Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pochi

Phiên bản Dịch · 1609 chữ

Vóc dáng nhỏ vừa bước vào quán rượu đã bị một cô nhân viên phục vụ ôm vào lòng, “Ái chà chà, Hồng, xem ai tới nè.”

Nhân viên phục vụ tên Hồng đang dựa vào quầy rượu hút thuốc. Nhìn thấy vóc dáng nhỏ, đôi mắt lười biếng cũng lập tức sáng lên, “Pochi, cậu càng ngày càng giống cha cậu đó.”

Cô ấy nói rồi dời mắt về phía Mã Lục ở bên cạnh, hỏi: “Cậu còn có bạn mới nữa à? Trông rất lạ, lần đầu tới quán rượu Tiểu Hùng hả?”

Pochi cố gắng giãy giụa muốn rút khuôn mặt đã bị ép tới mức biến dạng ra khỏi bộ ngực to tròn của cô nhân viên phục vụ. Chỉ trong chốc lát, từ tai đến cổ cậu đã đỏ bừng lên, tức giận nói: “Tôi là khách đó, Falla, Hồng, các chị nên tôn trọng tôi một chút.”

“Rồi rồi rồi, vậy xin hỏi hai vị khách tôn quý muốn gọi gì ạ?”

“Cho bọn tôi hai ly BuzzBallz, ừm, lại thêm một phần Sa Điêu Chiên Bơ.”

Pochi chọn một bàn gần cửa sổ. Không bao lâu sau, Falla đã bưng hai ly pha lê cỡ lớn đi tới.

“BuzzBallz của hai vị.”

Cô nhân viên phục vụ còn cố ý tới gần Pochi. Khi cô ấy cúi người xuống, tầm mắt của cậu bị một màu trắng nõn xâm chiếm, Falla còn nghịch ngợm khẽ chớp mắt với cậu, “Mời ngài uống ~.”

“Nhàm chán.” Pochi không hề dao động.

Còn Mã Lục ngồi đối diện đã không chờ nổi, bắt đầu hưởng thụ.

Trước đó hắn bị phơi mấy tiếng trên sa mạc, khát khô cả cổ từ lâu. Sau khi đi vào Giant, tuy hắn không bị hai mặt trời nướng nữa, nhưng Vòng Tay Lữ Nhân biểu hiện nhiệt độ xung quanh vẫn cao tới ba mươi bảy độ.

Mãi đến khi hơn nửa ly rượu mát xuống bụng, hắn mới có cảm giác như được sống lại. Ngay sau đó, hắn bỗng ý một tiếng.

Hiển nhiên cái ly phiếm chất lỏng màu vàng kim này đựng cồn, nhưng hẳn là không phải được ủ từ trái cây hay ngũ cốc mà hắn quen thuộc.

Khi vừa uống sẽ cảm thấy hơi chát, vị rượu cũng rất rõ ràng. Ngoài ra còn quanh quẩn một hương vị xa lạ hắn vẫn chưa thể hình dung ra đó là gì. Hương vị này gần giống với rượu lên men từ sữa dân chăn nuôi tự ủ. Chỉ có thể nói, không phải loại rượu người bình thường có thể hưởng thụ.

Nhưng nếu kết hợp với những viên tròn nhỏ lơ lửng trên cùng thì mọi thứ đều khác.

Lúc đầu, Mã Lục tưởng những viên tròn nhỏ trong suốt đó là chân trâu thường thấy trong trà sữa. Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, hắn lại phát hiện hình như những viên trân châu này đều không phải vật chết.

Chúng nó không nằm im trong ly pha lê, chỉ là tốc độ bơi của chúng nó rất thong thả, hơn nữa còn bị chất lỏng trong ly đong đưa che giấu.

Mãi cho đến khi trôi vào cổ họng cùng với rượu, những viên tròn nhỏ thần bí này mới bị hòa tan, tuôn ra nước sốt thơm ngọt.

Nước sốt này chẳng những trung hoa vị chát trong rượu, mà còn kết hợp vị cay đắng của rượu và vị xa lạ hắn không thể miêu tả lại với nhau, tiến hóa thành một vị hoàn toàn mới giống với loại rượu Absinthe.

Thấy nét mặt Mã Lục lộ ra vẻ ngạc nhiên, Falla che miệng cười khẽ, “Pochi nhỏ bé, người bạn này của cậu còn rất thú vị, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh ấy uống rượu à?”

“Rượu thì tôi uống rồi, nhưng đây là lần đầu tiên được thử một loại rượu kỳ diệu như vậy.” Mã Lục nói thật.

“Có gì mà kỳ diệu, BuzzBallz chính là loại rượu thường thấy nhất, tất cả quán rượu trong thành phố đều bán mà.” Pochi ngạc nhiên nói.

“Lại nói, hình như đoàn trưởng Lý cũng rất thích rượu BuzzBallz, lần nào tới cũng gọi. Trong ấn tượng của tôi, ông ấy chưa từng uống loại rượu nào khác.” Cô gái nhân viên phục vụ nhớ lại.

“Ngày đoàn săn Harper tăng lên đoàn săn kim cương, đoàn trưởng Lý tổ chức tiệc mừng, mua hết toàn bộ rượu BuzzBallz trong quán. Hôm ấy mọi người đều uống say khướt, ngay cả ông chủ đều leo lên quầy rượu nhảy một bài. Những ngày tháng trong quá khứ thật sự làm người ta hoài niệm…”

“Thôi được rồi.”

