Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chó săn nhỏ

Phiên bản Dịch · 1830 chữ

Sáu chiếc motor đó tới rất nhanh, có điều khi đi ngang qua hai người bọn họ, chúng không dừng lại mà tiếp tục chạy về phía khu vực bão cát cách đó không xa.

Khi sắp tới gần bão cát, một người trong đó bỗng nhảy xe, thấp giọng ngâm nga một câu không rõ nghĩa. Sau đó hai tay giao nhau, làm động tác xé rách.

Tiếp theo, cơn bão cát kia đã bị hắn xé thành hai nửa, năm chiếc xe máy còn lại thuận thế lao vào. Nhưng chưa được bao lâu sau bọn họ đã đi ra, quay lại chỗ Mã Lục.

Người dẫn đầu kéo khăn che mặt xuống, để lộ khuôn mặt chữ điền có dấu vết của năm tháng, nói: “Nhìn chuyện tốt mà cháu làm đi, nó đã chui xuống dưới lòng đất chạy mất rồi.”

“Tuy hình thể của Sa Điêu Nghìn Răng rất to, nhưng lá gan lại rất nhỏ. Chúng ta mất hai tuần mới tìm được nó, bây giờ lại không biết nó trốn đi đâu.” Một người để tóc Mohican khác cũng nói với vẻ oán trách.

“Nếu cha tôi ở đây, ông ấy cũng sẽ làm như vậy.” Người có vóc dáng nhỏ bé không đồng tình.

“Tôi không nói tới chuyện cháu cứu người.” Người trung niên mặt chữ điền lắc đầu.

“Cháu còn nhớ nhiệm vụ tôi giao cho cháu là gì không?”

“Điều tra và cảnh báo.”

“Đúng thế, là điều tra và cảnh báo.”

Người trung niên mặt chữ điền chỉ vào Mã Lục, nói: “Cháu nên phát hiện ra anh ta sớm hơn, thế thì anh ta sẽ không rơi vào nguy hiểm, Sa Điêu Nghìn Răng cũng sẽ không bị anh ta thu hút, bỏ qua cái bẫy chúng ta đã đặt sẵn.”

“À ừm… Tôi có thể xen vào chút không?”

Nghe đến đây, Mã Lục đã đoán được chuyện gì xảy ra. Nhóm người này tới đây để săn giết con quái vật vừa rồi, đúng lúc hắn vừa đi tới vị diện này, làm cho kế hoạch săn bắn của bọn họ chết non, hơn nữa bây giờ còn xảy ra nội chiến.

Nhưng hắn chưa kịp giải quyết hiểu nhầm thì hai người đã đồng thanh nói: “Im lặng, chỗ này không có chuyện của anh.”

“Vậy được rồi.” Mã Lục chỉ có thể tiếp tục giữ im lặng.

Vóc dáng nhỏ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người trung niên mặt chữ điền. Một lát sau, cậu dứt kim cài áo làm bằng đồng trên ngực trái ra, ném xuống dưới đất.

Người trung niên mặt chữ điền khẽ nhíu mày lại, “Đừng làm việc ngốc.”

“Dù sao trong suy nghĩ của chú, tôi cũng chỉ biết làm việc ngốc, làm thêm một việc thì có sao đâu?”

Vóc dáng nhỏ lạnh lùng nói: “Tôi tuyên bố, tôi sẽ rời khỏi đoàn săn Harper.”

Nghe cậu nói vậy, người để tóc Mohican vừa rồi còn oán trách cùng với ba đoàn viên còn lại đều bắt đầu khuyên can. Chỉ có người lái motor trẻ tuổi vừa mở đường cho đồng đội vẫn im lặng.

Người trung niên mặt chữ điền nhíu chặt mày lại, “Cháu cảm thấy, cha cháu muốn nhìn thấy cảnh tượng này à?”

“Tôi không biết, nhưng có lẽ đây chính là điều ông đang chờ đợi.”

Vóc dáng nhỏ nói xong câu nói giống như đang giận dỗi này, không quan tâm tới phản ứng của những người khác nữa mà tự trèo lên xe máy.

