Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời mời từ người đẹp.

Phiên bản Dịch · 1662 chữ

Tia nắng rực rỡ đầu thu soi sáng trên mặt, Tống Bảo Quân cảm thấy khí trời thật mát mẻ, ánh mặt trời rất xán lạn và cuộc đời của chính mình thực sự là tươi tốt!

Đệ nhất mỹ nữ Viên Sương của đại học Trà Châu dĩ nhiên để ý chính mình, không chỉ toàn bộ mọi người trợn mắt há mồm, Tống Bảo Quân cũng thật không thể tin nổi, coi như là công thức vật lý phức tạp nhất trong lịch sử cũng méo suy đoán ra.

Viên Sương kia là nhân vật nào? Học tập ở học viện Đại học Trà Châu, thành tích cực kỳ xuất sắc. Bất luận là vóc người, tướng mạo, khí chất, hay là khả năng ăn nói, chỉ có thể dùng tuyệt phẩm để hình dung, được toàn thể thầy trò nhất trí bầu thành "Trà Đại đệ nhất nữ thần" . ( Trà Đại : Đại học Trà Châu )

Chuyện khác không cần nói, chỉ cần lượng người theo đuổi nàng, đứng thành một hàng cách nhau 30 centimet thì có thể xếp từ đông sang tây của một khu siêu thị.

Ngày Tết Thất Tịch, lầu dưới ký túc xá của nàng đậu đầy mấy chục chiếc Mercedes-Benz, Porsche, Ferrari, tất cả đều là công tử, cậu ấm tự nhận có tư cách làm khách quý. Nếu có ai không ngại ngùng lái một chiếc xe Santana tới, sẽ bị người trực tiếp cho rằng là xe rác rưởi. Hoa hồng nàng nhận được hù cho bốn tên nhân viên vệ sinh mang hai tầng khẩu trang phải choáng váng.

Mà Tống Bảo Quân là ai? Không phải là tên năm nhất đại học Trà Châu khoa tiếng Trung trứ danh kia sao.

Chiều cao không tới một mét tám, cơ mà mét bảy có thừa. Dáng người không mập không gầy, khuôn mặt không tuấn tú nhưng cũng không xấu, kiểu tóc đúng quy củ, quần áo mặc trên người đều là hàng vỉa vè rẻ tiền. Phương diện học tập càng không cần nhắc tới, căn bản các thầy cô nhìn hắn không vừa mắt, thi đại học vẫn là thi lại hai năm mới miễn cưỡng đậu vào đại học Trà Châu .

Mỗi ngày lên mạng chơi game, chơi chán lại ngủ, đói bụng tỉnh thì quất mì ăn liền. Thần hồn điên đảo nên thỉnh thoảng bỏ một hai tiết bài giảng. Bình thường tới nỗi đem hắn vứt vào trong đám người thật giống như một cục đá cạnh bờ sông, không ai phân biệt được.

Một tên trai tân vô vọng sinh hoạt như vậy, Viên Sương lại ở ba ngày trước đưa thư tình cho hắn.

Trên thư tình viết cái gì? "Quân tử khiêm tốn, thục nữ hảo cầu. Cái gọi là anh chàng đẹp trai, ở giáo một phương." Chữ viết xinh đẹp, ẩn chứa nhàn nhạt tình cảm, Tống Bảo Quân tối hôm đó thức trắng đêm, chỉ cảm thấy nhân sinh ngăn ngắn hai mươi mốt năm, cũng chỉ đến như thế.

Mấy ngày qua hai người ước hẹn ba lần, tình cảm tăng nhanh như gió, ngọt như mật.

Có người chứng kiến công bố, đêm qua trong « nhà hàng Alice », Viên Sương mời Tống Bảo Quân ăn cơm. Thằng ngốc Tống Bảo Quân kia thích chí cười đến nỗi không kém Vương Bảo Cường là bao nhiêu, khiến người ta chỉ liên tưởng đến ba chữ: "Thích ăn đòn" !

"Ting", tiếng tin nhắn điện thoại di động đánh thức Tống Bảo Quân từ trong trầm tư.

- Mười hai giờ trưa, gặp tại rừng cây phong, em có chuyện quan trọng cần nói với anh, Sương.

Tống Bảo Quân lập tức đình chỉ ý nghĩ hạnh phúc ngọt ngào muốn nổ tung trong lòng, nhanh chóng bấm điện thoại, trả lời:

- Anh cũng có chuyện quan trọng muốn nói. Love, Quân.

Ấn nút send xong, hắn lén lút liếc mắt nhìn giáo viên đang quay người trên bục giảng, đẩy một cái ngồi trước mặt bạn học Đàm Khánh Khải, thấp giọng nói:

- A Khải, cho tôi mượn trước 500 đồng được không?

Đàm Khánh Khải là bạn cùng phòng của hắn, là một nam sinh thanh tú dáng cao gầy, nghe vậy cau mày nói:

- Sao vay tiền nữa? Hôm qua mới cho cậu ba trăm đồng, tiền sinh hoạt phí của tôi gần hết rồi."

Tống Bảo Quân vội vã cười làm lành:

- Giúp đỡ mà, cậu nhìn tôi mấy ngày nay cùng nữ thần tình cảm tiến triển thần tốc, chỉ cần đặt vững quan hệ, sau đó nói không chừng nàng sẽ giới thiệu cho cậu vài mỹ nữ của học viện. Chỉ cần sống qua tháng này là tốt rồi, tháng sau tôi về nhà đem tiền lên trả cho cậu!

Đàm Khánh Khải nào chịu tin tưởng loại hứa hẹn mịt mờ này? Chỉ lắc đầu nói:

- Trừ phi cậu trước tiên còn ba trăm đồng.

