Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (7)

Phiên bản Dịch · 2474 chữ

Chương 7: Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (7)

Tô Đoạn nằm bên cánh cửa sổ mở toan, cúi thấp đầu nhìn Tần Tri phía xa xa.

Tần Tri sở hữu dung mạo tuấn tú, bởi lý do dinh dưỡng không được bổ sung đầy đủ, cả người trông khá gầy gò, nhưng vẫn rất anh tuấn, mặc đồng phục com lê trắng đen đứng ở bụi hoa, đẹp tới mức khiến người ta không khỏi ngước nhìn.

Tô Đoạn là một gốc linh thảo mấy ngàn năm, dĩ nhiên từng thấy qua rất nhiều nam nữ giới thậm chí là yêu quái có vẻ ngoài xuất chúng, đẹp mắt hơn Tần Tri nhiều lần, tuy vậy cậu vẫn thấy Tần Tri nhìn rất thuận mắt.

Lúc mới gặp ấn tượng còn không sâu, về sau chung sống một quãng thời gian ngắn với đối phương, loại cảm giác này sinh ra một cách rất tự nhiên.

Chẳng qua bây giờ không phải thời điểm suy nghĩ vấn đề này.

Nhìn bộ dáng chật vật của Tần Tri, hình như bị người khác bắt nạt?

Hành động ngửa đầu lên của Tần Tri tự nhiên làm người hầu đứng bên cạnh y chú ý, hắn nghi ngờ theo tầm mắt của Tần Tri ngẩng lên, khi nhìn thấy Tô Đoạn đang nằm bên cửa sổ nhìn xuống, biểu tình trên mặt nhanh chóng cứng đờ.

Tần Tri không có tâm tư đâu quan tâm đến hắn, thấy đầu tiểu thiếu gia nhích tới nhích lui bên cửa sổ, trái tim treo cao lên tận cổ họng.

Mặc dù ngoài cửa sổ có hàng rào bảo vệ, phía dưới còn có bục đỡ, y vẫn cảm thấy động tác của Tô Đoạn quá nguy hiểm.

Dẫu sao tiểu thiếu gia tính tình vụng về, nếu bị đập đầu vào đâu...

Suy nghĩ một chút đã làm người ta buồn rầu.

Y ngước đầu, cất cao giọng, hướng về phía Tô Đoạn vẫn tiếp tục thò đầu xuống hô lên: "Thiếu gia, đóng cửa sổ lại!"

Người hầu bên cạnh lộ ra biểu tình vi diệu, trong mắt mang theo vẻ khinh bỉ, tựa hồ rất khinh bỉ hành động nắm chặt mọi cơ hội nịnh nọt cậu chủ của y.

Tô Đoạn nhìn y một cái, gật đầu, nghe lời rụt người lại, kéo rèm cửa sổ mỏng vào rồi ngồi lên giường, trừ lúc mới thò đầu ra ngoài, căn bản không thèm nhìn người hầu bên cạnh lấy một cái.

Cậu biết Tần Tri rất nhanh sẽ tới tìm cậu, liền gọi hệ thống trong đầu: "Hệ thống, có thể nhìn xem vừa rồi xảy ra chuyện gì không?"

Hệ thống cả ngày không tan ca lập tức nói: "Có thể, xin ký chủ chờ một lát!"

Một giây kế tiếp, một màn hình chỉ có Tô Đoạn nhìn thấy sáng lên, chiếu lại sự việc xảy ra hai phút trước cho Tô Đoạn xem ——

Tần Tri đang cắt hoa, y hơi khom người, tỉ mỉ chọn ra những đóa hoa xinh đẹp chọc người trìu mến nhất, chuẩn bị mang đến phòng ngủ của Tô Đoạn, thay bình hoa đang cắm trong phòng cậu.

Y không hề học qua kỹ xảo cắm hoa chuyên nghiệp, cũng không hiểu phối màu thế nào, chú trọng cao thấp ra sao, chẳng qua dựa vào cảm giác cẩn thận lựa cho mấy đóa tự cho là hợp nhất thôi.

