Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một tràng du hí, một tràng yêu

Phiên bản Dịch · 1669 chữ

Tống Bảo Quân cảm giác tim đập thình thịch, không có uổng phí nỗ lực bỏ ra ba ngày ba đêm, 2000 đồng tiền mặt cũng không bỏ phí. Rốt cục tu thành chính quả, con đường mất zin đã bày ra trước mắt.

Khóa kỹ xe đạp, nâng hoa hồng đỏ thắm trong tay tiến lên nghênh đón.

Viên Sương vừa vặn quay đầu lại nhìn, đưa tay lên vén mái tóc, khẽ cười cười, toàn thân tràn ngập phong thái yểu điệu. Bạn bè của nàng đều ở phía sau cười một cách cổ quái.

Tống Bảo Quân cuống quít đem hoa tươi đưa lên, cố hết sức bình sinh rặn ra một nụ cười rực rỡ, nói:

- Sương… Sương Sương, tặng cho em. Em của ngày hôm nay thật xinh đẹp.

- Cám ơn. - Viên Sương cũng không có nhận lấy hoa hồng của hắn, hỏi : - Đúng rồi, anh cũng nói anh có một chuyện quan trọng muốn nói với em, là cái gì?" Đứng trước mặt người đẹp, Tống Bảo Quân chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khốc, đồng thời tự ti mặc cảm.

Viên Sương cao một mét bảy hai, thêm vào giày cao gót, so với Tống Bảo Quân cao hơn nửa cái đầu. Dáng người linh lung tinh tế, bắp đùi tròn trịa thon dài phối hợp với váy ngắn chỉ đen rất mướt, bộ ngực cao vút, khuôn mặt đoan lệ, thân thể lồi lõm đầy đặn. Hắn biết cổ tay trái của Viên Sương có đeo một đồng hiệu Patek Philipe màu bạc óng giá trị từ 10 đến 20 ngàn.

Nhìn lại chính mình, mặc một cái áo T-shirt cũ năm năm, quần jean thì vừa bẩn vừa nát, muốn vóc người không có vóc người, muốn tướng mạo cũng éo có tướng mạo, cha mẹ càng không phải là người có tiền, cái này gọi là gì sao? Một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Nếu là trước đây, hắn nằm mơ cũng không dám suy nghĩ nhiều.

Tống Bảo Quân nhìn đám người « sống chết mặc bây » phía sau Viên Sương, lấy dũng khí lắp ba lắp bắp nói:

- Sương, Sương Sương, anh, anh yêu em, anh không thể sống thiếu em!

Viên Sương còn chưa kịp đáp lời, lúc này đám nam nữ kia lớn tiếng cười vang lên, hiphop poping, đạp tay đập chân rôm rả, tiến lên cười nói:

- Sương Sương, cậu thắng, khá lắm.

- Sương Sương, cậu thật cao tay a, hắn thật sự trốn không thoát lòng bàn tay của cậu.

- Sương Sương, mình cảm thấy nên cho cậu thêm cái biệt danh ‘sát thủ zai tân’.

Tống Bảo Quân phía sau gáy đã cuống cuồng vã ra mồ hôi lạnh, miễn cưỡng hỏi:

- Sao, xảy ra chuyện gì, Sương Sương?

Viên Sương vẫn là duy trì ý cười, nhưng đã chậm rãi trở nên lạnh, nhìn nam nhân trước mắt, lắc đầu một cái nói:

- Xin lỗi, Tống Bảo Quân, trò chơi kết thúc. Chúng ta cá cược chọn trúng cậu, đối với điều này tôi cảm thấy rất xin lỗi.

Nàng tuy là đang cười lạnh, nhưng nụ cười kia cũng rất mê người.

- Cá cược? - Tống Bảo Quân khó khăn phun ra một từ, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không ổn.

Một nam sinh cao lớn tuấn lãng trên miệng treo một nụ cười xấu xa đứng bên cạnh đánh mạnh vào vai hắn, nói:

- Tiểu đệ, chưa rõ sao? Vậy thì để tôi giải thích cho. Mấy ngày trước bọn tôi đang chơi trò "nhà vua", bên thua phải tiếp nhận mệnh lệnh của bên thắng đi hoàn thành một chuyện, rất không may là Sương Sương thua. Thế là chúng ta quyết định chọn một nam sinh cùi bắp trong trường làm đối tượng, để hắn trong vòng ba ngày chủ động mở miệng nói với Sương Sương ba chữ "anh yêu em". Cậu cực kỳ phù hợp tiêu chuẩn này, chúng ta liền tuyển chọn cậu.

Tống Bảo Quân sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Hắn nhận ra nam sinh kia là con nhà giàu có tiếng, công tử Lưu Bội Long con của tổng giám đốc công ty Hải Thịnh. Học ở học viện ngoại ngữ, còn trẻ nhiều tiền, phong lưu tiêu sái, rất nhiều nữ sinh xem việc nói chuyện cùng vị công tử này lấy làm vinh hạnh.

Lưu Bội Long còn nói:

- Rất vinh hạnh phải không, tiểu đệ? Có thể cùng Sương Sương của chúng ta ba ngày hai đêm, ngươi nửa đời sau xem như mỹ mãn rồi đấy.

Tống Bảo Quân thật không thể tin nổi, hướng về Viên Sương kêu lên:

- Sương Sương, em đùa anh thôi đúng không? Tối hôm qua em còn nói với anh muốn cùng ngắm sao trọn đời. . .

