Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (9)

Phiên bản Dịch · 2220 chữ

Chương 9: Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (9)

Khi nhìn đến tình cảnh bên trong phòng, biểu tình vốn dĩ tỉnh táo trầm ổn của Tô Tranh nháy mắt sụp đổ.

—— ngay cả trạng thái cũng nứt toác theo.

Anh vừa giận vừa sợ nhìn người hầu tay đang đặt trên mông em trai anh, còn xoa tới xoa lui, cảm giác một cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu, đốt rụi hơn nửa lý trí!

Cái gì phong độ, cái gì tỉnh táo, Tô tổng đã hoàn toàn không nhớ, anh nhìn cây cải trắng trong veo được mình chú trọng yêu thương, nuôi cho trắng bóc non mềm như nước đang bị một con heo rừng không biết của nhà ai duỗi móng lột từng tầng lá cây, trái tim đau thắt không thở nổi, trong đầu chỉ muốn giết heo.

Mà sau khi nhìn rõ mặt đối phương, cơn tức giận kia giống như ngọn lửa được tưới thêm dầu, hoàn toàn không cách nào ức chế!

Chẳng lẽ nhà họ Tần ——

Mặc dù kẻ đang câu dẫn em trai mình không tính toán sẽ chịu trách nhiệm thừa kế nhà họ Tần, nhưng nhìn khuôn mặt có mấy phần tương tự Tần Phong, Tô tổng vẫn không khống chế được tay mình.

Đang lúc anh nổi giận đùng đùng muốn xắn tay áo lên đánh con heo kia một trận, cây cải xanh bị xâm phạm chợt lên tiếng.

Tô Đoạn ngẩng đầu từ gối lên, quay lại nhìn tới, nói: "Anh, anh về rồi ạ?"

Âm thanh nghe rất bình tĩnh, cũng không run rẩy gì cả, nhìn tựa hồ rất tỉnh táo.

Tô tổng miễn cưỡng tìm về chút lý trí.

Nghĩ đến mình không thể đánh người trước mặt em trai, anh âm thầm cắn răng, cưỡng bách bản thân khống chế cái tay rục rịch, thu hết tình huống tại giường thu vào mắt, nhếch mép hỏi: "Đoạn Đoạn đang làm gì vậy?"

Tô Đoàn nằm trên giường một hồi, được người ta nhẹ nhàng xoa xoa thân thể, sớm có chút buồn ngủ, suy nghĩ hai giây mới chậm rãi trả lời: "Bôi thuốc."

Nhìn lọ thuốc để một bên, còn có cái tay đang để trên người em trai mình của kẻ nào đó dính dính thứ gì như keo, tâm tình Tô Tranh thoáng bình tĩnh đôi chút.

Chẳng qua vẫn rất khó chịu.

Tô Tranh cầm chai thuốc màu trắng còn non nửa ngửi một cái, ngửi thấy mùi đắng chát của thuốc bắc, anh bỏ chai thuốc xuống, dùng giọng ôn tồn nhỏ nhẹ dặn dò Tô Đoạn: "Loại chuyện bôi thuốc này, sau này mời bác sĩ chuyên nghiệp tới làm đi, chớ vì bớt rắc rối mà tùy tiện tìm một người hầu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào?"

Tô Đoạn trừng mắt nhìn.

Chỉ là xoa thuốc đều lên người mà thôi, cần dùng đến kỹ xảo chuyên ngành gì cơ chứ? Nếu không phải tay chân cậu không phối hợp nhịp nhàng được mà cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, cậu cảm thấy tự mình làm cũng chẳng có vấn đề gì.

Huống chi Tần Tri vì chuyện này, hình như còn cố ý đi hỏi bác sĩ chuyên nghiệp thủ pháp mát xa thì phải?

Tô Đoạn không quá bén nhạy với những chuyện vặt vãnh thế này, chỉ mơ hồ nhớ Tần Tri từng kể qua cho cậu một lần, cậu tìm hệ thống xác định một lần, hệ thống cho cậu câu trả lời khẳng định.

Mặc dù muốn giải thích cùng Tô Tranh, nhưng sắp xếp ngôn từ là một chuyện rất rắc rối, Tô Đoạn không có thói quen nói quá nhiều cũng người mình không quen thuộc, há miệng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng.

Dù sao... Công việc Tô Tranh bề bộn lắm, sẽ không nhìn cậu cả ngày đâu, trước qua loa lấy lệ hẵng rồi nói sau.

Tô Tranh lúc này mới hài lòng gật đầu một cái.

Thuốc đã bôi được một nửa, Tô Tranh cũng không thể đuổi người ta cút ra ngoài ngay bây giờ, rồi anh đi rửa tay bôi thuốc tiếp cho Tô Đoạn được phải không? Đó là đang giày vò em trai anh.