Y chọn lựa quá chú tâm, không chú ý có bóng người tới gần mình.

Ngay lúc y chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên có người sau lưng đụng phải, do tư thế khom người cộng thêm tay còn cầm hoa và kéo, y không thể duy trì cơ thể ổn định, không cách nào khống chế được ngã quỵ về trước, buộc phải quỳ một chân trên đất, đóa hoa trên tay rơi hết xuống.

Có bông bị đập cho xiêu vẹo, có bông bị rớt vài cánh hoa, có bông bị dính bùn đất, trở nên bẩn thỉu.

Tóm lại, một bó hoa dụng tâm chọn lựa nãy giờ, đã trở nên ngổn ngang hỗn loạn, không thể dùng được nữa.

Khóe mắt thấy hoa rơi đầy đất, Tần Tri không đi nhặt, chỉ cầm chặt cái kéo trong tay, từ dưới đất đứng lên.

Y xoay người nhìn kẻ đẩy mình.

Đó là một trong số những người chuyên chăm sóc vườn hoa ở Tô trạch, bởi vì toàn hầu hạ bên người tiểu thiếu gia, không có mấy cơ hội gặp gỡ đám người này, cho nên Tần Tri không quen biết đối phương.

Nhưng đối phương hiển nhiên biết Tần Tri, không chỉ biết, mà còn đầy ác ý với y.

Bởi vì thời điểm Tần Tri quay người, đối phương lộ ra biểu tình giễu cợt, giải thích có cũng như không: "Hóa ra là anh à, bận mua vui cho tiểu thiếu gia hả? Tôi còn tưởng tên trộm nào không có mắt, dám bò vào sân nhà họ Tô, đắc ý vênh váo đâu."

Đây là đang châm chọc y?

—— mặc dù không phải kẻ lão luyện trong việc đối nhân xử thế, nhưng loại giễu cợt một cách công khai thế này, Tần Tri vẫn nghe ra được.

Chẳng qua y còn chưa kịp đáp lại, Tô Đoạn đã đẩy cửa sổ ra.

Hình ảnh trong màn hình liền dừng ở đây.

Sau khi xem xong, Tô Đoạn cẩn thận suy nghĩ một chút, mới tìm được bóng dáng người hầu đó trong góc nhỏ trí nhớ của nguyên thân, là một người hầu lâu năm ở nhà họ Tô, trước phụ trách quét dọn biệt thự, trước đây không lâu bị điều đi vườn hoa làm việc.

Cậu ngày đầu tiên xuyên qua đã ngã bị thương, ngay cả phòng của mình còn chẳng ra bao giờ, dĩ nhiên cũng không đi qua vườn hoa.

Có lúc Tô Đoạn sẽ nhìn xuống vườn hoa khoe sắc qua cửa sổ mấy lần, nhưng không cố ý ghi nhớ người hầu làm việc trong vườn hoa, nên không có ấn tượng sâu lắm với người này.

Hệ thống nói: "Căn cứ vào hơn một nghìn ví dụ thực tế ở thế giới loài người tôi vừa phân tích, loại gia tộc lớn như nhà họ Tô, bởi vì có quá nhiều người, cho nên thường xuyên xảy ra một ít quan hệ người người phức tạp."

Lại là quan hệ giữa người với người, Tô Đoạn nghĩ, tình cảm của loài người thật nhức đầu.

Hệ thống: "Bình thường mà nói, người hầu mới tới không có tư cách lập tức tới phục vụ bên người chủ nhân. Mặc dù Tô Đoạn gốc là người vui giận thất thường, rất khó sống chung, nhưng nếu có thể làm cậu ta vui vẻ, chỗ tốt có được vô cùng lớn, cho nên trong mắt rất nhiều người hầu, đi phục vụ 'Tô Đoạn' là một công việc rất béo bở. Mà Tần Tri là người hầu phục vụ bên người đầu tiên, nhanh chóng làm vài người hầu lâu năm trong Tô trạch bất mãn, vì vậy bị xa lánh."

Tô Đoạn nghe xong lời này, hỏi: "Tần Tri bị bệnh, có quan hệ gì với những người làm đố kỵ kia không?"

