Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ bố thí, ăn không!?

Phiên bản Dịch · 1578 chữ

Đường Cô Ý năm nay khoảng năm mươi tuổi, tóc tai đã hoa râm được chải cẩn thận tỉ mỉ, đeo một cặp kính cận, thích mặc trang phục ngay ngắn, đàng hoàng. Cho dù là cái nóng cuối hè đầu thu ở phương nam còn rất bức bối, ông ta vẫn âu phục, áo sơ-mi, cà vạt chỉnh tề. Đi dạy ngăn nắp, làm người cực kỳ cứng nhắc, hễ có học sinh nói chuyện phiếm, chơi di dộng, đi ngủ trong tiết của lão, chỉ cần động một tí là ăn nguyên nửa ngày nghe chửi.

Giáo sư Đường vừa nghiêm túc, tiết học lại vừa nề nếp, đâu ra đấy, không có bất kỳ một sai sót nào. Chỉ có điều nói về tài văn chương phong lưu ở khoa Trung văn còn kém mấy phần huy sái chi khí (tự nhiên).

Các bạn học đang nghiêm túc nghe giảng, chăm chú ghi chép, Tống Bảo Quân lại từ cửa sau lặng lẽ chui vào lớp học, tìm tới ghế trống rồi bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Trên bục giảng, giáo sư Đường nói đến "Kim Bình Mai từ thoại" một cách say mê như là hát ru, nhưng hắn cũng không dám nằm sấp trên bàn ngáy o o được, chỉ có thể chống cằm, hai mắt díp lên díp xuống, thỉnh thoảng cái đầu gật gật như con gà mổ thóc.

Nói chung khi bắt đầu bài giảng về tiểu thuyết minh thanh, « Hồng Lâu Mộng » và « Kim Bình Mai từ thoại » giống nhau, đều là quan trọng nhất. « Hồng Lâu Mộng » thành tựu nghệ thuật cao nhất, « Kim Bình Mai từ thoại » lại là mở đầu tiểu thuyết tình đời. Trong lớp học khoa Trung văn dạy cái này cũng không phải là sách báo dung tục mang thành kiến trong mắt nhân sĩ.

Đột nhiên bị người nhẹ nhàng chọc một cái sau áo, Tống Bảo Quân chợt giật mình tỉnh giấc, là tên nam sinh đằng sau đưa cho hắn một quyển sách, ánh mắt rất phức tạp, giống như. . . nhìn thấy anh trai và chị dâu đang "thân mật" cùng nhau.

Tống Bảo Quân nhận cuốn sách mỏng « Luận thơ tuyệt cú ». Hắn nhất thời không nghĩ ra tên này duyên vô cớ đưa sách cho mình làm gì? Tùy tiện mở ra, bên trong có kẹp một tờ giấy.

Trên tờ giấy là dòng chữ xinh đẹp: "Tống Bảo Quân, cậu đang làm gì? Mình thấy cậu không có tinh thần chút nào, có phải tối hôm qua ngủ không ngon hay không, hay là bị cô Khương hành? - Diệp Tịnh Thuần." Tống Bảo Quân lập tức kích động lên: Đã quá pepsi ơi, bao nhiêu năm rồi mới có gái đưa cho mình tấm giấy! Mà nội dung lại còn thân thiết như vậy, ý tứ quan tâm tràn ngập trong từng câu chữ. Cảm giác này, phê như con tê tê!

Hắn vội vàng cúi đầu xuống làm bộ ghi ghi chép chép, lặng lẽ nhìn lại, thấy Diệp Tịnh Thuần đang ngồi ở cuối lớp học dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình.

Diệp Tịnh Thuần, người đẹp như tên, đôi mắt thuần khiết như ngọc, trong veo như làn thu thủy. Lông mày rậm giống như Vương Tổ Hiền lúc mười tám tuổi, có vẻ anh khí bừng bừng, cực kì dễ thương, mỗi cái nhăn mày hay là một nụ cười đều sinh ra mị lực. Hôm nay mặc áo thun cổ tròn màu vàng nhạt, ở giữa in hình chuột Mickey, làm tăng thêm vài phần dí dỏm đáng yêu.

Trong lòng Tống Bảo Quân nóng lên, lật mặt trái tờ giấy, viết: "Mình không sao, chỉ là bụng hơi đói, sáng nay chưa kịp ăn chi hết." Nét chữ lộn xộn lúc lớn lúc nhỏ, xa xa không bì được với nét chữ đẹp mắt của Diệp Tịnh Thuần.

Khoa Trung văn có môn thư pháp tự chọn, Tống Bảo Quân cũng có tham gia, cơ mà cả hai học kỳ chỉ đi một tiết, luyện một giờ xong vứt, thời gian còn lại trốn ở trong phòng ký túc xá chơi game online. Hiện tại đã có không ít sinh viên có thể hành thư rất xinh đẹp, mà hắn thì chữ vẫn như gà bới.

Nhờ nam sinh ngồi phía sau giúp truyền trở về tờ giấy kẹp bên trong quyển sách, chỉ thấy Diệp Tịnh Thuần lật ra xem xét, nhịn không được bật cười, tựa như ánh trăng trong đêm tối, đột nhiên vân khai vụ tán (trời quang mây tạnh).

Một lát sau, tên nam sinh kia vẻ mặt bất đắt dĩ lại đưa tay chọc hắn một cái, chuyền một bao đồ vật.

