Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Nhiễm!!!

Phiên bản Dịch · 1368 chữ

Lúc này, chỉ có một mảnh lá cây bốc cháy lên, đại khái là vì Thiên Phú thụ cần tích góp nhiên liệu, cho nên thật nhiều năng lượng đã bị tích trữ lại, chỉ có một bộ phận nhỏ khiến cho mảnh lá cây thứ tư kia bốc cháy lên thôi.

Trong Thiên Cơ bảo khố có rất nhiều bảo vật thích hợp cho Thiên Phú thụ hấp thu, chỉ riêng Địa Tâm Hỏa đã có rất nhiều phần, Lục Diệp chỉ mua một phần từ trong đó mà thôi.

Như vậy xem ra, hắn cần phải kiếm thật nhiều công huân! Chỉ cần có đủ công huân, tác dụng mà Thiên Phú thụ có thể phát huy ra sẽ càng lúc càng lớn.

Nghĩ đến đây, Lục Diệp nhìn lại hơn năm trăm điểm công huân của mình, hắn khẽ thở dài một cái, mấy ngày hôm trước còn kém chút đã lên tới một ngàn rồi.

Công huân vốn là thứ kiếm khó khăn mà dùng nhanh như nước chảy.

Lục Diệp không vội vã tu hành, hắn lại ngưng thần nhìn về phía mảnh lá cây thứ tư đang thiêu đốt trên Thiên Phú thụ, hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên bi tráng, tâm thần lập tức đắm chìm vào trong đó.

Ở trong tầm nhìn, mảnh lá cây kia nhanh chóng được phóng đại, che đậy tất cả tư duy, đầu óc lại bị người ta mạnh mẽ mở ra, giống như có một cái mỏ hàn được đốt đến đỏ ửng luồn vào bên trong rồi dùng sức khuấy đều!

Cũng may chỉ trong một lát, Lục Diệp đã khôi phục lại bình thường với cả người túa đầy mồ hôi nhỏ giọt. Hắn lắc lắc đầu, xua tan cái loại cảm giác không khoẻ này.

Kể cả khi hắn đã đạt tới tu vi ngũ tầng cảnh, thì chuyện dò xét linh văn trên Thiên Phú thụ vẫn là một loại thể nghiệm cực kỳ không tốt đẹp, cũng may hắn không còn trực tiếp ngất xỉu như lần đầu tiên nữa.

Huyết Nhiễm!

Đây là tên của đạo linh văn thứ tư.

Sau khi Lục Diệp dò xét được điều huyền diệu này, rất nhanh hắn đã phát hiện, tuy thứ này được xem như một loại linh văn thiên về công kích nhưng nó cũng không giống như Phong Duệ có thể trực tiếp tăng lên sát thương cho bản thân, mà nó có tác dụng khác.

Nhưng phải thừa nhận rằng, nếu sử dụng tốt đạo linh văn này, hắn hoàn toàn có khả năng lấy yếu thắng mạnh!

Ngược lại hắn đã có thêm một thủ đoạn liều mạng cùng cường địch.

Mỗi một đạo linh văn trên Thiên Phú thụ đều có tác dụng quan trọng của nó, nhưng muốn đạt được những linh văn kia, cần phải đạt được một chút bảo vật thích hợp khiến cho Thiên Phú thụ hấp thu năng lượng trước.

Nói cách khác, chính là cần lượng lớn công huân!

Chẳng qua tạm thời Lục Diệp không đi lo lắng tới vấn đề này, mặc dù hắn còn hơn năm trăm công huân nhưng không định tiếp tục mua thêm Địa Tâm Hỏa nữa, thay vào đó là giữ lại chút công huân này dự phòng trước, nói không chừng khi nào đó hắn sẽ cần dùng đến chúng.

Lục Diệp đứng dậy sắp xếp linh thạch trên tám vị trí xung quanh Tụ Linh Trận, thời điểm hắn đặt xuống viên linh thạch cuối cùng, suy nghĩ một lát, lại lấy ra mảnh lân giáp đỏ như máu mà hắn lấy được ở trong Long tuyền, đặt lên vết lõm.

Hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng, Tụ Linh Trận có thể kích phát lực lượng trong linh thạch, có lẽ cũng có thể kích phát lực lượng trong lân giáp này.

Trên lân giáp có rất nhiều huyết tuyến, Hổ Phách đã hấp thụ món đồ chơi này vài lần, mỗi lần đều ngây ngất như uống rượu, Lục Diệp không dám bắt chước Hổ Phách, dù sao xương cốt của hắn cũng không thể so sánh với yêu thú.

