Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Viên Thứ Ba

Phiên bản Dịch · 1153 chữ

Tôi dụi mắt nhiều lần và đánh rơi những thứ đang cầm trên tay. Cánh tay anh ta hoàn toàn lành lặn...

-Nhưng... anh đang chảy máu... làm thế nào? - Tôi hoảng hốt.

Tôi không hề tưởng tượng, anh ta đã bị cắt vào tay khá sâu và nhìn kìa, giờ không còn nổi một vết.

-Được rồi, cô bình tĩnh lại đi.

-Chỉ khi tôi hiểu vì sao! Anh hoàn toàn lành lặn... và tôi chắc chắn mình không hề tưởng tượng!

Anh ta không trả lời, tôi nhanh chóng ra khỏi phòng và vò đầu. Tôi không hề điên, chắc chắn là không.

Tôi đóng cửa phòng và ở lỳ trong đó cho tới cuối ngày.

Sau một giấc ngủ mà tôi không biết là bao lâu, tôi tỉnh dậy ra ban công đứng. Một chút không khí trong lành có thể làm tôi dễ chịu hơn. Màn đêm buông xuống, thuỷ triều dâng lên từng đợt sóng, mặt trăng ở trên cao, cảnh vật tuyệt đẹp. Tôi đang nhớ ba và tự hỏi giờ ông đang làm gì. Chợt, tôi nhớ lại những việc xảy ra vào buổi trưa, ngẫm lại thì, có thể tôi đã nhầm và mọi thứ chỉ là tưởng tượng. Anh ta nhìn tôi như thể tôi là một con ngốc...

Bất chợt, tôi có một cảm giác. Giống như là đang bị ai đó nhìn vậy.

-Có ai à ? - Tôi run run hỏi

-Tôi - Có tiếng trả lời

Tôi hơi giật mình, không biết phải nói hay làm gì. Anh ta tiếp tục.

-Xin lỗi về sự cố lúc nãy, có vẻ tôi đã làm cô sợ.

Ra là anh ta đến xin lỗi.

-tôi chỉ muốn quên đi thôi... - tôi thở dài.

-Tốt lắm !

Tôi hướng mắt lên nhìn anh ta.

-Đổi lại, tôi cần biết tên của anh

-Vì sao lại là đổi lại?

-Anh làm tôi sợ xanh mặt, điều này không quá đáng quá chứ?

Anh ta thở dài và đưa tay sờ lên tóc, đột nhiên nhìn anh ta thật dễ thương.

-Daniel.

Tôi cười.

-Thấy không, giới thiệu tên mình đâu có gì quá khó khăn? Giờ thì tôi chúc anh ngủ ngon, Daniel.

Tôi quay trở lại giường, nhưng người đàn ông này chặn tôi lại.

-Tôi muốn làm rõ điều này với cô. - Anh ta nói

Tôi chăm chú nhìn anh ta.

-Dừng cái thái độ xấc xược của cô lại, cư xử sao cho lịch sự và đúng mực

Tôi cười mỉm.

-Nếu con người tôi là vậy thì sao? Anh đâu thể thay đổi một con người.

-Vậy ư, đó không phải là điều tôi đã thấy khi cô tìm việc một cách tuyệt vọng hay khi cô chăm sóc ba.

Tôi nhăn mặt, anh ta rõ ràng theo dõi chúng tôi.

-Tôi tin là cô đang muốn đi ngủ - Anh ta thêm vào, và lần này đến lượt anh ta cười mỉm làm tôi tức điên.

Tôi đưa tay lên định cho anh ta một cái tát, nhưng anh ta đã bắt lấy tay tôi rất nhanh. Đôi mắt của anh ta gần chuyển sang màu đỏ. Nỗi sợ quay trở lại và tim tôi đập thật nhanh. Tôi không thể tưởng tượng một lần nữa.

-Thả tôi ra - tôi hét lên

-Cô không xứng đáng được làm việc nếu cứ hành động như vậy.

Tôi im lặng trong khi cố gắng xoay cổ tay để anh ta thả tôi ra.

