Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học võ.

Tiểu thuyết gốc · 2039 chữ

Sách Đại Nam thực lục của nhà Nguyễn chép lại lời tâu của bề tôi lên Nguyễn Ánh về Tây Sơn: "Kẻ kia, Nhạc, Huệ, anh em từ dân áo vải, không tấc đất cắm dùi, vươn tay hô một tiếng, người theo có cả vạn, chẳng đầy 5-6 năm mà có được nước. Họ không có quá tài đức của người thì vì lẽ gì mà lại hưng thịnh dữ dội như vậy?"

Bản thân Đại sứ nước Anh John Crawfurd, người đến Việt Nam năm 1822, dưới triều Minh Mạng, nhận xét như sau trong quyển sách của mình:

“Người em út Long-nhung [Long Nhương], xưng hiệu là Quang-trung, là người có năng lực và mạo hiểm nhất trong 3 anh em, đã làm chủ cả miền Trung và Bắc Cochin China [Đàng Trong]; rồi sau đó, ông ta đánh chiếm được Tonquin [Đông Kinh, Đàng Ngoài] năm 1788 và xưng Vua...

Năm 1789, Trung Quốc gửi hơn 40.000 quân sang giúp cựu vương Tonquin [Lê Chiêu Thống]. Quang-trung sau đó tiến quân ra Tonquin đánh quân Trung Quốc và gần như tiêu diệt họ. Nền hòa bình được lập lại trên đất nước. Chiến công này của Quang-trung, cho dù ông ta là một người nổi loạn, vẫn còn được người dân Cochin China [dưới thời Minh Mệnh] tự hào....

Mặc dù có rất nhiều ưu thế, phải mất 12 năm để Nguyễn Ánh tiêu diệt nhà Tây Sơn. Quin-hone [Quy Nhơn], kinh đô của Nhạc, bị đánh chiếm năm 1796; Hué [Huế], kinh đô của Huệ, người đã chết năm 1792 và con trai lên nối ngôi, mãi đến năm 1801 mới bị chiếm; còn Tonquin chưa chịu khuất phục tận năm 1802.

Những sự thật này khiến tôi ngờ rằng: đại đa số dân chúng không hề khao khát khôi phục lại vương quyền cho vị vua chính danh [Nguyễn Ánh] như những người châu Âu ủng hộ ông ta đã nói; và không hề có chuyện chính quyền Tây Sơn quá ghê tưởm hay mất lòng dân chúng”

Sử gia triều Nguyễn không có lý do gì để tâng bốc Tây Sơn. Đại xứ nước Anh lại càng không. Do đó, có thể khẳng định triều đại Tây Sơn không phải là một triều đại tồi tệ. Nói theo góc độ khác, đây là một chế độ tốt nhưng thời gian tồn tại quá ngắn. Ấy vậy mà ở thời hiện đại lại có một đám tôn sùng Nguyễn Ánh, hạ bệ vương triều anh hùng. Đó là chuyện không thể chấp nhận được.

Theo lịch sử, một trong những việc mà Nguyễn Phúc Ánh làm khi lên ngôi đó là tăng thuế lên cao gấp ba lần so với vương triều Tây Sơn. Một quốc gia vốn loạn lạc mấy mươi năm thì nên được giảm thuế. Ấy vậy mà Nguyễn Ánh lại tăng thuế cùng vô số các chính sách phân biệt vùng miền làm ảnh hưởng tới đất nước. Chỉ riêng việc này thì đây rõ ràng không phải là biểu hiện của một đấng minh quân, kể cả theo tiêu chuẩn Nho Giáo

Nếu đã là lịch sử thì không thể thay đổi. Tuy nhiên, nếu đã có cơi hội thì ở không thời gian này, Quang Toản quyết không để bi kịch của lịch sử tái diễn. Hắn không ghét Nguyễn Ánh nhưng rõ ràng gã này không xứng đáng làm hoàng đế Đại Việt.

- Bệ hạ, tới lúc tập võ rồi – Một giọng nói vang lên kéo Quang Toản khỏi dòng suy nghĩ.

Đó là Trương Văn Tá. Tên này là người cao lớn nước da ngăm đen tầm 30 tuổi, dáng đi rất nhanh nhẹn.

- Trẫm biết rồi – Quang Toản lên tiếng.

Dù sau thì ở dòng thời gian này hắn và vương triều Tây Sơn đã sống xót. Cơ hội vẫn còn. Trước mắt, việc hắn cần làm là nâng cấp võ công của mình. Dù sau thì muốn cách cải cũng không thể nóng vội mà phải làm tự từ.

