Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vết Thương Tự Lành

Phiên bản Dịch · 1186 chữ

Tôi bị sốc thực sự.

-Chỉ vậy thôi ư ? - Tôi kêu lên, bất ngờ.

Người lạ mặt hướng cằm lên, khiến sự hiện diện của tôi trở nên bé nhỏ hơn. Tôi cụp mắt xuống khi bắt gặp cái nhìn của ta. Trông anh ta rất nghiêm khắc.

-Vì sức khỏe ba, cô có đồng ý không ? - Anh ta hỏi bằng giọng lạnh lùng.

Tôi thở dài và gật đầu.

-Được rồi, tôi đồng ý... ít nhất tôi có thể báo tin cho ông ấy chứ?...

-Tất nhiên, nhưng cô nên quay lại trước khi đêm xuống.

Tôi gật đầu thêm lần nữa và đi ra khỏi khu biệt thự, cầm theo túi thuốc trên tay. Cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc. Nhưng cái giá phải đánh đổi là rất lớn, cha tôi sẽ rất cô đơn. Nhìn ra ngoài trời, tôi biết là mình không có nhiều thời gian. Tôi về tới nhà và mở cửa bước vào nhanh nhất có thể. Ba lập tức nhận ra sự niềm nở trên khuôn mặt tôi, ông chào đón với một nụ cười.

-Một công việc à? - Ba hỏi.

-Vâng ! - Tôi thông báo. Tôi không có nhiều thời gian.

Tôi giải thích cho ba mọi chuyện, rằng tôi chỉ có thể gặp ông vào sáng chủ nhật, rằng tôi sẽ gửi đều đặn tiền thuốc thang cho ông. Ba có vẻ rất buồn, nhưng ông hiểu chẳng còn cách nào cả. Tôi xếp vali nhanh chóng và ôm ba, một cái ôm tạm biệt kỳ lạ. Tôi không thích điều này. Hai hàng nước mắt lăn trên má, tôi lau đi thật nhanh. Tôi chào ba và lập tức rời khỏi nhà, phải thật nhanh chóng quay lại.

Đến lâu đài, tôi chạy như bay đến cửa. Người đàn ông đợi sẵn ở đó. Tôi đứng trước mặt anh ta.

-Đúng giờ - Anh ta bình thản nói - Tôi sẽ chỉ cho cô phòng nghỉ, công việc sẽ bắt đầu từ sáng ngày mai.

Tôi theo sau anh ta đến một căn phòng khá rộng lớn. Vừa đặt vali xuống, tôi chạy ra ngăn lại trước khi anh ta rời đi. Điều này có vẻ bất lịch sự, nhưng nó rất quan trọng.

-Anh giới thiệu một chút được không? - Tôi hỏi - tôi tên là Alicia.

Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi im lặng.

-Ồ, tôi làm phiền anh à... - tôi lí nhí hỏi.

Anh ta không trả lời và đi thẳng. Không hề lịch sự từ phía anh ta, nhưng tôi trước đó cũng vậy. Nhưng điều làm tôi bất ngờ nhất là, có vẻ anh ta là thành viên duy nhất ở nơi này. Tôi không thấy ai khác, làm sao anh ta có thể dọn dẹp được nó nhỉ?

Tôi nhìn xung quanh căn phòng. Nó còn lớn hơn cả căn nhà mà tôi và ba đang ở, mọi thứ đều gọn gàng và ngăn nắp. Cơn buồn ngủ ùa đến, việc đi lại trong khoảng thời gian ngắn khiến tôi hơi mệt mỏi. Tôi nhanh chóng lăn ra ngủ, không quá quan tâm đến điều đang chờ đợi mình vào ngày mai.

Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi thật sự mất phương hướng. Mất một lúc tôi mới nhớ ra là mình đang không ở nhà, mà đang ở chỗ khác, nơi ở của một người còn chẳng muốn giới thiệu tên. Tôi nhanh chóng thay quần áo và ra khỏi phòng. Có rất nhiều hành lang và phòng ốc tại đây. Tôi hướng mình tới sảnh tại tầng trệt. Người đàn ông đã ở đó, anh ta đang đợi với vẻ mất kiên nhẫn. Không được rồi, tôi đã tới muộn.

