Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Diệp Mau Giết Bọn Họ!!!

Phiên bản Dịch · 1327 chữ

Nhưng lúc ấy, Tiểu Hôi đã giương cánh, cuồng phong dần dần gào thét, Lục Diệp cảm thấy trong nháy mắt thân thể đã trở thành không trọng lượng, phóng lên cao.

Hắn vội vàng hạ thấp người xuống, nằm trên lưng chim ưng, đồng thời thúc giục linh lực ngăn cản những đợt cuồng phong đập vào mặt kia.

Trong không trung vang lên tiếng ưng khiếu, tựa như nó đang hỏi Lục Diệp muốn đi phương hướng nào.

Lục Diệp lấy ra Thập Phân đồ của mình, tìm kiếm một lát rồi chỉ cho nó vị trí. Con ưng khổng lồ lập tức bay theo phương hướng kia.

Lục Diệp lại nhanh chóng thúc giục ấn ký chiến trường, truyền cho nhị sư tỷ một tin tức.

Một lát sau, hắn nhận được hồi âm: "Đi trên đường cẩn thận, sớm quay về!"

Lục Diệp nằm trên tấm lưng cực kỳ rộng lớn của chim ưng, được tự mình trải nghiệm cái gì gọi là nhanh như chớp.

Tốc độ của Tiểu Hôi còn nhanh hơn phi hành linh khí của Thang Vũ kia rất nhiều. Dù sao nó cũng là một con yêu thú loại phi hành, còn có vài chục năm lắng đọng lại.

Lục Diệp nghiêm trọng hoài nghi rằng thực lực của Tiểu Hôi có thể sánh bằng một vị tu sĩ cửu tầng cảnh tu hành Thiên cấp công pháp.

Chính là nó chịu giới hạn của quy tắc trong Linh Khê chiến trường, không thể đột phá được mà thôi.

Đến đây, bỗng dưng Lục Diệp lại nhớ tới hình ảnh tứ sư huynh tiêu sái ngự khí phi hành, trong lòng không khỏi có chút khát vọng, nhưng trước mắt tu vi của hắn quá thấp, muốn ngự khí phi hành, đương nhiên phải tăng cảnh giới lên.

Bình thường khi tu sĩ tới thất tầng cảnh, đều có khả năng ngự khí, nhưng muốn ngự khí phi hành, lại phải chờ tới bát, cửu tầng cảnh mới được. Chỉ có ở cảnh giới này, trong cơ thể mới đủ linh lực duy trì phi hành trong một khoảng thời gian.

Chờ sau khi lên tới cửu tầng cảnh, Lục Diệp có thể chuyển tu Thiên cấp công pháp, bởi vì chỉ có chuyển tu Thiên cấp công pháp, hắn mới có tư cách đi đột phá Linh Khê cảnh, tấn chức Vân Hà.

Khi tới Vân Hà cảnh, thân thể có thể bay lên không trung.

Có điều, chuyện này vẫn còn rất xa xôi với hắn.

Tiểu Hôi chẳng những bay rất nhanh, mà năng lực bay liên tục cũng rất mạnh. Một ngày một đêm sau, nó mới hạ xuống khôi phục thể lực. Về phần đồ ăn, đương nhiên nó không cần Lục Diệp để ý tới, tự nó có thể thoải mái bắt được một vài con vật ngoài dã ngoại, thậm chí còn ngậm trong mỏ chạy tới chia cho Lục Diệp cùng nhau ăn.

Với Lục Diệp, điều duy nhất khiến hắn có chút khó chịu trong chuyến đi này, chính là thời thời khắc khắc đều phải thúc giục linh lực bảo vệ bản thân, tránh cho bị đông cứng hoặc là bị cuồng phong thổi rơi xuống dưới.

Trên bầu trời vòng ngoài cơ bản không có một ai, cho nên một đường này, bọn họ đi tới đều thuận lợi vô cùng.

Mãi cho đến năm ngày sau, sắc trời dần muộn, Lục Diệp mới đến mục tiêu.

Trên Thập Phân đồ biểu hiện ra nơi này là Anh sơn.

Lục Diệp nghĩ rằng không thể hy vọng vào nhóm tán tu kia tham gia Linh Khê trấn thủ chiến, bởi vậy, hắn chỉ có thể tự mình nghĩ cách đi tìm người giúp đỡ.

Nhưng hắn lại chẳng quen mấy người, nghĩ một hồi, bỗng dưng hắn nghĩ tới Hoa Từ.

