Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cục Tình Báo Đại Việt

Tiểu thuyết gốc · 1841 chữ

Vụ ám sát Quang Toản làm hoàng cung xôn xao. Rất nhiều quan lại và quý phi cùng Hoàng thái hậu đến vấn an hắn. Xin lưu ý là mọi chuyện diễn ra chưa tới một ngày. Nó đủ cho thấy tin tức lan nhanh tới mức nào dù thời này không có mạng xã hội.

Phải nói là tuy hắn không có bị gì hết nhưng cũng gây ra chấn động rất lớn. Nến nhớ hai tên thích khách bị hạ gục là bởi ám khí do hắn chế ra chứ không phải ngự lâm quân võ công cao cường. Bản thân lực lượng tinh nhuệ bật nhất của quân Tây Sơn, được trang bị súng lục mà lại để thích khách tiếp cận hoàng đế thì đúng là nhục không gì bằng. Tuy Quang Toản không trách tội nhưng người thời này nói chúng xem sỉ diện lớn hơn mạng sống. Cũng may đây là Đại Việt chứ nếu là Nhật Bản thì không biết chừng có người mổ bụng tự sát rồi.

Trong đám người này, chịu chỉ trích nhiệu nhất chính là đô đốc Tuyết, cũng may ông ta là công thần khai quốc lại có công lớn trong nhiều trận đánh nên không ai, kể cả Thái hậu Bùi Thị Nhạn cũng không dám hạch tội ông ta.

Nhắc tới Đô đốc Tuyết, lão đang đứng trước mặt Quang Toản. Nét mặt của lão thật sự vô cùng khó coi như khỉ ăn ớt vậy.

- Vi thần có tội – Lão mở lời trước.

- Chuyện này cũng do trẫm có hơi sơ suất – Quang Toản lên tiếng – Ngoài ra, hôm nay trẫm gọi khanh đến đây là muốn nói về công tác tình báo của quân ta.

Hiện tại, triều đình Trung Đô không phải không có lực lượng tình báo nhưng có vẻ như hoạt động không mấy hiệu quả, với lại hắn không biết lực lượng tình báo này hiện như thế nào. Rõ ràng là hắn đã ra lệnh coi chừng cẩn khẩn các hoạt động thâm nhập khả nghi từ phía Nam. Vậy mà lại có một đống cao thủ xâm nhập vào Phương Hoàng Trung Đô.

- Khởi tấu hoàng thượng lực lượng tình báo của ta hoạt động núp dưới bóng của một ban gọi là Cơ Mật Xử khá im hơi lặng tiếng. Sau khi tiên đế mất, cơ quan này không còn được quan tâm nhiều nên chỉ còn lại vài chục nhân viên mà thôi. – Nguyễn Văn Tuyết nói.

“Đùa mình à! Tình báo quan trọng gì mà chỉ có vài chục nhân viên!?” – Quang Toản nghĩ thầm.

Hắn thực sự muốn chửi thể nhưng nếu chửi chả khác tự chửi chính mình. Sau khi Quang Trung mất không phải là thời của Cảnh Thịnh sao? Chả trách tại sao dù hắn đã ra lệnh phải điều tra cẩn thận nhưng vẫn có một đám thích khác lọt vào Trung Đô mà hành thích hắn. Lực lượng tình báo mà chỉ có vài chục người thì làm ăn được cái gì.

Thực ra thì hầu hết mọi lực lượng của Tây Sơn hiện nay đều kiêm luôn cả chức năng tình báo. Tuy nhiên, do một nửa linh hồn hiện tại là đặc vụ, Quang Toản biết một cơ quan tình báo chuyên trách quan trọng tới mức nào. Việc thâm nhập vào hàng ngũ kẻ địch đòi hỏi chuyên môn mà không phải ai cũng làm được.

