Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến tranh kết thúc

Tiểu thuyết gốc · 1311 chữ

Hành cung ở Thăng Long.

Qua báo chí, nhân dân được biết tin chiến thắng. Để mừng việc sự kiện trọng đại, Cảnh Thịnh cho bắn pháo hoa. Những nạn dân trở về quê được phát vé tàu miễn phí, và trợ cấp tiền và lương thực. Tin thắng trận của Đại Việt nhiều nước biết đến, đại diện các thương nhân đều đến chúc mừng. Đặc biệt Nguyễn Ánh cũng sai sứ thần tới chúc mừng mang theo mấy vạn hộc lương để mừng chiến thắng và xin cắt đất vùng Diên Khánh (Nha Trang ngày nay) để cầu hòa, hàng năm sẽ triều cống mấy vạn hộc lương thực. Chuyện này, Quang Toản vẫn chưa có quyết định.

Sau khi chiến tranh kết thúc, Đại Việt và Đại Thanh dự định đàm phán bằng việc cho người đi sứ và thả Trang Thân Vương cùng các binh lĩnh còn lại. Nói chúng thì từ xưa tới nay, sau khi đánh tan quân xâm lược thì toàn làm như vậy. Tuy nhiên, thời điểm này, mọi chuyện lại khác.

Một võ quan lên tiếng:

- Khởi tấu bệ hệ, Thanh triều khí số đã tận. Thần cho là nên nhân đã thắng lợi mà đánh chiếm Lưỡng Quảng cùng Vân Nam

Quang Toản biết võ tướng trong triều đang có ý thăm do hắn bởi họ, đứng đầu là Trần Quang Diệu đang có ý định xâm lược Đại Thanh.

Nếu là trước đây, không ai lại điên tới mức đề nghị xâm lược. Trung Hoa dù yếu tới mức nào vẫn dư sức đè bẹp Đại Việt trong một trận chiến quy ước. Tuy nhiên, chính Toản đã cho họ lá gan này. Trận chiến vừa rồi tuy chết nhiều nhưng so với các trận chiến trước đây thì quá ít ỏi. Nhiều người đã nhận ra sức mạnh áp đảo tuyệt đối của quân Tây Sơn và muốn xâm lược Đại Thanh cùng toàn bộ Đông Nam Á.

Người Việt yêu hòa bình không. Yêu. Có tham vọng không. Có. Bởi nếu không có tham vọng thì không thể có lãnh thổ từ Hà Giang tới tận Mũi Cà Mau như thời hiện đại được. Nếu như có cơ hội thì ở thời đại không có tổ chức quốc tế nào lên án thì chả dại gì mà không xâm lược.

- Bây giờ chưa phải lúc. – Quang Toản nói. – Bãi triều!

Sau đó, hắn về phòng của mình mà suy nghĩ.

Có lẽ, những kẻ xuyên không khác sẽ thật sự muốn nhân dịp này mà đánh luôn Đại Thanh như người Anh trong lịch sử. Tuy nhiên, thân là một đặc vụ, Toản hiểu giờ chưa phải lúc.

Mấy tháng qua khi đi thăm các nạn dân ở ngoại thành Thăng Long, Cảnh Thịnh tận mắt chứng kiến nỗi khổ của những người dân mất nhà, mất ruộng sống tạm bợ trong các lán trại nhỏ, hàng ngày xếp hàng chờ triều đình phát chuẩn. Những gia đình nghe tin con tử trận khóc kêu khóc vật vã mấy ngày. Bên Bộ Công Thương liên tục báo lượng gạo dự trữ sụt giảm nhanh chóng. Tiền quốc khố cũng giảm nhanh vì phải mua thuốc men, trả lương và tiền thương tật tử tuất cho binh lính ngày càng tăng. Do lệnh tổng động viên lượng nhân công cũng sụt giảm, đơn hàng khách đặt càng nhiều mà chưa có nhân công. Chiến tranh xảy ra người khổ nhất là bá tánh bình dân, nên Cảnh Thịnh muốn chấm dứt chiến tranh càng sớm càng tốt. Nguồn lực quốc gia không đủ cho một cuộc viễn chinh.

Nếu xâm lược Đại Thanh thì có thể lại mất thêm vài vạn thanh niên trai tráng nữa, vài nghìn gia đình lại mất người thân. Đại Việt có bao nhiêu người để nướng. Phương Tây dám xâm lược Trung Hoa ngoại trừ ưa thế hỏa lực thì họ còn có hệ thống thuộc địa khắp thế giới, quốc gia của hắn thì có gì. Ba tỉnh Quang Đông, Quảng Tây và Vân Nam nếu tính ra còn lớn hơn diện tích Đại Việt hiện tại. Rất khó quản lý trong thời gian ngắn.