Ở thời điểm hắn rời khỏi Anh sơn, nữ nhân này đã là ngũ tầng cảnh, thời gian dài đi qua như vậy, hẳn là nàng cũng đạt tới lục tầng cảnh rồi.

Tu vi như vậy đã đủ tư cách tham gia Linh Khê trấn thủ chiến, quan trọng nhất là nàng theo con đường y tu, nếu hắn bị thương, nàng có thể trị liệu.

Đương nhiên, Lục Diệp sẽ không bắt buộc nàng phải làm cái gì, nhân các hữu chí (mỗi người đều có chí hướng nguyện vọng của riêng mình, không thể miễn cưỡng).

Hoa Từ vốn là một y tu hành y tế thế, chưa chắc đã nguyện ý tham gia loại chiến sự hỗn loạn này.

Lần này hắn đến đây chỉ ôm tâm lý thử một chút mà thôi.

Mặt khác, trước sau đã hai lần hắn được người ta cứu mạng, bản thân lại biết nhóm tán tu sống không dễ dàng gì, hoàn cảnh rất không an toàn… Bởi vậy Lục Diệp mới nghĩ rằng, nếu trong khả năng của mình, hắn có thể đón mấy người Hoa Từ sang Bích Huyết tông bên kia. Nếu bọn họ ở bên kia, ít nhất cũng có thể bảo đảm một chút an toàn.

Kỳ thực, từ khi hắn rời khỏi Anh sơn, đã nghĩ tới chuyện này rồi nhưng ở thời điểm đó, bản thân hắn cũng không biết trụ sở của Bích Huyết tông ở nơi nào, đương nhiên không cho phép bản thân mạo muội hứa hẹn điều gì.

Con ưng khổng lồ chậm rãi hạ xuống, một đợt cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, dãy Trúc lâu bốn phía đều phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt đầy khó nhọc, từng bóng dáng từ bên trong Trúc lâu vội vàng chạy ra ngoài.

Từng đôi mắt ẩn chứa quang mang vừa lo lắng, không biết nên xử lý như thế nào, vừa đong đầy sợ hãi nhìn về phía con ưng khổng lồ kia.

Lục Diệp thấy được Hoa Từ và Nguyễn Linh Ngọc, cũng thấy được thân hình khôi ngô của Khổng Ngưu, nhưng ở nơi này cũng có thêm vài người hắn không biết . . .

Hắn cho rằng trong khoảng thời gian này Tán Du xã vừa thu nhận thành viên mới?

Nhưng khiến cho Lục Diệp cảm thấy hoang mang chính là, tu vi của mấy gương mặt xa lạ kia đều không tệ, trong đó lại có một thất tầng cảnh, một lục tầng cảnh . . .

Thất tầng cảnh kia mở miệng cao giọng hét: "Là vị đạo hữu nào đại giá quang lâm?" Đồng thời người này lập tức hướng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lục Diệp, ngầm thúc giục linh lực.

Lục Diệp nhìn Hoa Từ, tươi cười trên mặt dần dần thu lại. Hắn nhìn thấy một vết thương rõ ràng ngay tại phần cổ trắng nõn của Hoa Từ, đó là thương tích do lợi khí gây ra. Vết thương trên cổ nàng rõ ràng như vậy, hiển nhiên là không nhẹ. Nhưng xem góc độ và vị trí của vết thương kia, không quá giống như bị người chém phải, ngược lại càng giống tự Hoa Từ gây ra hơn. . .

Nữ nhân này không có chuyện gì, bỗng dưng lại muốn tự tử như vậy? Lục Diệp nhíu mày.

Cùng lúc đó, bỗng nhiên Hoa Từ nâng tay lên, trong tay bấm pháp quyết, một tầng sóng khí màu xám lấy nàng làm trung tâm, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, ầm ầm thổi quét ra bốn phía.

Nguyễn Linh Ngọc đứng bên cạnh Hoa Từ lập tức kêu lớn lên: "Nhất Diệp mau giết bọn họ, bọn họ là người của Vạn Ma lĩnh!"

Tiếp đó, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, Khổng Ngưu đã xung phong liều chết lao về phía một tu sĩ ngũ tầng cảnh. Chỉ trong nháy mắt, đối phương đã chiến thành một đoàn với người lạ mặt mà Lục Diệp chưa từng gặp kia.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 260

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.