Một túi đồ ăn vặt!

Bên trong có gà rán KFC, còn có bốn cái bánh tart trứng (bánh trứng KFC). Một tờ giấy gắn trên đó viết: "Đói bụng thì ăn nhanh đi, đừng để giáo sư Đường phát hiện." Tống Bảo Quân có chút không đành lòng ăn, ngoại trừ cha mẹ, hắn còn không có được người khác quan tâm như vậy.

Ngồi bên cạnh hắn chính là Quách Tuấn cùng phòng, ngửi được một tia mùi thơm, liền tự đưa tay tới, khẽ nói :

- A đù, định ém hàng à?

Tống Bảo Quân thầm nghĩ : "Mày mỗi lần có đồ ăn vặt, có chia cho bố miếng nào đâu? Nói đâu xa, tuần trước, thằng tróa Quách Tuấn mua mấy kg quýt về ký túc xá, gặp ai cũng cho. Bố mày đứng bên cạnh lâu như vậy, mày có ẳng tiếng nào đâu?

Cũng không phải nhân duyên của Tống Bảo Quân phế vật, mà căn bản là Quách Tuấn đéo xem Tống Bảo Quân là bạn bè. Ở chung phòng ký túc xá hơn một năm cũng không có nửa điểm hữu nghị.

Phòng có bốn người, Quách Tuấn, Mã Quốc Đống và Tống Bảo Quân cho tới bây giờ đều không cùng một đường. Quách Tuấn này cũng là người Trà Châu, không có thói hư tật xấu nào, lại yêu thầy mến bạn, cũng coi là một học trò ngoan. Mấu chốt là Tống Bảo Quân quá dễ ức hiếp, ngươi không "chỉnh đốn" hắn một chút, thật giống như có lỗi với chính bản thân vậy. (quá lầy) Nghĩ tới đây, Tống Bảo Quân hất tay Quách Tuấn đưa tới, cười lạnh nói :

- Tao ăn mảnh? Trong nhà vệ sinh còn nhiều cứt như vậy sao mày không đi ăn?

- Thằng chó! - Quách Tuấn không nghĩ tới hắn thế mà còn dám phản kháng, lập tức tức giận trừng mắt, ý tứ rất rõ ràng: Muốn 'nát @ss' sao?

- Mày nhìn cái vẹo gì? - Tống Bảo Quân lợi dụng sách giáo khoa che lại, một bên cuồng nhét miếng gà rán vào trong miệng, một bên cười nói:

- Bố đâu có nuôi mày? Động một chút lại vẫy đuôi thè lưỡi xin ăn.

Quách Tuấn suýt chút nữa thì nắm chặt cổ áo hắn. Cuối cùng cố kỵ giáo sư Đường còn trên bục giảng bài, không dám làm ầm quá mức, hung hăng nói :

- Mày ngon, lát xem mày có gan bò về ký túc xá không!

- Có miếng xương thôi mà, có gì quan trọng đâu!? Đớp nè. - Tống Bảo Quân nghiêng qua hắn một chút, lấy ra một khúc xương ném qua, quay tròn trên bàn lăn mấy vòng, vừa vặn rơi xuống trước mặt Quách Tuấn, sau đó xùy cười một tiếng, ngông nghênh nói:

- Haiz! Đến ăn!

Quách Tuấn trán nổi gân xanh, suýt nữa lộn cái bàn, con mẹ nó quá vô sỉ!

Đây chính là sự cố "Đồ bố thí" được ghi lại trong « Lễ Ký - Đàn cung hạ ». Thời Xuân Thu, Tề quốc mất mùa, nạn đói kéo dài, Kiềm Ngao ven đường bố thí thức ăn, nói với một người dân đói : "Này! Đến ăn đi!" Người dân đói kia nói: "Ta chính là bởi vì không ăn "Đồ bố thí" mới đói thành cái dạng này." Đám sinh viên xung quanh thích chí nhìn, thấy Quách Tuấn bị Tống Bảo Quân đùa giỡn vũ nhục, nhao nhao cười toe toét làm náo cả lớp.

Cái tên đưa tờ giấy giúp Diệp Tịnh Thuần thêm dầu vào lửa :

- Má nó, Quách Tuấn, đồ bố thí mày không ăn, chẳng lẽ còn bắt người ta quỳ xuống cầu xin mới bằng lòng đớp sao?

Còn có người nói:

- Tống Bảo Quân, chú cũng khốn nạn vãi lồng, không biết Quách Tuấn khí phách thanh cao, đói không ăn đồ bố thí, khát không uống trộm nước suối sao?

Đám bạn cùng lớp ngươi một lời ta một câu, vốn là chơi đùa bỡn cợt, nhưng lại như châm biến, chế nhạo Quách Tuấn làm hắn rất khó chịu, không thể kìm được, một tay túm lấy tóc Tống Bảo Quân, quát :

- Đ*t mẹ! Tao giết mày!

- Phành phành phành! - Đường Cô Ý đạp mạnh bục giảng, ánh mắt rơi trên người Quách Tuấn, ngữ khí rất là nghiêm khắc:

- Em sinh viên này, nếu như cậu bất mãn đối với chương trình học của tôi thì hiện tại liền có thể ra ngoài!


Credit by Vạn Lý Độc Hành – Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 399

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.