Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộc phát đi, nhân cách của ta.

Phiên bản Dịch · 1840 chữ

Nhân cách lý tính nói:

- Việc ngươi lần này hình thành thống khổ chỉ có thể dung hợp một nhân cách, từ đây hắn chính là ngươi, ngươi chính là hắn, tuy hai mà một. Sau khi dung hợp hoàn thành, các ngươi. . . Hoặc là ngươi, nhất định phải mau chóng xúc tiến tư tưởng trở nên mạnh mẽ! Bằng không thời gian dài, chúng ta có lẽ sẽ phân liệt nếu tiếp tục trưởng thành, dẫn đến mỗi cái cá thể thay phiên khống chế thân thể, như vậy mọi người toàn bộ xong phim!

Tống Bảo Quân chần chờ nói:

- Được rồi, vậy ta trước tiên cùng ai dung hợp?

Nhân cách lý tính nói:

- Trước mắt tư tưởng quá yếu kém, nhân cách cứng rắn giống như ta cùng lãnh khốc sẽ chỉ làm ngươi ở thế giới hiện thực không biết làm thế nào, không cách nào phát triển tốt được.

- Vậy thì để ta, ta sẽ cho hắn ở thế giới hiện thực giống như cá gặp nước, thấy gái thì cua, gặp người chém người, tiêu diêu tự tại hơn bất cứ bố con thằng nào. – Nhân cách hèn mọn nhảy ra nói chuyện, tràn đầy tự tin.

Nhân cách huyết tính lạnh lùng nói:

- Đừng có tranh với ta! Lão tử muốn đi ra ngoài trả thù đôi cẩu nam nữ kia! Nam đánh gãy tay chân! Nữ trước cưỡng gian sau lại hủy dung!

- Bình tĩnh, nóng nảy dễ ỉa chảy! - Nhân cách lãnh khốc giống như lão đại ở nơi này, nói : - Để hèn mọn đi, trước mắt trạng thái của hắn là thích hợp nhất. Kế tiếp là huyết tính.

Nhân cách hèn mọn vui cười rạo rực nói:

- Đó là đương nhiên, ta đảm bảo tư tưởng trong vòng nửa năm biến thành Van Gogh.

Nhân cách nghệ thuật hừ một tiếng:

- Ta nếu như có tay liền trực tiếp đấm ngươi phát chết luôn! Van Gogh là một tên có tư tưởng điên, ngươi muốn hại chết mọi người sao ?

Nhân cách hèn mọn ngượng ngùng nói:

- Đùa chút thôi, làm gì nóng thế? Được rồi, bắt đầu lẹ lẹ đi, ta muốn đi ra ngoài lắm rồi.

Tống Bảo Quân lại hỏi:

- Các ngươi nói tới thiên hoa loạn trụy (*), ta cùng nhiều nhân cách như vậy dung hợp sau này có sinh ra di chứng gì hay không?

Lý tính nhân cách nói:

- Rất tốt, có thể hỏi ra vấn đề này nói rõ ngươi vẫn có chút ý nghĩ. Như vậy để ta trả lời, nhân cách dung hợp rồi sẽ không cách nào thay đổi, không thể trái nghịch hậu quả. Hết thảy tâm lý, tình cảm tuổi trẻ cùng với tình yêu say đắm hồn nhiên đều sẽ vĩnh viễn không tồn tại.

Tống Bảo Quân ngẩn ngơ:

- Này có ý gì?

Tính nghệ thuật nhân cách dùng rất nghiêm túc ngữ khí nói nói:

- Ta thấy ngươi căn bản không hiểu! Tuổi trẻ là thời điểm tráng lệ nhất một đời người! Tuổi thanh xuân là bức tranh đẹp nhất trong dòng chảy của cuộc sống, là một bài thơ động lòng người, là bản xô-nát êm tai! Khi còn trẻ, chúng ta có thể càn rỡ, có thể tự kiêu, có thể trắng trợn không kiêng dè tùy ý hành động, tự do yêu đương! Mọi người tại sao khi già đi lại luôn yêu thích dư vị tuổi trẻ? Bởi vì nó đọng lại những tháng ngày quý giá nhất! Một thời ngây thơ, hoang mang mà lại tiêu sái! Người tại sao có thể không có tuổi thanh xuân?