Tống Bảo Quân cuống lên, vì muốn để lại ấn tượng "hào phóng", "soái ca" trong mắt nữ thần, ba ngày qua hai người đều hẹn gặp nhau ở những nơi mà các tiểu thư hay nghĩ đến như phòng cà phê, nhà hàng sang trọng, nên tiền sinh hoạt tháng này đã hết vẫn chưa tính, lại còn mắc nợ đầy rẫy, thiếu nợ đám bạn học 1120 đồng.

Phải biết gia cảnh hắn rất bình thường, cha mẹ mỗi tháng chỉ cho 800, ở thành phố phồn hoa 17 triệu dân này vẻn vẹn chỉ đủ lấp đầy bụng mà thôi.

Làm sao có thể đem lại niềm vui cho nữ thần? Ngươi nếu như mời người ta đi dạo phố, mua một cây kem năm đồng tiền từ phố Tử Vi mà vẫn ăn đến ngã ba đường, chỉ sợ người ta không ngại ngùng, ngươi tự mình cũng thấy xấu hổ.

Tiền không phải là tất cả, cơ mà không có tiền thì cạp đất mà ăn à, huống gì tán gái.

Tống Bảo Quân không làm sao được, thấp giọng nói:

- Có thể còn ba trăm thì tôi cũng không cần phải vay tiền. Nếu không, cái máy vi tính i7 4 cores kia trước thế chấp cho cậu? Chờ tôi có tiền lại chuộc về thế nào?"

Đàm Khánh Khải lộ vẻ mặt khinh bỉ, nói:

- Cái Celeron 1.0 kia có giá vậy sao? Như vậy đi, thêm vào bộ loa, nếu như tháng sau không trả lại tiền, toàn bộ thuộc về mình.

- Dễ nói, dễ nói. - Tống Bảo Quân cười không nhặt được mồm. Trên thực tế máy vi tính của hắn vi xử lý không phải i7 cũng không phải Celeron, tổng thể giá trị chừng 1000 đồng, nhưng giờ khắc này vì nữ thần, hắn đâu quan tâm nhiều như vậy.

Đàm Khánh Khải lúc này mới bất đắc dĩ từ trong ví tiền móc ra năm tờ tiền mặt hồng hồng đưa tới.

Lòng như lửa đốt đợi đến tan học, Tống Bảo Quân giấu trong lòng khoản tiền lớn chớp mắt thoát khỏi phòng học. Sau lưng truyền lại mấy tiếng vừa ao ước vừa đố kỵ khinh thường :

- Hả hê cái gì? Sớm muộn bị ăn không còn một mảnh!

Không để ý tới ăn cơm, đạp chiếc xe cũ nát một hơi vọt tới tiệm bán hoa bên cạnh siêu thị, ở trên quầy đánh ra ví tiền khô quắt hướng thiếu nữ bán hoa hào sảng kêu lên:

- Chín mươi chín bông hoa hồng, giúp ta bọc lại!

- Mỗi bông mười đồng, chín mươi chín bông lấy rẻ chín trăm đồng được rồi. – Thiếu nữ bán hoa nhã nhặn trả lời, đưa tay đi sửa lại bó hoa bày ở trên sàn nhà.

- Cái này. . . - Tống Bảo Quân một trận vò đầu, lên tiếng khụ khụ nói: - Cái kia, vậy thì ba mươi sáu bông đi, nhiều ít không quan trọng. (^_^) !

Cô gái bán hoa đối với trai tân loại này đã nghèo lại thích phô trương gặp qua không biết bao nhiêu, cũng không để ý lắm, liền chọn ra ba mươi sáu bông hồng đang nở rộ, tỉa đi cành lá dư thừa rồi dùng quà tặng bọc giấy bọc lại.

Mua hoa hồng xong, lại đến siêu thị mua một hộp sô cô la tinh xảo, mới mượn 500 đồng đã không còn lại mấy.

Tính toán thời gian, cách giờ hẹn còn mười phút, nhanh chóng chạy tới rừng cây phong mới là quan trọng.

Rừng cây phong là một mảnh vùng rừng núi phía tây giáo khu, mỗi mùa thu đến đều nhuộm một màu đỏ, gió mạnh phất phơ, lá cây thưa thớt, không nơi nào so với chỗ này tốt hơn để tình nhân hẹn hò. Có người nói bác gái lao công mỗi sáng sớm quét ra giấy vệ sinh có thể xây một xếp giấy vụn bán ve chai.

Nữ thần quả nhiên là nữ thần, Tống Bảo Quân xa xa có thể nhìn thấy Viên Sương duyên dáng yêu kiều bên cạnh ghế đá, như hồng hạnh trong nắng vừa xuất chúng lại vừa chói mắt. Bên cạnh còn có năm, sáu người cả trai lẫn gái đang cùng Viên Sương nhẹ giọng trò chuyện, thỉnh thoảng truyền ra một vài tiếng cười. Hai chiếc xe BMW màu đen dừng ở bên đường.

Nhóm người này ăn mặc ngay ngắn sạch sẽ, nam thanh nữ tú, vừa nhìn liền biết là bạn tốt của Viên Sương.

Đúng rồi, nàng định đem mình giới thiệu cho bạn bè, xác định mối quan hệ này sao?


Credit by Vạn Lý Độc Hành - truyenyy

Chỉ một like - ♡ bên dưới là quý vị đã giúp cho Hỏa Vực ta thêm động lực và đam mê để mang đến những bản dịch tốt cho việc thưởng thức truyện. Merci.

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 31
Lượt đọc 1426

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.