Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (10)

Phiên bản Dịch · 2294 chữ

Chương 10: Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (10)

Về nhà một lần liền gặp phải hình ảnh chướng mắt là em trai mình bị người sờ tới sờ lui, Tô tổng không vui.

Nhất lời em trai còn hư hư thực thực bị người tay chân không đứng đó mê hoặc tâm trí, lúc anh đuổi người đi thì nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm để ý đến anh, Tô tổng rất đau tim.

Tô tổng đau đến không cách nào hô hấp rất muốn lợi dụng quyền riêng dứt khoát sa thải Tần Tri khỏi Tô trạch, hoặc là điều người ra xa một chút, bảo vệ cây cải xanh nhà mình an toàn.

—— nhưng mà không được.

Anh là người tiếp nhận giáo dục gia đình kiểu ngang hàng lớn lên, không thể vì xung động nhất thời mà trở thành một nhà độc tài.

Nếu anh thật sự làm vậy, dựa theo tính khí của Tô Đoạn, nói không chừng sẽ càng tức giận hơn.

Với những chuyện không liên quan đến ranh giới làm người cơ bản thế này, Tô tổng ở bên ngoài cường quyền đứng trước mặt em trai mình, trước sau như một đều không cường thế lên nổi.

Thật ra thì em trai ở trước mặt anh luôn biểu hiện mình thật biết điều thật nghe lời, Tô tổng nghĩ, chẳng qua cứ liên quan tới phương diện tình cảm, liền trở nên khiến người ta ngăn cản không nổi.

Mới đầu năm chuyện Tô Đoạn phải lòng một Tần Phong đã khiến nhà huyên náo đến long trời lở đất, thật vất vả chuyện mới qua, bây giờ lại lòi ra một Tần Tri.

Không chỉ có dáng dấp giống với Tần Phong, thậm chí còn chảy một nửa huyết mạch giống Tần Phong trong người.

Em trai anh có lẽ đã bỏ cuộc, muốn tìm một thế thân.

—— Tô Tranh còn nhớ thời điểm mình lần đầu thấy gương mặt Tần Tri, trong đầu anh gần như lập tức hiện ra ý tưởng như vậy.

Tô Tranh vẫn cho rằng lâu như vậy rồi, sức nặng của Tần Phong trong Tô Đoạn hẳn không còn nặng lắm, cho Tần Tri vào làm có lẽ là hứng thú nhất thời, anh theo tính tình Tô Đoạn, dặn dò quản gia đừng để cậu thua thiệt, rồi tạm thời không nhúng tay.

Nhưng chuyện ngày hôm nay nói rõ ràng cho anh biết, Tô Đoạn cho tới bây giờ còn chưa buông xuống đoạn cảm tình không bệnh mà mất (1) kia đâu.

Nhớ tới chuyện hư hỏng của em trai nhà mình và Tần Phong, Tô tổng oán khí đầy bụng.

Chuyện năm đó, mặc dù trong mắt người ngoài không rõ tình huống, phần lớn đều cho rằng em trai anh không chừa thủ đoạn quấn lấy Tần Phong, thiếu chút nữa còn phá hỏng hôn ước giữa Tần Phong và con gái độc nhất của chủ tịch một xí nghiệp lớn, đại công tử nhà họ Tần thành thành thật thật đơn giản là gặp trúng tai ương, vô cùng xui xẻo.

Nhưng sự thật thì sao?

Tần Phong người này nhìn qua khiêm tốn dịu dàng, rất có học thức, trên thực tế nam nữ đều ăn, cuộc sống riêng tư loạn tới mức con cháu nhà giàu cùng trang lứa chỉ có thể cam bái hạ phong. Chẳng qua Tần Phong chỉ ra vào tại một số club tính bảo mật cực cao, bình thời rất chú ý hình tượng, nếu không phải Tô Tranh phí sức lực lớn đi thăm dò lai lịch Tần Phong, thiếu chút nữa đã tin hắn rồi.

Em trai anh lúc ấy mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, trước đó chưa từng có mảnh tình vắt vai, trong một lần yến hội bị Tần Phong mập mờ ám hiệu mấy lần, liền lỗ mãng đâm đầu vào, kéo nữa cũng không thèm quay đầu lại.

Song trên người Tần Phong còn có một hôn ước liên quan tới lợi ích gia tộc, dĩ nhiên không thể thật sự nháo ra chuyện gì với một thằng đàn ông, chẳng qua nhất thời nổi ứng cưa cẩm em trai anh, căn bản không định phụ trách!

Nghĩ tới trước đây không lâu mình vừa đoạt được một dự án từ trong miệng Tần thị, cùng với biểu tình khó coi như nuốt phải ruồi của Tần Phong, tâm khí Tô tổng mới miễn cưỡng thoải mái tí.

Bất kể nói thế nào, vết thương cũ rất có thể không cách nào chữa khỏi này, tuyệt không thể tùy ý nó tiếp tục thối rữa trong lòng Tô Đoạn được.