Nhưng cậu lái đi chưa đầy hai trăm mét đã quay đầu xe về.

Thấy cậu quay lại, hàng lông mày đang nhíu chặt của người trung niên mặt chữ điền cũng giãn ra. Hắn cúi người nhặt kim cài áo bị vóc dáng nhỏ vứt xuống đất lên.

Nhưng vóc dáng nhỏ căn bản không thèm nhìn hắn, chỉ nói chuyện với Mã Lục đang ngồi xổm ở một bên.

“Này, người mặc đồ đen, không phải xe máy của anh mất rồi à? Bây giờ tôi định về thành, có muốn đi cùng không?”

“Có có có.”

Mã Lục nghe vậy vội vàng vứt cái đầu thằn lằn màu đỏ chỉ to bằng ngón cái trong tay đi, ném bộ phận còn lại vào Túi Thu Thập mình mang theo, sau đó leo lên motor của vóc dáng nhỏ.

Rốt cuộc thằn lằn có ăn được không nhỉ? Thật ra Mã Lục cũng không có đáp án cho câu hỏi này. Nhưng ngay vừa rồi, khi nhóm người này đang cãi nhau, Vòng Tay Lữ Nhân lại hiện ra một thông báo mới.

Thông báo này nói đã rà quét được nguyên liệu nấu ăn một sao Ấu Tích Lửa. Hắn cũng nhàm chán bèn tìm kiếm xung quanh, kết quả đúng là tìm thấy.

Vẻ ngoài của Ấu Tích Lửa trông rất giống thằn lằn báo đốm trên Trái Đất, nhưng hoa văn trên người tươi sáng hơn, miệng còn biết phun ra lửa. Nhìn tổng thể giống như một cái bật lửa, nhìn lâu còn cảm thấy hơi đáng yêu.

Mã Lục cũng động lòng trắc ẩn. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra nó không có bao nhiêu thịt, định thả đi.

Nhưng không ngờ Ấu Tích Lửa trông thì nhỏ con, tính cách lại rất hung dữ. Hắn chỉ xách nó lên quan sát mà lúc thả ra, nó lại còn không muốn đi, vẫn luôn bò xung quanh Mã Lục, không ngừng cắn vào giày của hắn.

Thế nên, cuối cùng Mã Lục đã quyết định nhận lấy món quà thế giới này tặng cho mình.

Còn về nguyên nhân phải vặt đầu thì bởi Túi Thu Thập không cho phép đựng vật còn sống.

Mã Lục âm thầm bôi vết máu trên tay xuống ghế sau, vóc dáng nhỏ đang cắm đầu lái xe. Một khoảng thời gian dài sau đó, hai người đều không lên tiếng.

Cuối cùng, vóc dáng nhỏ thiếu kiên nhẫn buồn bực nói: “Sao anh không nói gì thế? Có phải anh cũng cảm thấy tôi rất bốc đồng không?”

“Hả?”

Vừa tàn nhẫn mưu sát Ấu Tích Lửa làm Mã Lục có phát hiện mới. Lúc này hắn đang tập trung nghiên cứu phát hiện mới này. Mãi cho đến khi vóc dáng nhỏ lên tiếng, hắn mới lấy lại tinh thần.

“Tôi cảm thấy không có gì cả. Công việc ấy mà, nếu cảm thấy làm ở đây không vui thì hoàn toàn không cần cưỡng ép chính mình, đổi sang nơi khác cũng tốt thôi. Tiền đề là cậu có thể tìm thấy công việc mới.”

“Cách nói này mới lạ đó.”

Vóc dáng nhỏ thở dài một tiếng rồi nói: “Thật ra từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ rời khỏi đoàn săn Harper. Đoàn săn này do một tay cha tôi thành lập. Hơn nữa, một năm sau ngày thành lập, tôi cũng đi tới thế giới này.”

“Có thể nói rằng, tôi lớn lên cùng nó. Nơi đó mang theo rất nhiều kỷ niệm của tôi và cha tôi. Trước khi cha mất, tôi còn bảo đảm với ông ấy rằng, mình sẽ kế thừa sự nghiệp của ông ấy. Nhưng bây giờ… Harper và tôi đã không còn quan hệ gì nữa.” Giọng nói của vóc dáng nhỏ lộ ra một tia cô đơn.

