Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản sắc không chút kiêng kỵ

Phiên bản Dịch · 1409 chữ

Tống Bảo Quân hít một hơi thuốc, đạp mạnh một phát vào xương sườn của Đổng Xương Hà, thở hồng hộc nói:

- Loại gì tao chưa gặp qua, quán quân, tán thủ, cao thủ nhu đạo, chém thuê giết mướn, quyền vương, bọn nó không ngoại lệ đều phải liếm giày tao. Mày, Đổng Xương Hà, một thằng ma-cà-bông chơi bóng chày tính là cái thá gì!

Đổng Xương Hà miệng mũi tràn đầy bọt máu, tất cả dũng khí và tự tôn hoàn toàn bị dẫm nát, khó khăn bắt lấy giày của hắn nói :

- Cầu xin anh, đừng đánh nữa, tôi, tôi sai rồi. . .

Học sinh sống an nhàn sung sướng, cho dù có năng lực đi nữa, bình thường thì ra oai, nhưng một khi gặp nghịch cảnh chẳng mấy chốc sẽ bị ngăn trở, bị đánh cho thương tích đầy mình, dẫn đến đánh mất bản thân. Trước mắt Đổng Xương Hà đúng là như thế.

Long Nhai cùng đồng bọn trố mắt, cái này, cái này cũng quá biến thái đi!

Tống Bảo Quân ném Đổng Xương Hà, nắm lấy tóc của Tịch Thải Vi một cách thô bạo, dùng sức kéo ngửa ra đằng sau, ánh mắt âm trầm liếc xuống gương mặt non nớt, mỉm cười nói:

- Giỡn mặt với bố vui chứ?.

Mặt mũi Tịch Thải Vi tràn đầy kinh hoảng đến mức khuôn mặt tinh xảo vặn vẹo xấu xí cả lên, thất kinh kêu :

- Không, không, đừng, đừng!

Tống Bảo Quân buông tay ra bắt đầu cười hắc hắc, một cước đạp trên mặt Đổng Xương Hà, dùng giọng điệu như thương lượng thản nhiên nói:

- Bạn Tịch Thải Vi, giày tôi có chút bẩn, cô lau giúp ta được hay không?

Thô bạo, vô lễ, cường ngạnh, ngang ngược, phách lối, càn rỡ. . . Quả nhiên, đây chính là bản sắc của nhân cách ngang ngược! Bản sắc không chút kiêng kỵ!

- A?

Tịch Thải Vi rốt cục bị dọa sợ tới nỗi khóc luôn tại chỗ, hai hàng nước mắt từ lăn tăn chảy xuống.

- Tôi rất bận rộn, cho cô 10s.

Tống Bảo Quân dùng gót giày ra sức dẫm trên mặt Đổng Xương Hà làm hắn lần nữa rên rỉ không thôi.

Tịch Thải Vi không thể lại suy nghĩ tiếp, vội vàng lấy ra khăn mùi xoa rồi quỳ một chân trên đất, run lẩy bẩy chà chà giày da đang đạp trên mặt bạn trai mình. Lau được một nửa, nhịn không được lại thút tha thút thít, nước mắt một giọt tiếp nối một giọt rơi xuống mặt giày.

Phía bên kia, Long Nhai cảm giác tay chân lạnh lẽo không thể động đậy, nước mũi chảy dài như muốn chui vào miệng.

Người áo đen bên cạnh thanh niên thấy thế thấp giọng hỏi:

- Thiếu gia, có nên xuất thủ hỗ trợ?

Nam từ anh tuấn kia lắc đầu:

- Không cần, ta thích tính tên tiểu tử kia, các ngươi nếu rảnh rỗi điều tra thêm lai lịch của hắn.

- Vâng.

Toàn bộ tràng diện từ náo nhiệt dần dần biến thành tĩnh lặng, tất cả mọi người bởi vì thủ đoạn tàn khốc của nhân vật chính giữa sân làm cho chấn kinh.

Tống Bảo Quân lớn tiếng nói:

- Mọi người, hai con chó này mượn của tôi 500 tệ đến rạp xem phim, không những không trả tiền lại còn muốn động thủ với tôi. Hành vi ác liệt như vậy, tôi nhịn ị được không thể nhịn đi tè!

Vẫn là nhân cách hèn mọn phát huy tác dụng, tiên phát chế nhân chiếm lấy đại nghĩa.

Nói xong lời này hắn cảm giác trái tim càng đập càng nhanh, hô hấp càng ngày càng dồn dập, thân thể tê dại không còn chút sức lực nào, tế bào ký ức cùng adrenalin nhanh chóng biến mất, không thể tiếp tục duy trì dung hợp với nhân cách ngang ngược nữa.

Bỗng hắn giật mình, nghĩ phải tranh trủ chém gió đe dọa rồi rời đi mới được. Vốn còn muốn thừa cơ dạy dỗ Long Nhai, nhưng chỉ có thể đợi sau vậy. Hơn nữa nhìn bộ dáng của Long Nhai e là đã bị dọa cho phát sợ.