Tô Tranh ngồi trong thư phòng xử lý xong văn kiện cuối cùng, uống hai cốc cà phê tĩnh tâm, đoán chừng thời gian đã đủ, liền chuẩn bị đi tìm cải xanh nhà mình nói chuyện.

Vừa mới ngủ hai giấc, nên ngủ cũng đã ngủ đủ rồi, lần này không thể lấy lý do buồn ngủ tiếp tục đuổi mình đi chứ?

Hiện tại đã là năm giờ chiều, ánh mặt trời vàng óng ấm áp tà tà chiếu vào cửa sổ tới hành lang, rơi xuống sàn nhà bằng gỗ được lau chùi bóng loáng, bởi chủ nhân nhỏ đang ngủ, cho nên các người hầu đi qua nơi này sẽ thả nhẹ bước chân, toàn bộ tầng hai tỏ ra rất an tĩnh.

Sợ đánh thức em trai, động tác đẩy cửa phòng của Tô Tranh rất nhẹ.

Tô Đoạn đã ngủ là ngủ rất say, khi còn bé tư thế ngủ không tốt, có khi cả người lăn từ trên giường xuống đất mà vẫn chưa tỉnh lại.

Cho dù vậy, Tô Tranh vẫn tận lực không để mình phát ra tiếng động nào.

Chẳng qua khi anh tới mép giường, phát hiện Tô Đoạn mở mắt. Anh cúi đầu xuống liền vừa vặn đối diện con mắt đen nhánh của cậu.

Tô Tranh ngẩn ra, hỏi: "Tỉnh lúc nào?"

Trong mắt Tô Đoạn không có chút mông lung nào, hẳn không phải bị tiếng anh mở cửa đánh thức.

Tô Đoạn rụt rụt đầu trên gối, cuối cùng vẫn đàng hoàng trả lời: "Không ngủ."

Sau khi Tô Tranh đi, cậu và hệ thống trò chuyện một hồi về nhiệm vụ, lại nằm trước cửa sổ ngắm hoa ngẩn người một hồi, cuối cùng chạy về giường rúc người trong chăn, cứ như vậy qua mấy tiếng đồng hồ.

Tô Tranh ngồi xuống bên mép giường, đưa tay xoa xoa mái tóc đen có chút loạn của cậu.

Lần này Tô Đoạn không né tránh.

Bởi hệ thống đã tận tình dặn dò cậu nhiều lần, quan hệ của nguyên thân và Tô Tranh rất tốt, tránh một lần còn có thể lấy lý do là giận dỗi nho nhỏ, nếu Tô Đoạn cứ tiếp tục biểu hiện thế mãi, thì sẽ bị phán định tính cách chênh lệch quá lớn với nguyên thân, cuối cùng ảnh hưởng tới đánh giá nhiệm vụ.

Cho nên để không bị đánh giá kém, Tô Đoạn không thể làm gì khác hơn là nằm không nhúc nhích mà cống hiến cái đầu của mình.

Tô Tranh dò xét mở đề tài: "Anh muốn nói chuyện với em một chút."

Tô Đoạn nói: "Vâng."

Tô Tranh không nghĩ tới lần này cậu đồng ý dứt khoát thế, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn trực tiếp mở miệng: "Đoạn Đoạn, em nói cho anh, em có phải vẫn nhớ... Tần Phong không?"

Tô Đoạn trong lòng trả lời Tần Phong là ai tui hổng có quen, nhưng miệng còn chưa kịp động, hệ thống mười phần lo lắng ký chủ sẽ OOC kịp thời chỉ huy trong đầu cậu: "Ký chủ không cần nói không cần động, mau nhận cái nồi này xuống!"

Tô Đoạn: "... Ừ."

"Bây giờ, nhắm mắt lại năm giây rồi chầm chậm mở ra, ánh mắt nhớ mất mác một chút!" Hệ thống vừa lật các loại tài liệu thực tế mình vừa tìm được như 《 Em rốt cuộc yêu anh hay anh ta 》, 《 Tình yêu tam giác không thể nói 》, một bên chỉ đạo ký chủ kỹ càng trên từng milimet.

Tinh thần chuyên nghiệp vô cùng!

Tô Đoạn: "... Ừ."

Vì vậy Tô Đoạn hết sức phối hợp mím chặt miệng, nhắm hai mắt lại, đếm trong lòng năm giây, nhớ tới thời điểm mình miễn cưỡng học dùng đũa vài ngày trước, tâm tình bởi không gắp nổi thức ăn mà một mực không yên ấy, lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

Tô Tranh thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách tới ngay cả lời cũng không nói được của cậu, còn cái gì không hiểu?

Nhất thời đau lòng chỉ muốn lôi thằng đầu sổ Tần Phong ra dùng thủ đoạn độc ác nhất lấy roi đánh thi thể một trận, ngay cả chút không vui sinh ra do buổi trưa em trai nghiêng đầu không cho mình sờ cũng bất tri bất giác tiêu tán.