- Được rồi, vậy trẫm lệnh cho khanh bí mật thành lập một tổ chức tình báo mang tên Cục tình báo Đại Việt, gọi tắt là Cục Tình Báo, bắt đầu bằng việc sát nhập Cơ Mật Xử vào tổ chức Cục Tình báo Đại Việt. Sau đó, trẫm sẽ cung cấp thêm tiền bạc để khanh tuyển mộ và huấn luyện thêm nhân viên phát triển lớn mạnh tổ chức này. Còn nữa, đích thân trẫm sẽ viết giáo trình bí mật về việc ám sát cho khanh. – Quang Toản nói.

Với kinh nghiệm từng làm đặt vụ của mình, Quan Toản tin chắc nó sẽ trở thành một cơ quan ngang ngửa Tổng Cục 2, CIA, KGB ở thế giới hiện đại. Nói chung thì thời này việc thu thập tình báo vẫn có và hiệu quả nhưng Toản vẫn tin vào năng lực của bản thân.

- Khởi tấu hoàng thượng, về mặt này, thần nghĩ có một người hợp hơn thần – Nguyễn Văn Tuyết nói.

- Ai?

Quang Toản hỏi.

- Quân sư của tiên đế, Trần Văn Kỷ - Đô đốc Tuyết nói. – Về mặt này thì ông ta tự nhận mình đứng thứ hai, không có ai dám nói đứng nhất.

Phải thừa nhận là Trần Văn Kỷ rất giỏi mới được cả hai người Ngô Thì Nhậm và Nguyễn Văn Tuyết, một văn, một võ khen lão nhiều như vậy. Theo lịch sử, đây chính là người đã đứng sau việc Quang Trung lên ngôi hoàng đế, chấm dứt mấy trăm năm lịch sử của nhà Lê. Nói theo góc độ nào đó, ông chính là Gia Cát Lượng của Việt Nam. Tuy xét về danh tiếng, ông không hơn nỗi so với Ngô Thì Nhậm nhưng nói về mưu trí thì Ngô Thì Nhậm thực sự không thể nào bằng ông.

- Được rồi, vậy khanh về nói với ông ta xem sao. – Quang Toản nói.

Phải nói là cái quan trọng của tình báo không phải là sức mạnh là đầu óc. Các bộ phim thời hiện đại đã làm nhiều người hiểu vô cùng sai lầm về đặc vụ. Thực tế, rất nhiều người đứng đầu của lực lượng tình báo gần như không có thân thủ gì nhưng lại tiêu diệt vô số kẻ thù. Đa số các đặc vụ chỉ chiến đấu trong tình huống thật sự cần thiết, thậm chí có thể đó là lúc mà họ sắp mất mạng như kiếp trước của Quang Toản. So ra thì đúng là một quân sư như Trần Văn Kỷ lại hợp hơn là một võ tướng như Đô Đốc Tuyết. Cũng may là lão Kỷ thôi quy ẩn giang hồ mà đứng ra giúp hắn.

Sau này, Cục Tình Báo Đại Việt dưới sự chỉ đạo của Trần Văn Kỷ chỉ trong hai năm liền vươn tay mắt của mình vào đến tận Gia Định, Cao Miên, Xiêm La, Ai Lao, Miến Điện, Nhà Thanh thu thập được rất nhiều tình báo quan trọng khiến Quang Toản phải bất ngờ giật mình trước những thông tin ấy. Dù vậy thì đó vẫn là chuyện của tương lai.

Đột nhiên, một viên thái giám đi vào.

- Khởi tấu thánh thượng, Đô đốc Bùi Thị Xuân xin yết kiến.

- Đúng rồi hoàng thượng. Phía Thái hậu và lão Nhậm đã giải thích rõ ràng về việc của Trần tiểu thư rồi nên người không cần phải lo.

Nói tới chuyện này thì sau khi đám thích khách bỏ chạy, binh lính trong kinh thành nhanh chóng đến. Cả đám người được hộ tống về cung. Do không biết thích khách còn hay không mà hắn đã đưa cả Bích Xuân về. Lúc đến hoàng cung thì trời đã tối. Thấy vậy, thái hậu liền dọn phòng trong cung cho nàng ngủ.

