Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhanh Như Vậy Ngươi Đã Xong Rồi???

Phiên bản Dịch · 1298 chữ

Giọng nói của nàng từ từ nhỏ đi, Lục Diệp nhướng mày, nhìn về phía Hoa Từ, rồi bắt gặp nàng với vẻ mặt thẹn thùng đang cúi đầu. Lúc nàng nói chuyện, bàn tay đặt trên chiếc cổ ngọc chậm rãi trượt xuống, từ từ đặt lên vạt áo.

Bỗng nhiên Lục Diệp có chút miệng đắng lưỡi khô, tròng mắt nhìn đăm đăm.

Hạnh phúc tới không khỏi quá nhanh đi?

Chẳng lẽ loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, rồi được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ này cũng sẽ phát sinh trên người ta?

Hoa Từ vuốt phảng nếp uốn trên vạt áo, động tác thật cẩn thận tỉ mỉ. . .

Tầm mắt Lục Diệp hơi nâng lên phía trên một chút, lập tức đối diện với một đôi ánh mắt đầy vẻ chế nhạo, trêu tức.

Lục Diệp nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu. Hắn lại sinh ra chút tâm lý chờ mong với nữ nhân đối diện này, hắn đúng là một cục phân mà!

Trong Trúc lâu, Hoa Từ cười yếu ớt thản nhiên, Lục Diệp lộ vẻ mặt khó chịu.

Một hồi lâu sau, Hoa Từ mới khẽ cười nói: "Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi hai lần, tính xuống ngươi còn thiếu ta một lần, dù muốn lấy thân báo đáp, cũng nên là ngươi lấy thân báo đáp ta!"

"Ngươi nói rất có đạo lý!" Lục Diệp không ngừng gật đầu.

Có đạo lý gì lại từ chối loại chuyện tốt này? Nói xong, hắn lập tức tiến lên hai bước, nâng tay cởi áo tháo thắt lưng.

Nụ cười trên mặt Hoa Từ không đổi, nàng cứ ngồi yên nhìn hắn như vậy.

Lục Diệp cởi bỏ áo xong, lại muốn cởi quần, hàng chân mày của Hoa Từ hơi giật một cái.

"Hoa Từ tỷ!" Bỗng nhiên Linh Ngọc đẩy cửa xông vào, đối diện với ánh mắt Lục Diệp trong tình trạng lớp áo bên trên thông thoáng, còn bàn tay bên dưới đang túm quần.

Không khí bỗng nhiên trở nên im lặng.

"Xin lỗi đã quấy rầy rồi!" Linh Ngọc nhanh chóng lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trái tim đập binh binh loạn xạ, hai má nóng lên. Nàng cũng không biết từ khi nào Hoa Từ và Nhất Diệp sư huynh đã. . .

Trách không được Nhất Diệp sư huynh lại không quản ngàn dặm xa xôi chạy về tìm Hoa Từ tỷ.

Trong phòng, Lục Diệp chậm rãi mặc lại y phục, rồi gật gật đầu với Hoa Từ: "Ngươi lợi hại!"

Hoa Từ bưng chén nước lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, có chút lười biếng nói: "Như vậy, lần này ngươi đến là muốn làm gì?"

Tâm trạng Lục Diệp đã bình tĩnh lại một chút, hắn lập tức nói ra mục đích của bản thân.

Hoa Từ gật đầu: "Như vậy sao. . . Để ta cân nhắc một chút."

Lục Diệp không miễn cưỡng nàng, và loại chuyện này cũng không miễn cưỡng được: "Được, ngươi cứ từ từ cân nhắc đi."

Sau đó, hắn xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, lại nhìn thấy Khổng Ngưu đang đứng thẳng ở bên kia, bốn mắt nhìn nhau. Khổng Ngưu có tính cách chấc phác, lập tức xông lên, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nhìn Lục Diệp, Nguyễn Linh Ngọc lại đỏ mặt đứng ở một bên, làm như không dám nhìn Lục Diệp, nhưng chốc chốc lại lén lút liếc nhìn hắn một cái.

Lục Diệp cảm thấy cần thiết phải giải thích với nàng một chút. Dường như vừa rồi tiểu cô nương đã bị dọa sợ rồi, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Nguyễn Linh Ngọc đã nói trước: "Nhất Diệp sư huynh, nhanh như vậy ngươi đã xong rồi?"

