Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con sâu làm rầu nồi canh sỉ nhục người có văn hóa.

Phiên bản Dịch · 1685 chữ

Các học sinh hàng trước đồng loạt quay lại nhìn, chỉ thấy tay Quách Tuấn đè chặt đầu Tống Bảo Quân, bộ dáng "điên cuồng gào thét". Liền có người nghĩ: - Cứng vờ lờ, coi như Tống Bảo Quân có dễ bị ức hiếp, thằng này cũng có gan đang trong tiết học đi khiêu khích giáo sư Đường? Ngại qua môn này sao!!.

Nhận được ánh mắt của tất cả mọi người, cơn giận của Quách Tuấn dần tiêu tan, rồi chuyển thành sợ hãi, cái tay kia cầm cũng không phải mà thả cũng không xong.

Đường Cô Ý cao giọng nói:

- Ra ngoài! Cả hai đi ra ngoài cho tôi! Tôi không cần sinh viên vô học như vậy! Thật là sỉ nhục người có văn hoá!

Bị giáo sư trục xuất khỏi lớp trước mặt mọi người cũng thật là quá mất mặt, huống chi trong đám người đó còn có người con gái hắn thầm mến, Quách Tuấn bỗng cơ linh khẽ động, đột nhiên nắm Tống Bảo Quân từ chỗ ngồi kéo dậy, kêu lên :

- Giáo sư, ta vạch trần, ta tố giác, Tống Bảo Quân ăn hàng trong tiết của thầy, ảnh hưởng xấu, chính là con sâu làm rầu nồi canh.

- Wow wow. . . - Ánh mắt của mọi người lại đồng loạt rơi vào trên tay và ngoài miệng của Tống Bảo Quân.

Nhưng nhìn hắn tay trái một túi gà rán KFC, tay phải hai cái trứng luộc, trong miệng nhét đầy ắp thức ăn, quai hàm phình to lên. Vẻ mặt đờ đẫn, tư thế buồn cười, nhìn cả người chỗ nào cũng thấy "ngu như cái lu". Bọn học sinh sớm đã buồn cười.

Diệp Tịnh Thuần lấy tay vỗ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Giáo sư Đường Cô Ý trán nổi gân xanh quả nhiên bị Quách Tuấn dời lực chú ý, lại quát :

- Tống Bảo Quân! Cậu dám ở trong lớp của tôi ăn hàng, tôi thấy cậu căn bản không coi môn này ra gì, có thể không cần học được! Trở về tự kiểm điểm cho tốt, bốn chữ tôn sư trọng đạo là viết như thế nào!

Quách Tuấn thuận thế lặng lẽ ngồi xuống, lau một vệt mồ hôi lạnh, thầm khen chính mình nhanh trí.

Long Nhai và đồng bọn ngồi hàng trước chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhao nhao kêu lên:

- Đúng đấy, để hắn lăn ra ngoài đê, loại mặt hàng rác rưởi này không xứng học tại khoa Trung văn!

Tạ Kỉ Lộ cùng với đám chó săn liền phụ hoạ theo đuôi :

- Sao còn chưa bấm nút, cút mau cút mau!

Lập tức quần chúng xúc động, lần lượt lên án công khai, rất có xu thế nổi dậy cầm vũ khí.

- Ây. . . Em sao dám ăn hàng ở trên lớp của thầy? - Tống Bảo Quân lau lau cái miệng đầy mỡ, ở trong đầu nói : - Hey, có thể để cho nhân cách triết học ra gánh dùm ta một chuyến hay không?

Dù hỏi mấy lần cũng không có bất kỳ phản hồi nào.

Tống Bảo Quân đứng trước mặt bao người, có chút gấp gáp, suy nghĩ nói :

- Đậu móa nó chẳng lẽ phải lăn ra ngoài? Ta là chủ nhân của ba mươi hai trọng nhân cách, sao có thể mất mặt dễ dàng như vậy?

Rốt cuộc cùng nhân cách hèn mọn dung hợp ròng rã một ngày, trong lòng hắn dần dần có nhiều chủ kiến hơn, tư duy được nhân cách hèn mọn xâm nhiễm khiến góc độ nhìn nhận vấn đề cũng khác xưa.

Nhãn châu xoay động, đã có đối sách, nói :

- Tử tại tề văn « Thiều », tam nguyệt bất tri nhục vị, viết : "Bất đồ vi nhạc chi chí vu tư dã". Cái điển cố này rất có thể đại biểu tâm tình của em vào giờ khắc này, Khổng Tử ở Tề quốc nghe nhạc « Thiều », say sưa khúc nhạc cho nên ba tháng không biết vị thịt, nói rõ nhạc « Thiều » thật là quá mỹ diệu. ( Dịch: Khổng tử ở nước Tề nghe được bản nhạc Thiều, ba tháng sau ăn thịt không thấy mùi vị gì cả, bèn nói: Không ngờ nhạc thiều (của vua Thuấn) điêu luyện đến thế)

Đường Cô Ý nghe hắn mới mở miệng liền có thể trích dẫn câu trong « Luận Ngữ », bất giác nhẹ gật đầu, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, nói:

- Vậy cậu vì cái gì ăn vặt trong lớp?