Bọn Tạ Kỉ Lộ căn bản không dám lên tiếng, 2 tên thành viên của hiệp hội tenis có mâu thuẫn với Đổng Xương thừa nước đục thả câu kích động dư luận.

Tiếng ồn ào nghị luận của đám đông vang lên lần nữa:

- Nguyên lai là thiếu nợ không trả, hai người nam nữ kia cũng không phải thứ tốt gì.

- Mượn tiền người ta còn muốn đánh người, đúng là cái đồ khốn nạn.

- Tao biết thằng kia, Đổng Xương Hà của khoa Kỹ sư cơ khí, từ trước đến nay luôn ỷ thế hiếp người, bây giờ bị đánh cũng là đáng đời!

Tịch Thải Vi nghe được những lời này, sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói:

- Không phải chỉ là 500 tệ thôi sao, tôi cho anh là được.

Tống Bảo Quân hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, phun ra một làn khói nhẹ, từ trên cao nhìn xuống nói:

- Năm trăm? Tôi không nghe lầm chứ, chỉ có năm trăm sao? Tôi lâm vào thảm cảnh bị bạn trai cô đánh đập, thân thể bị trọng thương, phải đi bệnh viện chụp X-quang kiểm tra, rút máu xét nghiệm, xoi dạ dày, còn phải nằm viện, khâu vài mũi, dưỡng bệnh, lấy thêm hơn mười rương thuốc Đông y, thuốc tây, thuốc cao da chó, cùng phí hộ lý, phí dinh dưỡng, phí tổn thất tinh thần. . .

- Cái... cái...anh muốn bao nhiêu?

Tịch Thải Vi sợ ngây người, thậm chí quên cả thút thít.

- Tối thiểu hai ngàn, ngày mai đem tiền tới phòng học chờ tôi, nếu không tôi đụng phải đôi cẩu nam nữa các người một lần đánh một lần!

Tống Bảo Quân vứt lại một câu, phủi đít bước đi ra ngoài.

Đám người nhao nhao lui lại nhường ra một con đường, ánh mắt nhìn về phía hắn có xem thường, nhưng lại càng nhiều hơn là hâm mộ và sợ hãi, giống như nhìn một vị đại ca xã hội đen có số có má đã lâu.

...

Trên thực tế sau khi ra khỏi cửa lớn rạp chiếu phim không xa, hắn rất nhanh không chịu nổi nữa. Nhưng nghĩ đến nếu vạn nhất xảy ra tình huống nguy cấp, đồng bọn Long Nhai chưa từ bỏ ý định theo ở phía sau, nhìn thấy bộ dáng của mình chỉ sợ thế cục sẽ lại lần nữa biến ảo, đó mới là đòn trí mạng.

Hắn không dám dừng lại, cắn răng lết đến chỗ nhiều người, liền đem áo sơ mi trắng cởi ra cầm ở trong tay, biến thành một tên tiểu vô lại để trần hai cánh tay đi dạo xung quanh, không còn làm cho người ta để ý nữa. Cuối cùng leo lên xe bus về an toàn trở về ký túc xá.

Tống Bảo Quân toàn thân thoát lực nằm lỳ ở trên giường,bộ dạng giống như chó chết, thở hổn hển, hai tay hai chân không ngừng toát ra từng tầng từng tầng mồ hôi.

Đàm Khánh Khải đang hưng phấn chơi game, không khỏi kinh ngạc hỏi:

- Đù, mày cuối cùng là đi giao lưu học thuật thư pháp hay là hành quân mười cây số vậy?

Tống Bảo Quân khoát khoát tay, ra hiệu không muốn trả lời.

Ngón tay Đàm Khánh Khải nhanh chóng nhấn bàn phím, cứ như lung tung đánh đàn dương cầm, lại hỏi:

- Số điện thoại của năm sáu cô gái xinh đẹp đâu, giúp tao chưa?

Thấy Tống Bảo Quân vẫn một mực không nói gì, Đàm Khánh Khải đành phải hậm hực nói:

- Thằng tróa, tao biết mà, mày căn bản cũng không phải là đi giao lưu kết hợp với bọn con gái. Nghiên cứu thảo luận có thể mệt mỏi thành bộ dáng như vậy? Lại còn hỏng giày fake cao cấp của tao nữa.

Cơ mà Đàm Khánh Khải không biết là đôi "Giày fake" này - được Tống Bảo Quân lần đầu đánh nhau sử dụng - vào một vài năm sau đó, được đấu giá lên tới con số tương đương hàng trăm lượng hoàng kim.


Dịch bởi TunqManh -Vô Tận Hỏa Vực - app.truyenyy.com

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TunqManh
Phiên bản Dịch
Ghi chú 1 like của đạo hữu là ủng hộ tốc độ dịch cho ta
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 388

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.