“Vậy sau này cậu có kế hoạch gì không?” Mã Lục hỏi.

“Tôi không biết nữa.”

Vóc dáng nhỏ nói: “Sau khi về thành, tôi định đi uống một ly. Nếu anh không có việc gì khác thì đi cùng tôi, tôi mời.”

Vóc dáng nhỏ mời không phải vì Mã Lục có sức hút, chủ yếu là vì chuyện xảy ra ngày hôm nay có ảnh hưởng rất lớn với cậu ấy. Cậu ấy cần một người để nói hết tâm sự. Mà trên phương diện này, người xa lạ có ưu thế rất lớn.

Mã Lục biết rõ điểm này, đúng lúc hắn cũng phải làm rõ không ít vấn đề, không chỉ giới hạn trong con quái vật hắn gặp phải ở bờ cát, mà còn cơn bão cát bị xé làm hai, cùng với đoàn săn trong lời nói của vóc dáng nhỏ. Càng đừng nói còn được uống rượu dị vị diện miễn phí.

Vậy nên Mã Lục sảng khoái đồng ý lời mời này.

Một tiếng rưỡi sau, hai người đi tới ngoài thành phố được vóc dáng nhỏ gọi là Giant.

Từ rất xa, Mã Lục đã nhìn thấy hình dáng của thành phố này. Nó hơi giống Tokyo Dome bản phóng to.

Theo cách nói của vóc dáng nhỏ, thành phố nơi này không giống thành phố trên Trái Đất. Ngoài bộ phận mặt đất thì còn bộ phận dưới lòng đất nữa, thậm chí không chỉ có một tầng.

Ví dụ, dưới lòng đất thành phố Giant có hai tầng không gian. Hơn nữa, bộ phận trên mặt đất còn có trần nhà. Ngoài tác dụng phòng tránh gió cát và ánh sáng mạnh, trần nhà còn trang bị tấm năng lượng mặt trời có thể điều chỉnh góc độ, dùng để thu thập quang năng rồi chuyển hóa thành điện năng.

Điện năng của chiếc motor bọn họ đang ngồi cũng đến từ đây.

Sau khi hai người vào thành không bao lâu, tấm năng lượng mặt trời đã hoàn toàn khép lại. Cả thành phố chuyển từ ban ngày thành đêm tối.

Vì hành tinh này có hai mặt trời nên không lúc nào không ở trong trạng thái có ánh nắng chiếu xuống. Mọi người nơi đây chỉ có thể dùng phương pháp này để tạo ra bóng tối.

Nhưng không thể không nói, khi ánh đèn trong thành phố sáng lên vẫn rất có cảm giác bóng đêm phủ xuống.

Vóc dáng nhỏ đỗ motor ngoài một quán rượu nhỏ. Sau đó, cậu ấy tháo kính bảo vệ mắt và khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt còn hiện lên nét ngây ngô.

Sống trong hoàn cảnh nhiều nắng và gió khiến làn da của cậu ấy biến thành màu nâu nhạt, hơi thô hơn bạn cùng lứa tuổi. Trong tóc trong lông mày toàn là hạt cát, mặt xám mày tro danh xứng với thực.

Nhưng dù vậy vẫn có thể nhìn ra nét của cậu ấy không tệ. Ngoài đôi mắt có vẻ hơi hung dữ thì đường cong của những ngũ quan còn lại đều rất mềm mại. Có điều vóc dáng nhỏ vẫn luôn mím chặt môi, làm người ta cảm thấy lúc nào cậu ấy cũng đang đề phòng. Cậu bé giống như một con chó săn nhỏ có thể lao ra bất cứ lúc nào. Nhưng hiện giờ kiểu shota này rất dễ có được trái tim của các chị.

Bạn đang đọc Nhà Hàng Vũ Trụ Vô Hạn (Dịch) của Tiểu Ngốc Chiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.