Anh ta nói đúng, anh ta là người duy nhất giúp tôi có công việc. Tôi nên bình tĩnh và chỉnh đốn lại thái độ. Anh ta nắm lấy bả vai tôi khiến chúng tôi cách nhau chỉ vài centimet. Anh ta cúi mắt xuống nhìn tôi. Ánh đỏ trong đôi mắt dần biến mất còn đôi môi thì thật gần.

-Chúc ngủ ngon. - Anh ta thì thầm vào tai tôi.

Sáng nay tôi thức dậy với một cơn đau đầu kinh khủng. Dù vậy, tôi vẫn hoàn thành việc dọn dẹp ba căn phòng khác, bên cạnh những căn phòng tôi đã làm hôm qua. Việc không gặp Daniel trong suốt buổi sáng không phải là một vấn đề gì đó quá lớn.

Sau khi vừa sắp xếp đồ lại cọ rửa. Tôi nhìn thấy một cái đuôi đen nghoe ngẩy ở cạnh cửa. Daniel nuôi mèo ư? Ngay lập tức tôi tìm con vật đó.

-Mèo con ?

Tôi thấy nó ở trên cửa sổ. Con mèo đen nhìn khá bình tĩnh. Nó quay đầu lại hướng cặp mắt vàng nhìn tôi.

-Chào mày, mày dễ thương quá. - Tôi vừa nói vừa cố bắt lấy nó bằng tay.

Con mèo có vẻ lưỡng lự giữa việc nhảy xuống sàn hay đứng đó chờ đợi tôi. Nó trông không có vẻ quá già.

-Chúng ta có thể làm bạn, như vậy tao sẽ bớt cô đơn hơn. - Tôi thì thầm.

Con mèo khẽ kêu lên. Tôi vẫn luôn dễ gục ngã trước những chú mèo, đặc biệt là mèo đen dù người ta nói nó có thể đem lại sự kém may mắn.

Giữ con mèo trên tay, tôi đi tới nhà bếp. Tới nơi, tôi để con mèo trên kệ bếp và bắt đầu tìm thứ gì đó để ăn. Cuối cùng tôi với lấy một gói snack.

-Bạn nhỏ, mày muốn một ít sữa chứ ?

Khi tôi quay lại, nó đã không còn ở đó. Vừa lúc đó thì Daniel đi vào phòng. Tôi hướng cặp mắt lên nhìn anh ta.

-Anh thấy con mèo chứ? - Tôi hỏi

-Ờ... con mèo đen hả.

Tôi gật đầu.

-Có, nó chạy ra hành lang rồi. Thỉnh thoảng tôi để nó vào trong lâu đài. - Anh ta nói

Tôi gật đầu thêm lần nữa.

-okayy, ừm... tôi có thể lấy cái này chứ? - Tôi vừa hỏi vừa giơ túi chíp về phía anh ta.

Anh ta ra hiệu đồng ý. Tôi ra dấu cảm ơn anh ta và đi ra khỏi phòng.

Bất chợt, đi được vài bước, tôi dừng lại.

Tôi có nên xin lỗi vì thái độ của mình ngày hôm qua không?

Khi quay lại nhà bếp, anh ta đã không còn ở đó. Một câu hỏi chợt xuất hiện trong đầu tôi, Daniel cả ngày làm gì nhỉ?

Tôi tự nói với mình rằng lần tới gặp anh ta, tôi sẽ hỏi.

Và tôi quên mất tiêu, cười toe khi nghe thấy tiếng mèo kêu.

-Chú mèo nhỏ, mày trốn ở đâu đấy? Tôi cất giọng dịu dàng.

Tôi nhìn thấy nó trên chiếc ghế tại hành lang. Tôi bế nó lên tay và quay trở về phòng mình. Sau khi đặt con mèo xuống sàn, tôi vào phòng tắm rửa tay. Sau khi xong xuôi, tôi với lấy túi snack và buông mình xuống giường. Lần này tới lượt con mèo nhảy lại gần tôi.

Bạn đang đọc Người Đẹp và Vampire (Dịch) của Flocifer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngmtien80
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.