Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là em sao?

Tiểu thuyết gốc · 1536 chữ

Ngọc Chân và Y Thanh đồng thời ngước nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nam nhân mặc cẩm bào màu đen đang đứng sừng sững ở đó.

“Chủ… chủ nhân” Y Thanh ấp úng, tay chân luống cuống, cô vội rời giường quỳ xuống. Hầu hạ chủ nhân bao nhiêu năm, Y Thanh đã luyện thành công công phu nhìn sắc mặt đoán tâm trạng. Bây giờ chủ nhân đang nhíu mày, chứng tỏ ngài đang rất tức giận, cuộc nói chuyện của bọn họ chắc chắn đã bị chủ nhân nghe thấy.

Ngọc Chân lại chẳng để ý đến hành động của Y Thanh, cô đang chăm chú quan sát người trước mặt. Đúng là xinh đẹp, Y Thanh nói không sai, tóc dài và đen tuyền, môi đỏ, mũi cao, thân hình mảnh mai. Đây tuyệt đối là mỹ thụ trong truyền thuyết. Sống trong hoàng cung mấy năm trời, có mỹ nhân nào mà cô chưa nhìn qua. Thế nhưng tuyệt chẳng có ai sánh được với người trước mặt, hắn quá mức dụ hoặc.

Ngọc Chân bình tĩnh quan sát người trước mặt, không đỏ mặt, tim cũng không đập nhanh. Cơ bản không có một chút cảm xúc nào. Ngọc Chân chỉ coi vị mỹ nam này là một tác phẩm nghệ thuật, không hơn không kém. Vì ngắm quá say mê nên bất chi bất giác giơ tay lên vuốt cằm lúc nào không hay. Hệt như một ông lão đang vuốt bộ râu dài vậy.

Nhìn hành động của Ngọc Chân, khóe môi Vương Thiệu Bình giật giật… Đây là một đứa bé mười bốn tuổi thật sao? Càng nhìn càng giống một kẻ háo sắc thì có. Là một công chúa mà nhan sắc thật bình thường, tìm đại một cô nương trong Tùng Phong cốc của hắn cũng đẹp hơn nhiều so với nàng.

“Khụ khụ…” Nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của hắn, Ngọc Chân chợt nhận ra mình hơi thất thố.

“Đại thúc thúc, cảm ơn đã ra tay giúp đỡ.” Giọng nói của cô vang lên trong veo và thuần khiết. Giống như tiếng mưa rơi trong vườn hoa buổi sáng sớm vậy.

Vương Thiệu Bình nhất thời cứng đờ, đại thúc thúc là sao? Đại thúc đã là già, vậy đại thúc thúc có phải già hơn phải không? Hắn già đến vậy sao? Hắn còn gọi ông ngoại của nàng là lão thế bá đó. Để thế bá biết cháu ngoại mình gọi hắn là đại thúc thúc chắc chắn sẽ không ngừng cười chê cho xem.

“Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi” hắn đáp lại một cách ngượng ngạo.

Ngọc Chân tinh ý nhìn ra sự thất thố của hắn, là cô cố ý gọi như vậy đấy, ai bảo hắn là một kẻ xấu xa. Dù cứu cô thì như thế nào, ai mà biết hắn có ý đồ gì.

“Đại thúc thúc, ta là trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, hôm trước đi lên rừng lấy củi bị trượt chân ngã từ đỉnh núi xuống đây. May mà có ngài cứu giúp, lại cho ta nơi ở, thật sự Ngọc Chân cảm kích vô cùng.”

Khuôn mặt Vương Thiệu Bình càng co quắt lợi hại, gì mà trẻ mồ côi? Gì mà đi lấy củi trượt chân ngã? Nói dối một cách trắng trợn mà, hắn từ trước tới nay chưa gặp một cực phẩm nào như vậy.

Đúng lúc này bụng Ngọc Chân kêu “ọc… ọc”, cô ngước nhìn Vương Thiệu Bình với đôi mắt đáng thương. Vương Thiệu Bình đành thở dài di chuyển ánh mắt về phía Y Thanh. “Ngươi mau đi đến nhà bếp lấy đồ ăn” nói rồi hắn quay người rời khỏi căn phòng.

Như vậy là đi sao? Không trừng phạt gì? Cũng không không hề phẫn nộ? Y Thanh dường như không tin vào mắt mình, cô bất động nhìn ra ngoài cửa. Đây không giống với phong cách hàng ngày của chủ nhân.

Ngọc Chân không để ý nhiều đến Vương Thiệu Bình, ăn uống xong cô liền tắm rửa. Y phục là do Y Thanh mang đến, cô lấy một bộ vàng nhạt mặc lên người rồi giả vờ ngáp vài cái nói với Y Thanh rằng cô muốn đi ngủ.

“Tiểu thư, người thường ngủ sớm như vậy sao?” Y Thanh nhìn sắc trời cũng không có tối lắm mà.

“Ta ngủ sớm quen rồi, ngủ muộn chút là không quen. Em làm gì thì làm đi, ta về phòng ngủ.” Ngọc Chân quay đầu hướng về phòng ngủ bước đi. Y Thanh cũng không nghĩ nhiều, quay người dọn dẹp tiếp.