Anh nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần Tri vẫn còn cương ở đó, tay đặt trên người em trai mình... không nhúc nhích, chịu đựng sự không vui thúc giục: "Nhanh lên cho xong đi, động tác cẩn thận một chút."

Tần Tri trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, thấp giọng đáp một tiếng vâng, khóe mắt nhìn tiểu thiếu gia trên giường, tiếp tục xoa đều thuốc bôi lên vị trí bị thương của cậu.

Tô Tranh kéo một cái ghế tới, ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Tần Tri đang bôi thuốc cho Tô Đoạn, tựa như đối phương chỉ cần hơi có động tác vượt khỏi giới hạn, là có thể lập tức xông lên đánh người ta một trận.

Không ai mở miệng nói chuyện nữa, không khí trong phòng nhất thời có chút cổ quái khó tả.

Dĩ nhiên, loại không khí vi diệu này, Tô Đoạn không hiểu quá nhiều tình cảm của nhân loại hoàn toàn không phát hiện ra, nếu không có hệ thống nhắc nhở cậu, cậu có thể cứ nằm trên gối như thế mà ngủ mất.

Hệ thống nói: "Qua kiểm tra, Tô Tranh ôm khá nhiều cảm xúc tiêu cực với mục tiêu chữa trị, ký chủ có lẽ nên ra tay từ phương diện này, hoàn thành mục đích chữa khỏi cho mục tiêu."

Nghe được một từ ngữ, buồn ngủ trên người Tô Đoạn bay đi một tí, cậu ôn lại những gì hệ thống vừa nói cho mình một lần, xác nhận mình không có nghe lầm xong mới nghi ngờ nói: "Cảm xúc tiêu cực?"

Hệ thống nói: "Đúng vậy."

Tô Đoạn hỏi: "Bọn họ có mâu thuẫn sao?"

Hệ thống trả lời: "Không có."

Tô Đoạn không thể hiểu nổi: "Vậy tại sao Tô Tranh lại có cảm xúc tiêu cực về Tần Tri?"

Hệ thống: "Tô Tranh đối với em trai mình, cũng chính là ngài có tình cảm rất sâu, hơn nữa đặt mình ở vị trí 'người bảo vệ', cho nên anh ta sẽ có địch ý tự nhiên đối với người có thể tạo thành tổn thương với ký chủ."

Tô Đoạn cảm giác mình càng ngày càng mơ hồ: "Anh ấy cảm thấy Tần Tri muốn thương tổn tôi?"

Hệ thống: "Nghiêm khắc mà nói thì chính là như vầy."

Tô Đoạn: "..." Cậu cảm thấy mạch não của Tô Tranh hình như có chút... không quá bình thường?

Hệ thống tiếp tục giải thích: "Trước khi ký chủ nhập vào cơ thể này, 'Tô Đoạn' từng thích anh trai cùng cha khác mẹ của mục tiêu - Tần Phong, cũng vì vậy bị bệnh nặng, hệ thống sau khi phân tích đưa ra suy đoán, Tô Tranh có lẽ lo lắng loại chuyện này xảy ra lần nữa."

Cho nên vẫn là bởi Tần Tri có gương mặt tương tự với anh mình...

Tô Đoạn cảm thấy Tần Tri thật xui xẻo, rõ ràng ngay cả một gốc cây như cậu còn biết chuyện tướng mạo lực lượng của con người không khống chế được, vậy mà hết người này tới người khác vì nguyên nhân buồn cười này phát tiết tâm tình lên người Tần Tri.

Đầu tiên là Tần Phong không chừa thủ đoạn nhằm vào, sau đó là nguyên thân cưỡng bách, giờ lại là thành kiến từ Tô Tranh.

Tô Đoạn hỏi: "Con người toàn hư hỏng vậy sao."

Hệ thống nói: "Không phải vậy, trong tài liệu nói, nhân tính là tương đối, tốt hay xấu không phải tuyệt đối."

Tô Đoạn nói: "À."

Cậu cảm thấy mình đi hỏi một hệ thống do số liệu tạo thành vấn đề này hình như cũng không sáng suốt cho lắm, hai người họ đều là phi nhân loại không hiểu tình cảm, có thể trao đổi ra kết quả gì chứ?

...

Sau khi bôi thuốc xong, Tần Tri hơi cúi người, đưa cánh tay dài ra muốn lấy hộp giấy đặt đầu giường.

Một giây kế tiếp, hộp giấy liền bị Tô Tranh ném tới trước mặt y.

Động tác Tần Tri hơi dừng một chút, rút ra cái khăn giấy lau sạch thuốc trên tay, sau đó đầu ngón tay cầm miếng vải nhỏ bị kéo xuống dưới thân, nhẹ nhàng kéo lên.

Sau đó quần ngoài rộng thùng thình cũng được mặc lại tử tế.

Toàn bộ hành trình động tác đều nhẹ như bông, khiến người ngoài không moi ra được lỗi gì.