Nhưng nếu Tụ Linh Trận có thể kích phát lực lượng của nó, chẳng phải hắn đã phát hiện ra một phương thức an toàn để hấp thu lực lượng trong lân giáp rồi sao?

Hắn lại xây dựng Tụ Linh linh văn trong linh khiếu của mình.

Lục Diệp đã chuẩn bị xong hết thảy, lúc này hắn mới bắt đầu nuốt phục linh đan tu hành. Rất nhanh, linh khí trong phòng đã trở nên dày đặc, hơn nữa bên trong linh khí kia, còn có một chút sương mù màu đỏ đang chảy xuôi, mỗi một luồng sương mù, đều giống như một con du long. . .

Ngày qua ngày trôi qua.

Lúc ban ngày, hắn sẽ rèn luyện tài nghệ của bản thân dưới sự quan tâm và bảo vệ của Lý Bá Tiên, mỗi ngày đều bị tứ sư huynh giết không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đánh xong cả người đều là máu tươi, sau đó bị nhị sư tỷ tha đi ngâm tắm trị liệu.

Đợi cho đến buổi tối, hắn sẽ tiến vào bên trong trụ sở, hoặc là mò mẫm một hồi đủ loại huyền diệu trong Thiên Cơ trụ và quyền hạn trấn thủ sứ của bản thân, hoặc là đi vào trong Thiên Cơ bảo khố mở rộng tầm mắt, đương nhiên cũng cần phải đi tu hành.

Lý Bá Tiên không dạy hắn qúa nhiều kỹ xảo tranh đấu với địch, càng không dạy hắn cái gì gọi là kiếm pháp đao pháp, bởi vì ở trong mắt Lý Bá Tiên, những chiêu thức võ thuật kia không đáng một đồng, chỉ là chơi đùa cho đẹp mắt mà thôi.

Đao pháp, kiếm pháp tốt nhất đều là kỹ năng giết người đơn giản nhất!

Và điều Lý Bá Tiên muốn làm chính là để cho Lục Diệp dùng thân thể của chính mình nhớ kỹ mỗi một lần bị thương kia. Có thể nói phương thức dạy dỗ như vậy rất tàn bạo, và cũng chỉ có Bích Huyết tông hiện giờ mới có tư cách dạy dỗ như vậy, đổi lại là tông môn khác, đã sớm không biết đánh cho tàn phế bao nhiêu đệ tử rồi.

Trên bàn cơm, Lục Diệp vừa há miệng to ăn uống, vừa mơ hồ không rõ thỉnh giáo Lý Bá Tiên bên cạnh: "Tứ sư huynh, phải làm như thế nào mới có thể nhanh chóng đạt được lượng lớn công huân?"

"Giết địch!" Lý Bá Tiên lời ít mà ý nhiều.

“Đương nhiên là ta biết cách giết địch rồi, nhưng không phải huynh nói một đoạn thời gian gần đây ta không thích hợp để đi ra bên ngoài hoạt động sao?"

Đại chiến Kim Quang đỉnh vừa đi qua được một tháng, phong ba vừa bình ổn lại không lâu, cho nên lúc trước Lý Bá Tiên từng dặn dò Lục Diệp, sắp tới tốt nhất là hắn nên yên tĩnh một chút.

Cũng may trong khoảng thời gian này, bản thân Lục Diệp cũng đang dưỡng thương, mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giữa bản tông và trụ sở, không có cơ hội chạy ra bên ngoài làm mưa làm gió (trêu chọc thị phi).

"Ngoại trừ giết địch, chỉ còn bán vật phẩm cho Thiên Cơ bảo khố thôi."

Chẳng những có thể mua được đồ ở Thiên Cơ bảo khố, ngược lại cũng có thể bán ra.

Không cần biết là thứ gì, chỉ cần là vật có giá trị, đều có thể bán cho Thiên Cơ bảo khố.

Nhưng đây là một loại hành vi rất không có lời, Lục Diệp từng thử bán Bàn Sơn đao kia cho Thiên Cơ bảo khố, kết quả giá trị của nó là năm mươi điểm công huân.

Phải biết rằng, hắn đã dùng một trăm ba mươi tám điểm công huân để mua linh đao này đó, một trước một sau mà chênh lệch giá hơn cả gấp đôi?

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 261

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.