Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Niên Này Không Phải Pháp Tu Sao???

Phiên bản Dịch · 1373 chữ

Linh lực nổ tung khiến tu sĩ gầy gò vừa lên tiếng kêu gọi kia giận tím mặt: "To gan, dám đánh lén, ta thấy các ngươi sống quá mức vội vàng nóng nảy rồi!"

Tuy gã nói ra câu này nhưng động tác trên tay cũng không nhàn rỗi, hai người bọn họ đều nhanh chóng né qua một bên.

Trên thực tế, kể cả Phượng Hoàng Thuật do Lục Diệp thi triển hỏa hay là lục tiễn chi thuật của Hoa Từ, đều có uy lực không lớn, tốc độ cũng không mau, lại thêm điều kiện tiên quyết là giữa hai bên có tồn tại một khoảng cách nhất định, cho nên muốn tránh né cũng không khó khăn,

Vậy là khung cảnh bỗng trở thành: bên này đánh tới vui quên cả trời đất, bên kia trốn tới sôi nổi náo nhiệt, và khoảng cách giữa hai hòn đảo nhỏ đang nhanh chóng co lại.

Có lẽ hai binh tu phe đối diện cảm thấy luôn bị đánh không thể đánh trả như vậy quá mức chật vật, sau trao đổi một phen, hai người đều đưa tay thò vào túi trữ vật bên hông, lấy ra linh phù, kích phát uy lực linh phù, đánh tới Lục Diệp và Hoa Từ.

Ngay tức khắc, mặt biển náo nhiệt đến tột cùng, hỏa điểu, lục tiễn, Kim Hồ trảm, băng lăng, xuyên qua xuyên lại, ngươi tới ta đi.

Tu sĩ gầy gò kia vừa đánh trả vừa nhe răng cười: "Hai tiểu pháp tu lục tầng cảnh các ngươi cứ đợi đó cho ta, lập tức sẽ cho các ngươi đẹp mặt!"

Gã đang nói bỗng dưng thân hình cả bốn người hai bên đều chấn động, bởi vì hai hòn đảo nhỏ vừa va chạm cùng một chỗ.

Lục Diệp và Hoa Từ rất ăn ý lập tức ngã trái ngã phải một hồi, thoạt nhìn chật vật vô cùng, hai binh tu đối diện cũng nhanh chóng ổn định thân hình, đều phát lực xuống dưới chân, sau đó một trái một phải nhanh chóng lao thẳng về phía hai người Lục Diệp.

Theo khoảng cách gần lại, ấn ký trên mu bàn tay bốn người dần dần nổi lên hào quang.

Trên mu bàn tay hai người kia chợt bốc lên một mảnh hồng quang. Đâu ra Hạo Thiên minh chứ? Rõ ràng là Vạn Ma lĩnh mà?

"Các ngươi chết chắc rồi!" Tu sĩ gầy gò kia cất giọng lạnh lẽo, tránh thoát vài đạo thuật pháp của Lục Diệp, đã nhào đến cách đó không xa, mà gã còn lại đang nhìn chằm chằm, đi về phía Hoa Từ. Hoa Từ lập tức bỏ Lục Diệp lại, hốt hoảng chạy trốn.

"Ha ha." Một màn này khiến cho tu sĩ gầy gò cười to không thôi, tựa như vừa được chiêm ngưỡng một cảnh tượng ‘phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nan lâm đầu các tự phi’ (vợ chồng như chim chung rừng, đại họa ập đến có cánh tự bay)

Tu sĩ gầy gò vừa né một đạo thuật pháp bắn tới, lập tức nhảy lên cao cao, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, trên mặt lộ vẻ nắm chắc thắng lợi.

Kể cũng đúng, gã cao hơn pháp tu phe đối phương một tầng cảnh, giờ lại tới gần người, ổn rồi!

Sau đó gã nhìn thấy Lục Diệp đưa tay mò vào trong túi trữ vật, lấy ra một thanh trường đao. . .

"Hử?" Bỗng nhiên trong lòng tu sĩ gầy gò có chút bất an.

Mà ngay khi Lục Diệp rút đao, ánh đao chớp động, loại bất an này lập tức bị kéo đến đỉnh điểm, hóa thành hoảng sợ.

Chỉ nghe “Đang” một tiếng, trường kiếm bị đánh bay ra ngoài. Tu sĩ gầy gò đang ở giữa không trung không có điểm mượn lực, đành phải trơ mắt nhìn linh lực màu lửa đỏ lan dần lên trường đao trong tay Lục Diệp. Sau đó, cả thanh đao giống như đang bốc cháy lên.