Hệ thống nói: "Trong tài liệu về thế giới này, mặc dù không giải thích rõ ràng về phương diện này, nhưng căn cứ theo suy luận thông thường, chắc cũng có chút quan hệ."

Tô Đoạn suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Loại chuyện này xảy ra lần đầu tiên sao?"

Hệ thống dừng lại một hồi, chắc đang kiểm tra tài liệu, qua mười mấy giây sau mới đáp: "Không phải, trước đó có xảy ra mấy lần rồi."

Tô Đoạn không nói chuyện với hệ thống nữa, cậu bò dậy từ trên giường, mặc quần áo ngủ vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Vừa mới cầm bàn chải cọ cọ hai cái, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tô Đoạn miệng ngậm đầy bọt, nói không ra lời.

Chẳng qua bởi Tô Đoạn rất ít khi mở miệng nói chuyện, Tần Tri hiển nhiên đã thích nghi với kiểu thường xuyên không nghe thấy câu trả lời rồi, dừng lại mười mấy giây rồi dùng âm lượng đủ để Tô Đoạn nghe được nói từ bên ngoài vọng vào: "Thiếu gia, tôi vào nhé."

Mặc dù đối phương không thấy được, Tô Đoạn vẫn gật đầu với mình trong gương một cái.

Ngay sau đó chính là tiếng cửa được mở ra, Tần Tri men theo tiếng động, mò tới nhà vệ sinh.

Tô Đoạn thấy mặt y ở trong gương, đôi mắt thanh niên cong cong nhu hòa, không còn âm trầm vừa nãy nữa.

Vết bẩn trên người cũng đã biến mất không thấy, ngay cả tí ti dấu vết cũng tìm không ra, Tô Đoạn suy đoán trước khi y tới đây đã thay bộ quần áo mới.

Tần Tri đứng sau lưng cậu, an tĩnh chờ cậu đánh răng, nhổ bọt trong miệng ra, liền cầm khăn lông lên giúp cậu lau sạch nước trên mặt.

Tô Đoạn hơi ngẩng đầu lên, tùy ý y làm loạn trên mặt mình.

Đến khi Tần Tri bắt đầu mặc quần áo cho cậu, Tô Đoạn rũ mắt hỏi y: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Mặc dù đã biết ngọn nguồn từ hệ thống, vẫn cần bảy tỏ hỏi han một chút.

Tần Tri giúp cậu sửa sang lại ống tay áo, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu một cái, giải thích đơn giản: "Tôi tới vườn hoa cắt hoa đụng phải người ta, xảy ra chút tranh chấp nhỏ, đã giải quyết xong rồi."

Y thần sắc bình tĩnh, không đề cập đến chuyện mình bị người ta cố ý đẩy ngã, còn bị châm biếm khó nghe một phen, giống như tường thật một chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống đời thường.

Tô Đoạn nhìn chằm chằm mặt y mấy giây, sau khi không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì trên đó, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, bày tỏ mình biết rồi, "Ừ."

Cậu mím mím môi, gương mặt nhìn Tần Tri hiện lên chút ngây ngô ngắn ngủi.

Cậu cảm thấy mình hình như quá không để ý tới Tần Tri, đối phương ngày nào cũng làm hết bổn phận phục vụ cậu chu đáo, cậu lại bỏ qua nhiều chuyện như vậy, nếu không phải sáng nay dậy sớm ngẫu nhiên nhìn thấy, còn không biết tới khi nào mới biết Tần Tri một mực bị người hầu khác ở nhà họ Tô xa lánh.

Đối với chuyện này hệ thống vội vàng giành lấy nồi (1): "Là tôi không làm tròn bổn phận, không quan sát kỹ càng mục tiêu chữa trị, nếu không phải ký chủ phát hiện sớm, rất có thể sẽ gây ảnh hưởng lớn tới nhiệm vụ."

Tô Đoạn muốn nói không phải vì nguyên nhân nhiệm vụ, cậu thật ra căn bản không nhớ tới chuyện này... Nhưng đối mặt với hệ thống một lòng chỉ nghĩ tới nhiệm vụ có hơi khó mở miệng, cho nên cuối cùng không tỏ vẻ gì hết.