Sau khi nàng nói xong, mới ý thức được trong lời nói của mình có chút không ổn, lại nói tiếp: "Ý của ta là, ngươi không cần ở lại bên Hoa Từ tỷ nhiều hơn một chút sao?"

Lục Diệp hít sâu một hơi, quyết định không nói nữa.

Cửa phòng phía sau bị mở ra, Hoa Từ cất bước từ bên trong đi tới: "Ta cân nhắc xong rồi."

"Nhanh như vậy?" Lục Diệp ngạc nhiên.

"Không phải ngươi cũng rất nhanh sao?" Hoa Từ chế nhạo một câu.

Lục Diệp nhìn chằm chằm vào cái cổ thon dài trắng nõn của đối phương, cố nén xúc động muốn lao lên bóp chết nàng, bỗng nhiên hắn phát hiện ra, bản thân mình quyết định tới đây tìm Hoa Từ đúng là sai lầm quá mức.

Loại nữ nhân này nên mặc cho nàng tự sinh tự diệt.

Hoa Từ giải thích với Nguyễn Linh Ngọc và Khổng Ngưu: "Lúc trước các ngươi cũng nghe nói rồi, Nhất Diệp là đệ tử của Bích Huyết tông. Lần này hắn tới là muốn đưa chúng ta về Bích Huyết tông bên kia. Ta quyết định đi cùng hắn, nếu hai người các ngươi nguyện ý có thể đi cùng, nếu không lại tự mình lang bạt thôi."

Tới lúc này, Nguyễn Linh Ngọc mới hiểu mục đích tới đây của Lục Diệp, nàng lập tức hưng phấn gật đầu: "Ta nguyện ý!"

Khổng Ngưu buồn bực không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ thái độ của mình.

"Vậy đi thôi?" Hoa Từ nhìn về phía Lục Diệp.

"Đi nào!" Lục Diệp vẫy tay một cái.

Chuyện lần này, tuy đầy ngạc nhiên bất ngờ nhưng cuối cùng vẫn kết thúc thuận lợi.

Ban đầu hắn đã nghĩ tới tình huống nếu Hoa Từ từ chối, hắn có nên khuyên nhủ nàng một chút hay không, nhưng khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, Hoa Từ lại nhận lời một cách sảng khoái tới vậy.

Nghĩ một chút lại thấy, có lẽ quyết định này của nàng có liên quan tới chuyện Tán Du xã vừa gặp phải. Tán Du xã vốn có mười một người, lại bị giết hết chỉ còn lại ba. Lần này là Lục Diệp may mắn gặp dịp, đã tới đúng lúc trợ giúp Hoa Từ giết thất tầng cảnh kia nhưng không ai dám đảm bảo, về sau nàng sẽ không tiếp tục gặp phải chuyện như vậy nữa.

Đâu phải mỗi lần đều may mắn kiểu này?

Nhưng đi cùng Lục Diệp tới Bích Huyết tông bên kia lại khác, có Lục Diệp chiếu cố, hẳn là bọn họ sẽ không gặp phải tình huống này nữa đâu.

Phần lưng của con ưng khổng lồ thật rộng rãi, bốn người ngồi lên vẫn còn dư dả. Ngay khi con ưng khổng lồ giương cánh bay cao, phóng lên bầu trời, sắc mặt Khổng Ngưu trở thành trắng bệch trong nháy mắt, Nguyễn Linh Ngọc lại thét chói tai liên tục, chỉ có Hoa Từ vẫn thản nhiên như không, nhưng đôi bàn tay nắm thật chặt lại lộ rõ nội tâm bất an của nàng.

Sau khi mấy người bọn họ vượt qua chút cảm giác không khoẻ lúc ban đầu, rất nhanh Nguyễn Linh Ngọc đã bị gợi lên hứng thú, thỉnh thoảng nàng còn dang rộng hai cánh tay, lớn tiếng hô to. Ngay cả Hoa Từ, thi thoảng cũng ló đầu nhìn xuống dưới, tựa như một tiểu cô nương chưa từng trải sự đời.

Riêng một mình Khổng Ngưu lại ngồi ngay ngắn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Lục Diệp thấy trạng thái của hắn không đúng lắm, mới thân thiết hỏi một tiếng: "Khổng Ngưu, không sao chứ?"

Khổng Ngưu mấp máy môi, gian khổ phun ra vài tiếng: "Không có việc gì nhưng cao quá."

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 238

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.