Đao thứ hai đánh xuống!

"A nha!" Tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

Trên người tu sĩ gầy gò bắn ra một chùm máu tươi, bị chém lật người qua một bên, cùng với đó, một cánh tay bay lên.

Mãi cho đến lúc này, gã mới phản ứng lại, thiếu niên lục tầng cảnh này căn bản không phải pháp tu, ngược lại gia hoả này cũng là một binh tu!

Thế nhưng binh tu lại có tốc độ thi pháp nhanh như vậy? Vừa rồi rõ ràng gã cũng từng hoài nghi điểm này, nhưng tốc độ thi pháp của đối phương lại khiến gã đánh mất nỗi nghi ngờ kia.

Bởi vì loại tốc độ thuật pháp hình thành nhanh chóng như vậy, nếu không trải qua thời gian dài rèn luyện căn bản không làm được.

Tiểu tặc gian trá! Tu sĩ gầy gò thầm mắng trong lòng, bàn tay còn lại lập tức bấm quyết, điên cuồng thúc giục linh lực toàn thân, trường kiếm vừa bay ra ngoài đã vù vù run rẩy một đợt, sau đó hóa thành một luồng lưu quang.

Nhưng còn không chờ gã thúc giục luồng lưu quang này, trong tầm nhìn đã xuất hiện ánh đao nhanh như chớp hạ xuống, sinh cơ mau chóng trôi qua.

Vậy là từ lúc gã bổ nhào về phía Lục Diệp đến lúc bị giết chết, chỉ vỏn vẹn có ba nhịp thở mà thôi. . .

Lục Diệp chém giết người này xong, lập tức nhấc chân quay lại đằng sau, một tu sĩ còn lại bên kia đang đuổi giết Hoa Từ.

Mặc dù Hoa Từ chạy không chậm nhưng chung quy lại vẫn không nhanh bằng một binh tu. Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, chợt từ sau lưng truyền đến tiếng kêu thảm thiết khiến cho người nọ thầm giật mình.

Gã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Diệp với khí thế hung hăng giết tới.

Đồng bạn của gã đã chết rồi? Nhưng chết như thế nào? Còn nữa, thiếu niên này không phải pháp tu sao? Trong tay mang đao là có ý gì?

Chỉ nháy mắt này, trong đầu gã đã tuôn ra hết một câu này tới câu khác nghi vấn khó có thể giải đáp.

Trong một thoáng do dự, gã vẫn không biết nên xoay người nghênh địch hay là tiếp tục đuổi giết, bỗng nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa ập tới.

Chỉ thấy dưới chân gã, từng cái nấm màu xám bị đạp nổ. Sau đó một đám bào tử dùng mắt thường gần như khó có thể phát hiện ra, lập tức quanh quẩn khắp nơi xung quanh gã rồi bị hút vào bên trong lá phổi.

Mặc dù gã không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn theo bản năng thúc giục linh lực, xua tan cảm giác không khoẻ kia.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc trì hoãn đó, Lục Diệp đã xông đến phụ cận, đối mặt với một đao Lục Diệp bổ tới, tu sĩ này chỉ có thể nghênh chiến.

Tiếng “Đinh đinh đang đang” truyền ra, linh khí giao phong, đốm lửa văng khắp nơi.

Hoa Từ đang bỏ chạy cũng ngừng lại, xoay người, linh lực quanh thân phun ra. Theo động tác của nàng, linh quang bên ngoài cơ thể tu sĩ thất tầng cảnh kia lập tức trở nên ảm đạm tối nghĩa.

Lục Diệp cảm thấy đối thủ của mình ra chiêu càng ngày càng mệt mỏi. Ở thời điểm vừa tiếp chiến, biểu hiện của đối phương cũng tương tự như những thất tầng cảnh khác, nhưng chỉ sau hai chiêu, tựa như thực lực của đối phương đã bị thứ gì đó áp chế thật lớn, linh lực dao động trên người lại trở nên ngang hàng với hắn.

Lại nói, hắn còn giết được thất tầng cảnh, một lục tầng cảnh đã là gì? Thế nhưng, hắn cố ý muốn nhìn thật rõ thủ đoạn của Hoa Từ, cho nên không vội vàng sát thủ, ngược lại cứ không ngừng quấn quít lấy đối phương.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.