Tôi vẫn cố gắng nở một nụ cười, và có vẻ như hơi quá lố...

-được rồi, giờ tôi phải làm gì? Ngài ma mị?

Anh ta nhăn mặt.

-Vì sao cô gọi tôi như vậy ?

-Một là vì anh trắng bệch, hai là, anh vẫn chưa giới thiệu tên mình. Vậy nên, tôi nghĩ mình nên gọi anh là ma.

Vào lúc này, anh ta chắc chắn đang nghĩ tôi là một đứa con gái xấc xược không biết vị trí của mình ở đâu. Tôi có thể đã mắc sai lầm...

-Tôi cần cô lau dọn ba căn phòng đầu tiên ở tầng hai.

-Okay ngài ma - Tôi cười trả lời.

Trước khi anh ta kịp mở miệng nói điều gì, tôi quay trở về nơi cất đồ dọn rửa mà tôi thấy hôm qua. Sau đó ngay lập tức tôi tới căn phòng đầu tiên mình cần dọn dẹp. Ba căn phòng trong ngày hôm nay, sẽ rất lâu đây... Nhưng ngay sau khi mở cửa, tôi đã phải rút lại suy nghĩ của mình.

Căn phòng rất lớn, phòng của tôi chẳng là gì so với nó. Tôi bắt đầu với chiếc tủ quần áo và kết thúc nó với khung cửa sổ tuyệt đẹp trông ra biển. Mất hơn một tiếng dọn dẹp cho mỗi căn phòng, tôi xong việc vào lúc buổi trưa. Bụng của tôi thật sự bắt đầu kêu đói, sáng này dậy làm việc luôn mà chưa ăn sáng. Sau khi cất đồ dụng cụ vệ sinh và hai lần đi lạctrong nhà, cuối cùng tôi cũng tìm thấy phòng ăn. Khá bất ngờ, một bát súp nóng hổi được đặt trên kệ bếp.

-Anh ở đây à? - Tôi hỏi

Không có tiếng trả lời.

Có một mẩu giấy nhắn bên cạnh, viết rằng đây là dành cho tôi và tôi đã làm tốt công việc.

Làm tốt ư? Anh ta đã kịp kiểm tra ba căn phòng mà tôi dọn dẹp sáng nay ?

Ngấu nghiến xong bữa ăn, tôi bắt đầu khám phá lâu đài. Nếu như ai đó muốn chơi trốn tìm tại đây, thật không dễ dàng để tìm thấy. Tôi rảo bước qua một hay hai hành lang đến khi nghe tiếng động trong căn phòng gần đó. Một sự ớn lạnh chạy dọc cột sống. Tò mò, tôi đặt chân đến căn phòng trống đầu tiên. Sau đó đi sang căn phòng bên cạnh. Ở đó tôi thấy bóng ma bí hiểm đó đang ở giữa căn phòng. Anh ta đang cúi xuống nhặt mảnh của một chiếc bình vỡ. Máu chảy trên cánh tay.

-Anh bị thương rồi ! Tôi nói với anh ta

Anh ta quay lại nhìn tôi.

-Đó chỉ là một vết trầy xước...

-Phải rồi, một vết trầy và máu đang nhỏ xuống sàn kìa.

Anh ta thở dài. Tôi đã nói hơi quá.

-Tôi nói là không sao - Anh ta nói

Tôi cầm lấy tay anh ta để xem vết thương, một vết cắt không quá sâu. Tôi chạy vào phòng tắm để xem có gì đó cầm máu lại được không. Sau đó khi quay lại với hộp cứu thương, cánh tay anh ta đã chẳng còn gì. Tôi dụi mắt nhiều lần và đánh rơi những thứ đang cầm trên tay. Cánh tay anh ta hoàn toàn lành lặn...

Bạn đang đọc Người Đẹp và Vampire (Dịch) của Flocifer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngmtien80
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.