Vào đến phòng ngủ, Ngọc Chân đóng cửa lại rồi lên giường nhắm mắt ngủ thật, vì chỉ một lúc nữa thôi là tam thập đoạn hồn sẽ phát tác.

Qua buổi tối ngày hôm qua cô đã biết “nguyên lý hoạt động” của loại chú thuật này, nó sẽ ngừng phát tác khi hoàng hôn lên. Chính hôm nay khi hoàng hôn lên, cô đã không còn cảm giác ngứa nữa, vì thế mới yên tâm ngủ một giấc. Ngọc Chân không hề biết thực ra lúc đó không phải là cô ngủ mà là do mệt nhọc quá mà ngất đi.

Đắp chăn đi ngủ, Ngọc Chân rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ sâu, không biết ngủ bao lâu. Đến lúc cơ hồ cảm thấy người nóng ran thì cô mới bừng tỉnh giấc.

“A… cái chú thuật biến thái gì thế này, nóng chết người mất thôi.”

Ngọc Chân tung chăn ra, toàn thân nóng rực như lửa. Được rồi hít thở, hít thở không được nóng giận, nếu không sẽ càng nóng hơn. Ngọc chân cởi áo bên ngoài ra chỉ mặc một chiếc yếm mỏng. Rồi nhảy xuống đất nằm, tuy nền đất lạnh nhưng không làm tan được cơn nóng trong người Ngọc Chân, cô cắn răng chịu đựng, lúc này ước gì có cái tủ lạnh thì tốt.”

“Ngủ sớm vậy sao?” Vương Thiệu Bình nói chuyện với Y Thanh, là hắn bảo cô mỗi hôm đến báo cáo mọi việc về Ngọc Chân.

“Dạ, tiểu thư đi ngủ từ rất sớm, còn nói ngủ muộn sẽ không quen.” Y Thanh báo cáo chân thật không thêm bớt gì.

Vương Thiệu Bình chỉ gật đầu một cái tỏ vẻ đã biết, nhưng hắn không cho Y Thanh đứng dậy, hắn là đang trừng phạt cô vì tội dám bình luận hắn với người khác.

“Y Bình, cha ta về khi nào?” Giọng nói hắn bình thản như đột nhiên nhớ ra cha mình nên hỏi vậy.

“Dạ, lúc chiều sau khi hóa giải long thần chú cho tiểu thư, lão gia dùng bữa xong liền rời đi. Y Bình tiễn lão gia một đoạn đường, lúc sau lão gia có nói một câu rồi nhờ Y Bình chuyển lại cho chủ nhân.”

“Câu gì?” Vương Thiệu Bình nhướn mày hỏi.

“Ngài ấy nói muốn chủ nhân nhận Ngọc Chân công chúa làm môn đệ, truyền thừa võ học của Vương gia.”

“Là muốn truyền thừa võ học của Vương gia hay là muốn giam lỏng cháu gái của bằng hữu đây?” Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo.

Lại nói về nam nhân sống ẩn cư ở thung lũng dưới vực sâu, sau khi đám người Phục ấn rời đi, hắn liền thu hoạch chút hoa quả. Một nửa đem sấy khô, một nửa đem về căn nhà tranh ở vườn hoa đào. Sau đó hắn đi luyện kiếm, luyện một hồi rồi trở về ngâm mình trong ôn tuyền. Nơi này là suối nước nóng, hắn tình cờ phát hiện được khi đi khám phá khu rừng.

Hắn ngâm mình trong nước nóng, thư thái đến tận lỗ chân lông. Hắn giơ tay lên ngắm nhìn chiếc vòng tay của mình, chiếc vòng gỗ khắc chữ Harvard. Trên đỉnh chữ H có ký hiệu của hắn, là ba cánh hoa nhỏ. Trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh thoáng qua, hắn sững sờ. Vòng tay hắn vẫn còn đây, vậy chiếc vòng lúc sáng hắn nhìn thấy là của ai? Tim hắn như lạc mất một nhịp, hắn vội lên bờ khoác chiếc áo, không nhìn xem bản thân mặc chỉnh tề hay chưa đã vội chạy đi. Hắn hồi hộp quá mà quên mất mình có khinh công, hắn chạy một mạch đến nơi lúc sáng nhìn thấy chiếc vòng. Lúc này trời mới tờ mờ tối nhưng vẫn nhìn rõ lắm, hắn thấy chiếc vòng ngay khi đến nơi.

Cầm chiếc vòng trên tay hắn run run, hốc mắt bỗng chốc đỏ bừng, hắn không tin vào mắt mình. Hắn chạy lấy chiếc đuốc đốt sáng, qua ánh lửa bập bùng hắn nhìn thấy chữ Harvard được khắc trên chiếc vòng, trên đỉnh chữ H là hai hình đầu mèo. Giờ phút này thì hắn khóc thật, nước mắt cứ thi nhau rơi không ngừng. Hắn nghẹn ngào vuốt nhẹ lên chiếc vòng gỗ, đôi mắt tràn đầy vẻ yêu thương.

“Là em sao? Ngọc Chân.”

Bạn đang đọc Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.