Hồng dụi tắt điếu thuốc, cắt ngang lời nói của Falla, “Để đứa trẻ đáng thương đó được yên tĩnh một lát đi, đừng lải nhà lải nhải giống bác gái nữa.”

“Hả? Chị nói ai là bác gái đấy?”

Đúng lúc này lại có khách đến, Falla vừa lẩm bẩm vừa chạy tới chiêu đãi bọn họ.

Hết bị quấy rầy, Pochi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn phản chiếu góc nghiêng của cậu lên tấm kính quán rượu, nhìn qua có vẻ hơi cô đơn, hiu quạnh.

Pochi duỗi tay, tùy tiện vẽ một mảnh cồn cát lên tấm kính bẩn.

Nhưng khi vẽ được một nửa, khóe mắt cậu lại liếc tới Mã Lục, cảm xúc nao nao.

“Anh đang làm gì thế?”

“Tôi đang thử xem có thể đóng gói không.”

Mã Lục dùng thìa múc viên tròn nhỏ trong ly rượu đổ vào túi.

Pochi cạn lời, “Hết hy vọng đi, Mật Tích chỉ đẻ trứng của chúng nó ở nơi có nhiệt độ dưới hai mươi ba độ. Một khi vượt qua nhiệt độ này, những quả trứng đó sẽ lập tức hòa tan. Rốt cuộc anh là người ở đâu, vì sao ngay cả thường thức cơ bản như thế cũng không biết?”

“Ừm, đúng là tôi vừa tới nơi này không lâu, còn phải học thêm rất nhiều điều.”

Mã Lục múc hai muỗng, phát hiện căn bản không thể đổ vào túi. Mỗi khi bàn tay của hắn tới gần miệng túi đều sẽ bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy về.

Xem ra Túi Thu Thập này chỉ có thể đựng nguyên liệu nấu ăn chưa gia công.

Thế là Mã Lục bỏ thìa xuống, ghé tới trước mặt Pochi, chọc nhẹ bả vai cậu: “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cậu tiếp tục kể cho tôi nghe về Giant và đoàn săn đi.”

Pochi nhấp một ngụm BuzzBallz, màu đỏ trên cổ vất vả lắm mới rút đi lại bò lên.

“Giant nằm trong sa mạc. Đất đai và nhiệt độ của nơi đây khiến thực vật rất khó phát triển, may mà dưới lớp cát vàng vô tận còn có rất nhiều động vậy sinh sống. Vậy nên phần lớn đồ ăn trong thành phố đều đến từ việc săn thú. Đoàn săn chính là đoàn thể các thợ săn ra khỏi thành phố săn thú tự thành lập.”

“Đoàn săn còn chia thành các cấp bậc nữa à? Kim cương vừa rồi cô gái ấy nói là trình độ gì?” Mã Lục hỏi tiếp.

“Rất mạnh. Hiện giờ, thành phố Giant chỉ có bốn đoàn săn thành công lên tới kim cương.”

“Wow, vậy đoàn Harper cũng mạnh thật đó. Đoàn trưởng Lý chính là cha của cậu đúng không, bây giờ ông ấy đang ở đâu?”

“Chết rồi.” Pochi nói với khuôn mặt không cảm xúc.

“Khoảng ba năm trước, bọn họ ra ngoài săn Liệp Báo Kim Đốm đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hơn một nửa đoàn săn, bao gồm cha tôi đều chết trong ngày hôm đó.”

“Thế nên sau đó cậu đã tiếp nhận đoàn săn Harper hả? Nhưng tôi thấy cậu cũng không giống đoàn trưởng lắm.”

“Vì lúc đó tôi đang ở trong trường nên đã ủy thác cho chú Cổ Lực tạm thời quản lý đoàn săn thay tôi.”

“Cổ Lực, à, chính là ông chú mặt chữ điền tôi nhìn thấy lúc trước đúng không? Có vẻ giữa cậu và ông ta có không ít mẫu thuẫn.”

Pochi lại nhấp một ngụm rượu, hiếm khi nói ra tâm sự, “Là tôi không đúng. Ba năm qua, chú Cổ Lực vẫn luôn chèo chống đoàn săn, tôi biết hết sự vất vả của chú ấy. Xét đến cùng, xung đột giữa chúng tôi vẫn là vì tôi quá yếu, không thể theo kịp bước chân của những người khác.”

Nói đến đây, bàn tay đang nắm ly rượu cũng đang dùng sức, đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.

“Cậu mà còn yếu á?” Mã Lục ngạc nhiên.

“Cậu chỉ dùng một tay đã nhấc tôi từ trên mặt đất lên xe đó.”

“Những tố chất cơ bản như sức mạnh, tốc độ, sức chịu đựng, năng lực phản ứng rất quan trọng. Nhưng đối với một thợ săn, thứ quan trọng nhất vẫn là niệm lực.”

“Niệm lực?”

Mã Lục nhướng mày, hỏi: “Hình như lúc trước tôi nhìn thấy có người dùng tay không xé rách bão cát đấy chính là sử dụng niệm lực à?”

“Đúng thế, cậu ta có được năng lực niệm lực hệ Phong rất hiếm – Ngự Phong. Hơn nữa còn trẻ, tiềm lực vôhạn, chú Cổ Lực muốn bồi dưỡng cậu ta thành phó đoàn trưởng của đoàn săn Harper.”

“Vậy niệm lực của cậu là gì?”

Bạn đang đọc Nhà Hàng Vũ Trụ Vô Hạn (Dịch) của Tiểu Ngốc Chiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.