Viên Sương căn bản không liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:

- Xin lỗi, tôi đúng là đang nói đùa. Ngắm sao? Xin đừng có ngây thơ như vậy được không. Nếu như đối với cậu tạo thành phiền toái, hôm nào mời cậu ăn cơm được rồi.

Nói xong nàng quay người, được một tên nam sinh khác hộ tống tiến vào trong xe BMW.

Tống Bảo Quân nhất thời như rơi vào hầm băng, nhào tới, lớn tiếng nói:

- Sương Sương, anh mua sô cô la em thích ăn nhất!

Lưu Bội Long đột nhiên đổi sắc mặt, hung tợn đẩy hắn ra, cười lạnh nói:

- Thằng nhóc, thức thời một chút cho bố, một vụ cá cược mà thôi, đừng tích cực như vậy. Cóc ghẻ phải có giác ngộ của cóc ghẻ, đừng thật coi là sẽ có thịt thiên nga cho mày ăn. Mày chỉ là một thằng thất bại, nếu dám không biết điều, bố mày đảm bảo mày sống không nổi ở Trà Đại.

Đám nam nữ kia cười nhạo không ngớt, người người trên dưới đánh giá hắn, trong mắt tràn đầy dối trá thương tiếc cùng đồng tình. Còn có nữ sinh "mách cắp" đầy mặt nói:

- Được rồi, đừng dọa người ta nữa, ngươi nhìn hắn trông đần độn đáng thương chưa kìa.

Tống Bảo Quân sững sờ nói không nên lời, nhìn hai chiếc xe sang trọng phóng nhanh đi, trái tim bị đau đớn xé làm mảnh vỡ.

Tống Bảo Quân buổi chiều không đi học. Hắn không biết làm sao lại về đến nhà.

Đại học Trà Châu ở thành đông khu Lâm Phúc, nhà của hắn ở thành tây khu Minh Dương, hai nơi cách xa nhau vô số con phố, đi và về đường xe mất hơn hai giờ, đáp tàu điện ngầm còn phải bắt xe công cộng 6 lần.

Cha là kỹ thuật viên của công ty trang sức Lệ Các, mỗi ngày tăng ca; mẹ là kế toán nhà máy may bản địa, thường xuyên đi công tác. Còn có một người em gái mười sáu tuổi cấp 3 năm nhất ở tại ký túc xá trường, giờ khắc này cả ba người đều không ở nhà.

Trên đường về, Tống Bảo Quân vẫn nghĩ trong đầu về những ngày qua cùng Viên Sương. Bên trong tàu điện ngầm là một biển người, thân thể chen lấn với những nữ sinh mông to ngực lớn, từng tia từng tia mùi thơm kích thích lỗ mũi, nhưng hắn đối với những cám dỗ này xem như không nghe, không thấy, đứng như chết lặng.

Nữ thần xinh đẹp, má lúm đồng tiền đã không cưa được, lại còn cùng với đám Lưu Bội Long góp mặt châm chọc hắn, không chút lưu tình đâm một dao vào nội tâm của hắn.

Tống Bảo Quân ngoại trừ lúc mười sáu tuổi có một đoạn thời gian mông lung mà lại bất đắc dĩ với mối tình đầu ra, thì thế giới tình cảm của hắn nghèo nàn đến buồn cười. Mỗi ngày hắn đều ảo tưởng có vô số cô gái mỹ lệ vây quanh chính mình, nhưng mà trên thực tế nói chuyện với một bà mập mặt mày dữ tợn cũng phải lắp bắp nửa giờ.

Muốn yêu, thế nhưng cho tới nay không dám đi yêu, sắp đến trước mắt thường lại bị tâm lý tự ti đánh gục. Đây chính là khắc họa rõ nét nhất của một tên giai tân.

Một nữ thần từ trên trời rơi xuống, cô gái này thiên kiều bá mị như hoa như ngọc, sao không làm hắn sâu sắc rơi vào vũng bùn không cách nào tự kiềm chế?

Tiến tới mê thất.

Sau đó tỉnh mộng.

Tống Bảo Quân bắt đầu hoài nghi chính mình, tại sao người khác muốn gió có gió muốn mưa có mưa, mà cuộc đời của mình lại thất bại như vậy. Thất bại đến nỗi một đoạn tình cảm cũng trở thành đồ chơi cho người khác.

Loại hoài nghi này chậm rãi hóa thành một cỗ thống khổ kịch liệt, đau đớn xé rách thân thể cùng mỗi một chỗ thần kinh.

Lết cái xác không hồn về đến phòng, liền đem chính mình ném lên giường bắt đầu mê man, bao nhiêu là ác mộng giày vò nhốt hắn ở bên trong, đau đớn thống khổ làm hắn cuộn lại.

Từng cái ác mộng ở trong đầu dây dưa lặp đi lặp lại, có lúc là mối tình đầu đối với hắn lạnh lùng cười nhạo, có lúc là bạn học cấp 3 nói móc, còn có các bài thi bị giáo viên chửi mắng cùng với bạn bè ghẻ lạnh. Cuối cùng biến thành Viên Sương chỉ vào mũi của hắn cười gằn:

- Ngươi chẳng qua là một trò chơi mà thôi!


Credit by Vạn Lý Độc Hành - truyenyy

Chỉ một like - ♡ bên dưới là quý vị đã giúp cho Hỏa Vực ta thêm động lực và đam mê để mang đến những bản dịch tốt cho việc thưởng thức truyện. Merci.

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 817

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.