Cảnh Thịnh nhắm mắt lại không muốn nghĩ đến cảnh khi đến uỷ lạo những gia đình có con hy sinh họ được tin con mất trước mặt hoàng thượng không dám khóc to, tiếng khóc dấm dứt, những đứa trẻ thơ với ánh mắt ngơ ngác nhìn mẹ chúng khóc và không hiểu nỗi mất mát to lớn khi bố chúng sẽ không về nữa. Không lẽ bảo chúng là vì tham vọng yy của hoàng thượng sao.

Thực tế, tướng lĩnh không phải không biết. Tuy nhiên, quan điểm giữa người hiện đại và người thời xưa tương đối khác nhau. Với người thời này, nhất là ở phương Đông, việc có thể đánh bại kẻ địch hùng mạnh với lãnh thổ khổng lồ là một món lợi vô cùng lớn. Việc vắt kiệt sức dân một chút cũng không có vấn đề. Dù sao thì mức sống của người dân cũng đã tốt hơn khi xưa nhiều. Nếu có thể xâm chiếm Trung Nguyên, không phải toàn bộ tướng lĩnh sẽ được lưu danh muôn đời sau. Trong khi đó, Quang Toản muốn tiến hành chiến tranh phải khi Đại Việt đủ mạnh, không ảnh hưởng tới cuộc sống người dân.

- Bệ hạ!

Đột nhiên có thái giám vào tâu làm cắt ngang suy nghĩa của Cảnh Thịnh, bên ngoài có Trần Văn Kỷ xin vào gặp. Sau khi vào yết kiến Cảnh Thịnh, Trần Văn Kỷ tâu:

- Chắc Hoàng thượng đang suy nghĩ về việc các võ tướng phản đối việc không nhân chuyện này mà tấn công Đại Thanh, hoàn thành ước nguyên của tiên đế.

Cảnh Thịnh cười khi Trần Văn Kỷ đoán đúng ý mình rồi nói nói:

- Ta cũng suy nghĩ về việc đó, một bên là uy thế của Triều đình, của quân đội Tây Sơn một bên là bá tánh muôn dân trăm họ. Người khổ nhất trong chiến tranh là bá tánh lê dân, ta thực sự không muốn cuộc chiến tranh kéo dài làm sản xuất đình đốn, muôn dân cực khổ cuộc chiến tranh mới xảy ra nửa năm đã tốn không biết bao tiền của xương máu, ta thực sự cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu tiến hành viễn chinh vào sâu trong lãnh thổ nhà Thanh, Đại Việt chắc chắn sẽ phải trả giá rất đắc.

Thấy vậy, Trần Văn Kỷ thưa:

- Thần cũng nghĩ vậy. Tuy Đại Thanh đã không còn mạnh như thời Khang Càng Thịnh Thế nhưng muốn chiếm nó chắc chắn sẽ phải tổn hại không nhỏ quốc lực.

Cảnh Thịnh nói:

- Ta nhất định sẽ buộc Đại Thanh phải trả giá. Tuy nhiên, đó là chuyện sau này.

Thật sự, Toản không có ý định chiếm đất. Thay vào đó, hắn muốn lập ra các chính phủ bù nhìn ở phía Nam để làm vùng đệm.

Trần Văn Kỷ nói:

- Hoàng thượng anh minh!

- Đúng rồi, trẫm còn có chuyện khác hỏi.

- Bề hạ muốn hỏi thần xem nên chấp nhận Nguyễn Ánh xưng thần hay tiến đánh.

- Có vẻ như bệ hạ cũng đã có chủ ý.

- Đúng là quân sư của trẫm!

Thật sự, nếu giờ tiến đánh thì hắn khó có thể quy động quá nhiều quân cộng dây chuyền sản xuất. Nguyễn Ánh hiện tại không phải là Tự Đức của năm mươi năm sau. Hắn sẽ không vì Quang Toản bắn vài quả pháo mà đầu hàng. Nếu dồn toàn lực, thì không được khi mà lãnh thổ của nhà Tây Sơn đã bị tổn hại vì chiến tranh.

- Truyền chỉ ý của trẫm, cho phép Nguyễn Ánh xưng thần.

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Tây Sơn. sáng tác bởi tacgiathientai2020

Truyện Ngược Về Thời Tây Sơn. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiathientai2020
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 280

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.