Tống Bảo Quân cố gắng nuốt sạch sẽ thức ăn trong miệng, nói:

- Vừa rồi nghe giáo sư Đường nói 'Chân thực' là tư tưởng chính trọng yếu nhất trong « Kim Bình Mai », em không khỏi trong lòng vui vẻ, càng nghe càng cảm thụ. « Kim Bình Mai » viết về cuộc sống chân thực, nhân vật chân thực, tình tiết chân thực, xã hội chân thực, thể hiện được tất cả cái gọi là tam cương ngũ thường của xã hội. Tác phong chủ nghĩa hiện thực nghiêm túc, chặt chẽ, miêu tả sinh hoạt thường ngày của một gia đình, yến tiệc ẩm thực, giao lưu xã hội, hỉ tang lễ nghi, cùng các loại tranh đấu phức tạp rắc rối giữa vợ chồng trong gia đình, giữa thê thiếp, giữa chủ và nô, giữa nô lệ và tôi tớ. Cái này chân thực giống như một chiếc gương, lưu lại hình ảnh muôn màu muôn vẻ về xã hội kia, cũng phản ánh cho hậu thế chốn quan trường a dua luồn cúi, khẩu thị tâm phi hoặc người mua danh chuộc tiếng, nhân cách bẩn thỉu, hèn mọn, làm cho xấu hổ vô cùng. Chân thực, là một trong những nghệ thuật tinh thần của « Kim Bình Mai », cũng là gốc rễ của nghệ thuật sinh mệnh bất diệt mà « Kim Bình Mai » vốn có.

Hắn đứng thẳng tắp, ánh mắt thản nhiên, chậm rãi mà nói, lời nói trầm bồng du dương thỉnh thoảng vung tay một cái tăng thêm ngữ khí, lại tận lực cau mày, tỏ ra khí chất thành thục, cũng thật có một chút phong độ của tú tài Lâm Giang.

Cố làm ra vẻ, chính là sở trường của nhân cách hèn mọn – diễn sâu.

Lúc nói đến "nhân cách bẩn thỉu, hèn mọn", Tống Bảo Quân dùng sức vung tay, làm bộ như cầm bánh tart trứng không ổn, đột nhiên rời tay bay ra, "Ba" đánh vào trên mặt Quách Tuấn, bơ vàng óng cùng lòng đỏ trứng trét đầy mặt mũi.

Đám sinh viên rốt cục cười vang, trong phòng học tràn ngập không khí phấn khởi vui sướng.

Quách Tuấn luống cuống tay chân lau vết bẩn trên mặt, hắn nhìn qua phát hiện đã có hơn phân nửa người trong lớp lấy di dộng ra chụp, nhất thời gấp đến độ kêu to :

- Không được chụp, không được chụp!

Đám khốn nạn có thừa này dễ gì mà chịu tha cho hắn? Cười đùa mấy phút mới dần dần ngừng lại.

Quách Tuấn tức giận đến toàn thân run rẩy, hết lần này tới lần khác không dám làm loạn ở trên lớp của giáo sư Đường, đành phải đem cơn giận này cố đè xuống. Trộm mắt nhìn đi, cô gái Khâu Giai Lệ mà mình một mực thầm mến cũng cười tươi như hoa, ngược lại không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nửa tiết trước là Đường Cô Ý giảng dạy các loại tình huống của Kim Bình Mai, lúc này nửa tiết sau định triển khai tiến hành đánh giá, chỉ mới mở đầu nói "Chân thực" liền bị Quách Tuấn cắt ngang.

Luận điệu này củaTống Bảo Quân cơ hồ là nội dung phía sau mà hắn muốn nói, mà so với giáo án hắn chuẩn bị còn sinh động, tỉ mỉ xác thực hơn, tựa hồ so ra còn có trình độ hơn một chút.

Có thể chỉ là một sinh viên nho nhỏ lúc trước mà giờ trong miệng nói ra những lời ấy, Đường Cô Ý có thể không kinh ngạc? Đối với giảng đường huyên náo mắt điếc tai ngơ, lập tức có chút cà lăm :

- Cho, cho nên?

Tống Bảo Quân hướng nhé cái bánh tart trứng còn lại vào trong miệng , vừa nhai vừa nói ra:

- Giống như âm nhạc, văn học, thư pháp, quốc hoạ những nghệ thuật này, từ trước có rất nhiều điểm chung. Tỉ như « Tùng Hạ Thính Cầm Đồ » của Đổng Kỳ Xương, chính là tác phẩm điển hình cầm, văn, thư, họa, thiếu một thứ cũng không được. Em nghe giáo sư Đường giảng giải Kim Bình Mai, tựa như Khổng phu tử thưởng thức « Thiều » nhạc, ‘Cái tâm nhất vu thị, nhi bất cập hồ tha dã’, một cỗ ý vui mừng tự nhiên sinh ra, bất tri bất giác cầm lấy đồ vật bắt đầu ăn, thực sự tình chi sở chí, khó mà khống chế nội tâm xúc động.

Lời này là đem bài giảng của giáo sư Đường so sánh với việc có thể làm cho Khổng Tử ba tháng không nếm vị thịt, nghĩ đến cực kỳ cao hứng.

Đám sinh viên ồn ào, ăn cái gì thì ăn nha, có thể giải thích đến nước này, cũng hơi quá.

Cái gọi là nịnh nọt, chính là người bên ngoài cảm thấy buồn nôn, nhưng người trong cuộc cảm thấy hưởng thụ. Có người nào không thích được tán thưởng?

------

Chú thích: Bản nhạc tên “Thiều” sáng tác thời vua Thuấn được dùng làm lễ trong cung đình, có dịp Khổng tử được nghe, mãi ba tháng sau còn dư âm…Ngày nay không còn lưu được bản nhạc này. Về sau Trung Quốc và Việt Nam gọi quốc ca là “quốc thiều”


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 383

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.