Tô Tranh sờ tóc đen mềm nhũn của em trai, giọng nói chậm lại: "Đoạn Đoạn."

Tô Đoạn nói: "Dạ."

Tô Tranh: "Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, được không?"

Tô Đoạn rũ mắt, không nói lời nào, lông mi vừa dài vừa cong rủ xuống tạo thành bóng mờ như cánh quạt, khiến người ta không thấy rõ ưu tư trong mắt.

Tô Tranh không lên tiếng thúc giục, không biết đợi bao lâu, mới nhìn thấy Tô Đoạn gật nhẹ đầu một cái.

Mặc dù cuộc trò chuyện tiến hành thuận lợi hơn tưởng tượng, nhưng nhìn bộ dáng này của em trai, Tô Tranh không hề thoải mái hơn chút nào, đưa tay đau lòng sờ đầu cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Anh mấy ngày nay ở nhà, muốn chơi với em, trước cứ để Tần Tri đi làm việc ở chỗ khác, được không?"

Ý nói, chính là muốn điều Tần Tri bên người cậu đi.

Mà đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, dựa theo suy đoán của hệ thống, lấy trình độ lo lắng Tô Tranh dành cho em trai mình, phát hiện đầu mối không đúng một cái nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp diệt trừ.

Cho nên chỉ cần Tô Đoạn lựa chọn lui bước, ngày này không bao lâu sẽ tới.

Tô Đoạn bị hệ thống thúc giục, gật đầu.

Trò chuyện xong, Tô Tranh nói mình tới phòng ăn phía dưới đợi cậu ăn cơm trước, Tô Đoạn nằm tiếp trên giường mấy phút, liền thức dậy mặc vào quần áo ở nhà rộng thùng thình, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tô Đoạn bôi kem đánh răng lên bàn chải, chuẩn bị đánh răng.

Hệ thống bảo với cậu, đây là một cơ hội đưa tới tận cửa, có thể giúp Tần Tri đi lên vận mệnh rời khỏi nhà họ Tần của mình.

Cậu suy nghĩ một chút, mình không thể bởi ưu tư không biết từ chỗ nào tới kia mà ảnh hưởng tới số mệnh vốn có của Tần Tri, cho nên cũng bình thường trở lại.

Hơn nữa cậu bây giờ tay chân không được coi như linh hoạt, cuộc sống vẫn có thể miễn cưỡng tự lo liệu, không còn Tần Tri chăm sóc, cũng có thể sống được.

Nhìn chính mình ngậm một hớp nước súc miệng trong gương, Tô Đoạn nhổ nước ra, giơ bàn chải đánh răng lên, nhét vào miệng, chậm rãi động.

Tô Tranh dù sao cũng là người sát phạt quả quyết trên thương trường, vừa từ phòng ngủ Tô Đoạn đi ra, liền lập tức thông báo quản gia việc điều Tần Tri đi chỗ khác.

Tô Tranh hỏi: "Hiện còn chỗ nào thiếu người?"

Quản gia suy nghĩ một chút, trả lời: "Chỗ vườn hoa thiếu một người quét dọn vệ sinh, ngay hôm qua mới sa thải, thông báo tuyển dụng còn chưa đăng."

Tô Tranh quyết định: Chỗ trống ấy đừng tuyển người vội, điều Tần Tri qua, tiền lương vẫn như cũ."

Tiền lương của người hầu chăm sóc bên người chủ nhân cao hơn người quét dọn vườn hoa nhiều, huống chi quét dọn vườn hoa là có chế độ luân phiên, công việc không quá mệt, nghiêm chỉnh mà nói Tần Tri thật ra còn chiếm được tiện nghi.

Dù sao cũng chỉ đợi trong nhà họ không được bao lâu, coi như anh phát thiện tâm đi, Tô tổng hào phóng nghĩ.

"Đúng rồi, thuê thêm một người hầu phục vụ bên người thành thật đàng hoàng, lần này phải cẩn thận, đừng có thêm con thiêu thân nào nữa đấy." Tô Tranh giọng nhạt hẳn đi, mang theo tia cảnh cáo.

Quản gia cung kính nói vâng.

Vì vậy buổi tối hôm đó, Tần Tri vừa định tới phục vụ tiểu thiếu gia ăn cơm, liền nhận được thông báo điều động công việc.

Nghe xong lời quản gia, Tần Tri cảm giác được não mình nháy mắt nổ vang, y siết chặt quả đấm, không khống chế được lên tiếng hỏi: "Tại sao?"


(1) Không bệnh mà mất: nguyên văn "vô tật nhi chung" (无疾而终), thành ngữ tiếng Hán, cảnh giới tối cao của tử vong, đến già không bệnh tự qua đời; nghĩa bóng ví sự vật không có ngoại lực quấy nhiễu liền tự tiêu diệt, tức chuyện phát triển tới đường cùng, không có bất kỳ kết quả gì.

Bạn đang đọc Người Bệnh Này Ta Không Chữa! của Thiên Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.