Tống Bảo Quân lúc này lại choáng váng, lẩm bẩm nói:

- Nghe ngươi nói như vậy, ta cảm giác thật nghiêm trọng. Vậy xin hỏi, nếu như tâm lý tuổi trẻ, tình cảm thiếu niên đều không có, ta sẽ biến thành cái gì?

Lý tính nhân cách nói:

- Nếu như vậy, ngươi bề ngoài là một thanh niên 21 tuổi, nhưng bên trong lại là một tên trung niên 40 tuổi tâm lý tang thương, có thể thấu hiểu đạo lí đối nhân xử thế một chút, cười đối với phong vân biến ảo. Ngươi sẽ không còn hồn nhiên, không còn vì một chút chuyện nhàm chán mà nhiệt huyết sôi trào, cũng sẽ không bởi vì nói chuyện lần đầu tiên với một cô gái xinh đẹp mà trở nên mặt đỏ tía tai, cũng sẽ không đi lo lắng những chuyện cũ xấu xí, buồn cười.

Tống Bảo Quân cắn răng nói:

- Được rồi, nghe ngươi nói như vậy ta hiểu rồi, tình cảm hồn nhiên thơ ngây cũng thật là không có cái tác dụng gì, dung hợp lẹ thôi.

- Chuẩn bị xong chưa?

Tống Bảo Quân cảm giác mình tư tưởng ở làm ra gật đầu động tác, nói:

- OK con dê. Đúng rồi, sau đó chúng ta muốn nói chuyện như này phải làm thế nào?

- Sau khi dung hợp với hèn mọn, kiến thức cùng lịch duyệt (**) của hắn sẽ trực tiếp phản ứng ở trong tư tưởng của ngươi. Động tác nhanh một chút, nổi thống khổ của ngươi sẽ chầm chậm bình phục, thân thể chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại.

Trong chớp mắt, trong đầu tràn ngập ánh sáng, sáng rực nóng cháy, giống như có hàng ngàn hàng vạn cây châm đâm vào, Tống Bảo Quân thống khổ rên rỉ, sau đó hắn mở mắt ra.

Còn đang yên lành ngủ trên giường, chỉ là ga trải giường giống như bị mồ hôi thấm ướt rồi lại khô mấy lần, bốc lên một mùi hôi thối gay mũi.

Thân thể mềm yếu vô lực, bụng rỗng tuếch, ục ục kêu lên.

- Mình ngủ bao lâu? Cái ga trải giường chết tiệt này! - Tống Bảo Quân vươn mình nhổm dậy, đầu tiên thốt ra một câu thô tục rồi mở điện thoại di động ra, bên trong bảy, tám cuộc gọi nhỡ, cộng thêm bốn, năm tin nhắn đòi nợ.

- Tống Bảo Quân, thằng nhóc mày đến khi nào mới trả tiền?

- Tống Bảo Quân, không phải mày cầm tiền rồi chạy chứ? Xem như mày ngon, lần sau đừng để bố gặp phải mày.

- Tống Bảo Quân, nếu cậu không đến trường học, cái máy vi tính của cậu sẽ thuộc về tôi a!

Tống Bảo Quân vỗ trán bất mãn rên rỉ một tiếng, thầm nói:

- Không phải một ngàn mấy trăm đồng nợ thôi sao, cần gì phải giống như quỷ đòi mạng vậy.

Theo thường lệ hắn nhìn xem thời gian, không khỏi giật nảy cả mình, trên màn ảnh hiển thị con số làm hắn hoài nghi đầu óc phải chăng bị đau nhức thành bệnh tâm thần.

Từ rừng cây phong mơ mơ màng màng về nhà là buổi trưa ngày 22 tháng 9, hiện tại đã biến thành một giờ chiều ngày 25 tháng 9, trọn vẹn quá ba ngày!

Chính mình vậy mà vượt qua được thống khổ trong những cơn ác mộng như thế trong một khoảng thời gian, đúng là khó có thể tưởng tượng. Chẳng trách bụng đói cồn cào, chăn mềm hôi như vải liệm.

