáng sợ nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ cảm thấy dù y tu có đáng sợ hơn nữa, thì có thể đáng sợ tới trình độ nào? Cũng bởi nhận thức của thế nhân về y tu, vĩnh viễn chỉ dừng lại ở thủ đoạn cứu người thôi.

Mãi cho đến lúc này bọn họ mới hiểu được, y tu này thực sự đáng sợ!

Thậm chí bọn họ còn không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là trên đường ba người Vạn Ma lĩnh xông lên, đột nhiên từ trong thất khiếu trên người bọn họ mọc ra rất nhiều cái nấm nhỏ, ngay sau đó thực lực đối phương giảm mạnh, và ba người bên ta giải quyết ba người đối phương dễ như chặt dưa thái rau.

Bọn họ chưa bao giờ nghe nói trên đời này lại có thủ đoạn biến hoá kỳ lạ như vậy. Phải biết rằng trong tông môn của bọn họ đều có y tu, nhưng không một y tu nào có thể so sánh với vị bên cạnh này!

Hai người mơ hồ có cảm giác, sợ là nữ y tu với khí chất dịu dàng này đã nhận được kỳ ngộ hoặc là truyền thừa gì đó, nếu không, chẳng có đạo lý nào mà nàng lại sở hữu bản lĩnh khủng bố như vậy được!

"Các ngươi mau chữa thương đi." Lục Diệp nói một tiếng, hắn lại bắt đầu quét dọn chiến trường.

Hoa Từ nhìn hai người, ôn nhu hỏi: "Hai vị, ai trước đến?"

Thể tu và nữ tu liếc nhau, trăm miệng một lời: "Tên kia!"

Dường như Hoa Từ đã nhận ra điều gì, nàng cười yếu ớt thản nhiên: "Yên tâm, ta sẽ không trồng cái nấm ở trên người các ngươi."

Thể tu khó xử, lập tức gãi gãi đầu: "Lam sư muội đến trước đi, ta còn kháng được."

Ba người ở bên cạnh chữa thương khôi phục, Lục Diệp qua thu hồi túi trữ vật và linh khí trên mặt đất, lại kéo thi thể ba người kia tới bờ biển bỏ lại.

Sau đó, hắn chạy đến trên đảo nhỏ của mấy người kia, thu thập lại những vật phẩm của mấy người đã bị giết, cũng xử lý thi thể của bọn họ với thủ đoạn y như vừa nãy.

Một nén nhang sau, Lục Diệp với vẻ mặt kỳ quái quay về, trong tay đang cầm một thứ gì đó.

"Nhất Diệp sư đệ!" Nữ tu nọ đã chữa thương xong, thân thể không còn gì đáng ngại, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn thương tích vẫn cần thêm một đoạn thời gian nữa.

"Lam sư tỷ!" Lục Diệp mỉm cười nhìn nàng: "Lại gặp mặt rồi."

Tuy lúc trước Lục Diệp đã cứu đối phương, nhưng thời gian quá cấp bách, hai người căn bản không kịp ôn chuyện, mãi cho đến lúc này.

Nứ tu ấy rõ ràng là Tử Hà sơn Lam Vũ Điệp.

Hơn hai tháng trước, khi thân phận của Lục Diệp bại lộ, ở thời điểm vô số tu sĩ Vạn Ma lĩnh lao đến chặn giết hắn, là Lam Vũ Điệp đã mang theo người của Tử Hà sơn tìm tới Lục Diệp đầu tiên, sau đó lại một đường bảo vệ hắn.

Trong đoạn thời gian trốn chết kia, Lục Diệp đã được quá nhiều người bảo vệ, nhưng ấn tượng sâu nhất trong lòng hắn vẫn là Lam Vũ Điệp.

Thứ nhất, nàng là người đầu tiên tìm đến.

Thứ hai, thời gian hai người ở chung cũng là dài nhất. Trong khi những người bảo vệ Lục Diệp khác, gần như bọn họ chỉ vừa tiếp xúc với hắn, chưa nói được mấy câu, đã bị bất đắc dĩ phải đi nghênh chiến với tu sĩ Vạn Ma lĩnh rồi.

Cuối cùng, ở thời điểm hắn và Lam Vũ Điệp tách nhau ra, nàng lại cùng một đám người của Bắc Đẩu tông bị tu sĩ Vạn Ma lĩnh vây công, nhưng Lục Diệp dứt khoát chủ động bại lộ hành tung, dẫn đi rất nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh, giải nguy cho mấy người bọn họ.

Việc đã xong, hắn cũng đưa tin cho Lam Vũ Điệp, xác nhận bản thân an toàn.

Chẳng qua Lục Diệp không nghĩ tới, mình sẽ gặp lại đối phương trong Linh Khê trấn thủ chiến. Và nàng xuất hiện tại nơi này, có nghĩa thân phận của nàng phải là trấn thủ sứ hoặc là phó sứ.

"Đa tạ ân cứu mạng của sư đệ." Lam Vũ Điệp nghiêm mặt nói.

Lục Diệp lắc đầu: "Nếu không có sư tỷ ngày đó một đường bảo vệ, nào có ta hôm nay. Nếu tính chi li ra, thì ta phải là người nên đa tạ sư tỷ trước."

"Vậy chúng ta coi như huề nhau." Lam Vũ Điệp mỉm cười.

Lục Diệp còn chưa nói gì, Hoa Từ đang ở một bên chữa thương cho thể tu kia, bỗng chớp đôi mắt to vô tội: "Không phải lần trước ngươi từng nói với ta, chịu ân cứu mạng là phải lấy thân báo đáp sao?"

"A? Lần trước?" Lam Vũ Điệp kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Diệp một cái.

Lục Diệp đen cả mặt: "Đừng quan tâm tới nàng, y tu nhà ta chuyên môn thích ăn nói khùng điên."

Lục Diệp lại cùng thể tu đang được trị liệu kia trao đổi họ tên, đối phương là trấn thủ sứ của một bát phẩm môn phái ở Định Châu, tên là Cao Thái.

Cao Thái biết được thân phận của Lục Diệp, tỏ ra vô cùng kinh ngạc: "Thì ra ngươi là Lục Nhất Diệp của Bích Huyết tông. Hai tháng trước, trận chiến ở Kim Quang đỉnh đúng là vô cùng chấn động."

Lục Diệp cũng lười sửa cách xưng hô của người khác với mình. Thanh danh truyền ra ngoài, không nhận không được.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 212

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.