Nếu là ở thời hiện đại thì không có vấn đề gì nhưng giờ là thế kỷ mười tám lại còn ở Đại Việt vẫn đang trọng Nho giáo. Cũng may là Bùi Thị Nhạn, mẹ hắn tinh ý đích thần sắp xếp phòng cho nàng nên mới trách được việc không đáng có. Quan trọng nhất, trong xã hội phong kiến tuy có nhiều nguyên tắc nhưng hoàng đế vẫn là lớn nhất. Cùng lắm thì đích thân Quang Toản đứng ra giải thích. Nếu không được thì đợi vài năm khi Bích Xuân phát triển đầy đủ rồi cưới luôn này làm phi.

Lúc này, Bùi Thị Xuân bước vào. Khuôn mặt nói chung có vẻ tương đối điềm tĩnh. Dù sao thì hai người họ là con nhà võ, xuất thân ở đất Bình Định nên tư tưởng có phần thoáng hơn một chút với dân Bắc Hà. Quan trọng nhất, họ tin tưởng con gái họ và cả Quang Toản.

- Thần nghi ngờ là bọn người Hoa trong hội phản Thanh phục Minh làm là người dưới trướng của Lý Tài. Bệ hạ nên cẩn thận tuyển thêm cao thủ bảo vệ mình và hạn chế ra ngoài. – Bùi Thị Xuân nói.

Trong lúc này, Cảnh Thịnh lại nghĩ tới chuyện khác.

“Kiếp trước mình cũng đã từng học Vivonam, Karate do, Vịnh xuân quyền, vậy mà đúng là so với các cao thủ hôm rồi chắc không chịu nổi năm chiêu.”

Tuy hắn là đặc vụ là sự thật nhưng nhiệm vụ của hắn phần nhiều là thu thập tinh tức tình báo. Việc đánh nhau cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Thực ra, vào thời đại của hắn, những người đạt trình độ như đám thích khách kia không phải là không có nhưng không còn nhiều như thời điểm này. Nguyên nhân đơn giản là vì sự ra đời của súng đạn. So với việc đào tạo một cao thủ võ lâm thì mua mấy ngàn khẩu súng còn hơn. Dĩ nhiên là vẫn có thể dùng võ thuật để đột kích hay ám sát nhưng với sự ra đời của súng giảm thanh thì người ta không còn cần cao thủ võ lâm nữa.

Lúc này, Cảnh Thịnh nói:

- Trẫm cũng đang muốn học thêm võ thuật. Theo chị Xuân, người nào có thể chỉ giáo cho trẫm được.

Đô đốc Xuân suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Bệ Hạ lên học võ của Trương Văn Tá người này đang là Chưởng cơ dưới trướng của Phu quân. Người này xuất thân là đồng môn phái Tây sơn ở làng An Thái với Thiết côn vô định Võ Đình Tú, sở trường là Thiết cước và liên hoàn cước có lẽ hợp với thể chất bệ hạ.

- Chuẩn tấu.

Quang Toản lên tiếng.

- À đúng rồi bệ hạ. Thái hậu đã đưa con Cúc tới gặp thần. Người có muốn nói chuyện với nó không?

Bùi Thị Xuân lên tiếng.

Cúc chính là một cái tên khác của Trần Bích Xuân. Dù sao thì mẹ và con đều tên Xuân thì Trần Quang Diệu cũng khó phân biệt.

Lúc này, cô bé Bích Xuân đi vào. Ánh mắt nàng có hơi rụt rè, nhút nhát, trái ngược hoàn toàn với hai lần gặp. Lần đầu gặp nhau hắn vì tạo sự đồng cảm với đại thần mà ăn mặc có hơi giản dị. Lần thứ hai và thứ ba cũng vậy. Trong khi đó, đây là lần đầu tiên nàng gặp hắn trong bộ dạng thiên tử uy nghiêm chỉ lại còn ở ngay hoàng cung.

- Dân nữ bái kiếm hoàng thượng

Bích Xuân nói.

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Tây Sơn. sáng tác bởi tacgiathientai2020
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiathientai2020
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 396

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.