Cũng may là cha mẹ cùng muội muội đều chưa có về nhà, nếu không bọn họ nhìn thấy mình nằm co quắp hôn mê trên giường như vậy, không khéo đem vào nhà xác.

Gắng gượng bò dậy, trước tiên đi vào bếp tìm cái ăn.

Nhà hắn ở khu Minh Dương phố Sắc Vi ngõ Xà Đầu, một nhà lầu nhỏ đầu những năm 80, trên dưới hai tầng, diện tích 80 mét vuông. Khung cửa sổ đã mục nát, bức tường loang lổ tróc ra, đá trắng xám sớm đã biến thành vàng xám, tường ngoài còn có mấy thằng trẻ trâu vẽ bậy, viết anh yêu em đủ kiểu con đà điểu. Bốn phía lộ ra khí tức cổ xưa. Hắn cùng muội muội ở tại lầu hai, cha mẹ thì ở lầu một.

Trong tủ lạnh rỗng tuếch, chỉ còn hai quải thịt khô đã lâu trong ngăn đông, bất đắc dĩ đành phải chắt lọc hai lạng gạo trắng nấu cháo. Trong lúc chờ đợi, hắn tranh thủ đi tắm một phát.

Lau người sạch sẽ, Tống Bảo Quân ngơ ngác nhìn tấm gương trên tường.

Hình ảnh phản chiếu trong gương, phảng phất đã không phải là mình, nhưng lại phảng phất vẫn là chính mình, cảm giác thực sự là mâu thuẫn.

Phải biết thanh niên trẻ bộ dáng tái nhợt, đáng thương, tự ti, gầy yếu, trên mặt như gián cái mác "Nhanh đến ngược đãi ta đi!" này, trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Nhìn vào gương khẽ mỉm cười, mặt mày nhưng lại có vẻ chính trực, vẻ mặt quang minh lỗi lạc, ánh mắt vô tư không gợn sóng, cơ hồ so với Lý Hướng Dương mày rậm mắt to trong « Địa Đạo Chiến » còn phải sáng lạn hơn ba phần. Khí chất này, đem đi đóng vai phụ trong « Hồng Đăng Ký » cũng chưa chắc là thua vai chính.

Tống Bảo Quân suýt nữa bị doạ ngất, cái, cái gì đây mấy cha? Làm sao không có chút nào hèn mọn?

Tới tới lui lui xoa xoa khuôn mặt của mình, vẫn là cái mẹt kia, nội tình một chút không thay đổi, trong lúc nhất thời nghĩ mãi không ra: ‘ Không phải nói mình dung hợp nhân cách hèn mọn sao? Cái này éo giống a! Đến cùng nơi nào mới hèn mọn!? ’

Khí chất thực sự là một loại đồ vật huyền diệu khó giải thích.

Tựa hồ cảm nhận được hắn dày đặc nghi hoặc, trong đầu một cái giọng nói lười biếng vang lên:

- Có hay không cảm giác mình có chỗ khác biệt? Sướng hay không?

- À vơn, rất tốt, chí ít nhìn khá là thuận mắt. Bất quá nếu như có thể biến thành Tom Cruise, ta sẽ khá cảm kích ngươi.

Tống Bảo Quân thoáng chần chờ một hồi, dùng tư tưởng hồi đáp.

Thanh âm kia cười cười không ngớt, nói:

- Cũng không phải phẫn thuật thẩm mỹ, chỉ là thay đổi một chút nhỏ xíu khí chất mà thôi. Có phải rất kỳ quái tại sao không trở nên hèn mọn hay không?

Tống Bảo Quân liền vội vàng gật đầu:

- Lẽ nào cùng ta dung hợp không phải hèn mọn mà là chính trực nhân cách?

----------------------

(*) Thiên Hoa Loạn Trụy : Hoa trời rơi tới tấp. Truyền thuyết khi Lương Võ Đế, pháp sư Vân Quang giảng kinh, cảm động đến trời, hương hoa từ không trung rơi tới tấp. Về sau, nhà thiền dùng từ ngữ này mô tả việc thuyết pháp hay, làm cảm động mọi người

(**) Lịch duyệt : Sự từng trải, kinh nghiệm


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 700

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.