Nhưng Tô Tranh ngồi một bên nhìn đầu ngón tay y trượt tới trượt lui trên người em trai mình, ăn không biết bao nhiêu đậu hủ, gắng gượng đè nén lửa giận trong bụng, tự cảnh cáo mình không thể để lộ mặt bạo ngược trước mắt em trai, mới có thể miễn cưỡng cố định mình trên ghế.

Thật ra trong lòng anh đã mắng lên:

Mới tới được vài ngày, đã dám sờ mông em trai anh, nếu cho thêm một đoạn thời gian nữa, có phải cũng dám tùy tiện ôm người vào ngực hay không?

Không đúng, cái thằng tên Tần Tri này bây giờ hình như đang phục vụ bên người em trai anh, mà mấy ngày nay em trai anh hành động không thuận tiện, thậm chí tự lo liệu cuộc sống cũng có vấn đề, cho nên ôm ôm ấp ấp gì đó, hẳn đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.

Nghĩ tới đây một chút, Tô Tranh cảm giác mình thật sự có thể phun ra lửa: "..."

Vì vậy sau khi bôi thuốc xong, Tần Trị bị đuổi ra ngoài không chút lưu tình, hơn nữa còn bị ra lệnh buổi chiều cũng không cần tới.

Sau khi Tần Tri rời đi, Tô Đoạn trở mình trên giường, điều chỉnh vị trí gối một tí, tựa hồ không định đứng lên.

Tô Tranh ho nhẹ một tiếng, muốn nói chuyện với em trai mình vấn đề về phương diện tình cảm, "Đoạn Đoạn..."

Nhưng đề tài còn chưa mở đầu, Tô Đoạn đã lên tiếng cắt đứt lời anh: "Anh, em mệt, buồn ngủ."

Tô Tranh dừng lại, nếu như anh nhớ không lầm, dựa theo quy luật ngủ nghỉ trước sau như một của em trai anh, bây giờ hẳn là vừa mới ngủ trưa dậy, tại sao lại muốn ngủ nữa?

Anh cau mày hỏi: "Buổi trưa nay em không ngủ sao?"

Tô Đoạn nói: "Có ạ."

"Vậy sao còn ngủ tiếp, thân thể không thoải mái à?" Tô Tranh đưa tay, muốn sờ thử trán cậu xem có bị nóng không.

Theo lòng cảnh giác bản năng, Tô Đoạn dịch đầu sang bên cạnh một chút, tránh khỏi tay anh.

Tô Tranh dừng động tác lại, từ từ thu tay về.

Tô Đoạn rụt cả người vào trong chăn, giải thích: "Không có gì không thoải mái, chẳng qua em muốn ngủ nữa."

Nhìn dáng vẻ Tô Đoạn có chút mệt mỏi, Tô Tranh không miễn cưỡng nữa, nuốt hết lời muốn nói xuống, trấn an cậu: "Vậy thì ngủ thêm đi."

Tô Đoạn gật đầu một cái, nói với anh: "Tạm biệt."

Sau khi ra khỏi cửa phòng, Tô Tranh đứng ở hành lang suy nghĩ một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy, mình hình như bị em trai ghét.

Chẳng lẽ là bởi anh đuổi người hầu tên Tần Tri đó ra ngoài?

Sắc mặt Tô Tranh mơ hồ xanh lè.

Bên kia, Tần Tri bị đuổi ra ngoài, đi trên đường có chút hồn vía lên mây.

Thời điểm ngang qua vườn hoa, y lảo đảo một chút, đạp phải vũng bùn, ống quần bị nước bùn bắn lên bẩn mất, nhìn kỹ một lần, thậm chí cả nửa người trên của y cũng dính nhiều điểm màu nâu đen.

Hiện tại mới qua hơn nửa ngày, y nhất định không thể mặc quần áo bẩn tiếp tục làm việc trong Tô trạch được, cho nên về phòng mình thay quần áo.

Nơi y ở trong số các người hầu cũng coi như không tệ, một phòng nhỏ độc lập, mặc dù không lớn, nhưng thắng ở chỗ y có thể ở một mình, hoàn cảnh cũng sạch sẽ.

Cởi xuống com lê mặc bên ngoài, Tần Tri cúi đầu, cởi dây thắt lưng buộc chặt trên eo ra.

Ken két một tiếng, lúc móc khóa bản lề được mở phát ra tiếng vang thanh thúy, nhưng mới rút dây thắt lưng được một nửa, động tác của Tần Tri bỗng chậm dần, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.

Y ngước mắt nhìn lên, thấy rõ quần áo mình trong gương, ở nơi dưới tay hắn một chút, có một khối gì đó nổi lên rõ ràng.

Tần Tri hơi mím môi, không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt nổi lên màu sắc u ám.

Bạn đang đọc Người Bệnh Này Ta Không Chữa! của Thiên Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.