Tần Tri xắn ống tay áo của cậu ngăn ngắn thẳng hàng, lộ ra cổ tay nhỏ gầy, y nhìn trên tủ đầu giường, đóa hoa màu tím sau một ngày lộ ra sắc thái uể oải, nhẹ giọng nói: "Chờ cơm nước xong, tôi đi cắt cho ngài bó mới."

Tô Đoạn hiếm thấy phản ứng nhanh một lần, "Tôi đi với anh."

Nhưng Tần Tri dường như không đồng ý cậu cho lắm, chỉ nói: "Ngài cần nghỉ ngơi cho khỏe."

Tô Đoạn rút cổ tay từ trong tay y ra, nói: "Ừ... Tôi không đau, muốn ra ngoài đi dạo."

Thật ra vẫn đau một tí, chẳng qua bây giờ chuyện của Tần Tri, không, nhiệm vụ tương đối quan trọng hơn.

Thân là một người hầu, Tần Tri cũng không có quyền quyết định, cho nên sau khi ăn cơm xong, dưới sự kiên trì của Tô Đoạn, y đành mang người ra vườn cắt hoa.

Tần Tri tay xách giỏ và kéo đi cách Tô Đoạn một đoạn, mang cậu vào bụi hoa.

Vườn hoa vừa được tưới nước buổi sáng, đá trên đường mòn vừa cứng vừa trơn, cánh hoa thấm nước rơi ở trên càng làm con đường trơn trượt hơn, cho nên chưa đi được mấy bước, Tô Đoạn không ngoài dự liệu thân mình lung lay một cái, lảo đà lảo đảo.

—— sau đó được Tần Tri một mực chờ đợi ôm vào trong ngực.

Thời điểm ôm người nọ trong ngực, Tần Tri thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.

Y biết mà, kiểu gì chuyện này cũng xảy ra.

Sau khi đỡ thiếu gia dậy, y không dám để đối phương đi một mình nữa, dùng một tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng tiểu thiếu gia, phòng ngừa cậu lại ngã xuống.

Thấy tiểu thiếu gia không có dấu hiệu khó chịu, tay Tần Tri tăng thêm chút sức lực, dựa vào càng gần hơn.

Chẳng qua lúc đi được nửa đường, Tô Đoạn bỗng nhiên dừng lại, hơi cúi đầu, nhìn về phía ven đường.

Vì vậy dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, lòng bàn tay Tần Tri liền dính vào lưng Tô Đoạn, cánh tay y hơi cứng lại, nhưng y không dời tay đi, mà nhìn theo tầm mắt Tô Đoạn, thấy một đóa hoa rơi ngổn ngang ở ven đường.

Tầm mắt Tô Đoạn dừng ở bó hoa một hồi.

Là bó hoa sáng sớm hôm nay bị đẩy rơi, Tần Tri lúc ấy hẳn đang vội vã tìm cậu, cũng chưa dọn nó đi, mà người hầu vốn phụ trách giữ gìn vườn hoa chỉnh tề chắc bị hành động thò đầu khỏi cửa sổ của cậu hù dọa, cũng quên mất đi xử lý.

Cho nên bó hoa này cứ một mực nằm ở đây.

Qua có hơn một tiếng, trên bó hoa kia đã dính nhiều bùn đất hơn, rất đáng thương nằm ở đó, cùng cây hoa cắm rễ trong đất phì nhiêu, sinh cơ bừng bừng bên cạnh tạo nên đối lập rõ ràng.

Nhìn bó hoa hoàn toàn an nghỉ trên đất, Tô Đoạn bình tĩnh nói: "Người kia đụng tới hoa của tôi, tôi tức giận, anh bây giờ tới chỗ quản gia nói một câu, sa thải anh ta đi."


(1) Nồi: ngôn ngữ mạng, "đội nồi" có nghĩa là nhận tội lên đầu, bị hàm oan.

Bạn đang đọc Người Bệnh Này Ta Không Chữa! của Thiên Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.