- Bệ hạ dùng hết sở trưởng tấn công thần để thần xem qua về trình độ võ học của người. – Họ Trương nói toàn thân chuyển sang thủ thế.

- Vậy trẫm không khách sáo đâu nha!

Sau hơn hai mươi hiệp, dù Quang Toản giở hết các đòn thế các loại võ công đã học từ kiếp trước và cả võ học của hắn ở kiếp này, tên Tá đều tránh né hết sức nhanh nhẹn. Hắn giống như ảo ảnh xa mạc, nhìn thì rất gần nhưng không tài nào với tới được. Xin lưu ý là tên này chỉ dùng mấy phần công lực vì sợ hoàng đế như hắn kiệt sức.

Một lúc sau đó, Cảnh Thịnh thấm mệt nên muốn kết thúc nhanh trận đấu. Tên hoàng đế này hét lên một tiếng định dùng toàn Cuồng phong toàn tảo nhảy lên không tung cú đá giò lái ba trăm sáu mươi độ. Phải nói đây chính là một trong những chiêu lợi hại nhất của Quang Toản. Đoán trước đòn tấn công, Tá nhanh nhẹn lao vào trước khi chân Quang Toản chạm vào người hắn và hất Thịnh ngã văng do đang ở trên không.

- Khanh ra tay nặng thật đó! – Cảnh Thịnh lên tiếng.

Thấy thái độ của hoàng đế, Tá đỡ Cảnh Thịnh dậy. Hắn sau đó quỳ và nói:

- Thần thất lễ đáng tội chết!

Nói chung thì thái độ của Quang Toản có hơi gắt làm tên này sợ hãi. Trong khi đó, hắn chỉ là theo phản xạ từ kiếp trước, hoàn toàn không có ý gì.

Cảnh Thịnh sau đó cười:

- Không sao ngươi là thầy ta. Việc chỉ dạy không sao cả. Học võ mà không bị đánh té ngã thì sau mà nên thân được.

Thấy Quang Toản thực sự nghiêm túc học võ, Tá liền nghiêm mặt nói:

- Về võ công của Hoàng thượng thứ cho thần nói thật chỉ để rèn luyện sức khỏe và tập với bạn bè đồng môn thì được. Để chiến đấu ngoài đời thường phải luyện tập một môn sở trường nào đó ví dụ như : chưởng, quyền, chỉ, cước… và có kinh nghiệm thực chiến nhiều người ta gọi là võ giang hồ. Võ giang hồ rất đa dạng và hiểm độc. Hoàng thượng muốn giỏi thì cần luyện lại căn cơ và nội công cho tốt. Phần nội công Hoàng thượng đã có căn bản của Tiên hoàng truyền dạy phải tự tập thần chỉ có thể chỉ điểm thêm thôi.

Nói chung thì nếu tên Toản chỉ tập chơi cho vui thì tên Tá có thể nhường hắn chút đỉnh nhưng nếu như đã là nghiêm túc thì hắn cũng phải nói thật cho hắn biết thế nào là võ học thật sự.

- Được rồi. – Quang Toản lên tiếng. – Tiện thể, cho trẫm hỏi về người giỏi khinh công có thể chớp mắt nhảy lên mái nhà cao hai đến ba trượng, hoặc môn thượng công phi thủy có thể dùng nón lá đi qua sông.

Mặt của Tá lúc này khá đặc sắc. Đó giống như việc một người thời hiện đại hỏi về việc người ta lái xe hay sử dụng máy tính.

- Cái này bình thường mà hoàng thượng – Tên này lên tiếng. – Đa số cao thủ trong giang hồ và triều đình ở Đại Việt, nhà Thanh và Triều Tiên đều làm được.

- Vậy thì kể trẫm nghe.

Toản lên tiếng. Hắn đã biết mình đã trở thành một tên nhà quê trong mắt kẻ đứng trước mặt nhưng hắn mặt kệ. Phải nói là do Quang Toản hàng thật cũng không quan tâm gì tới võ học nên ký ức của tên này không giúp gì được nhiều.

- Dạ. Thần đã tận mắt nhìn thấy có người nhảy lên mái nhà tranh tầm khoảng hai trượng, chạy trên mặt hồ bên dưới trải mấy tấm chiếu hoa. Về chưởng pháp, có người dùng chưởng đập vỡ mấy viên gạch, hoặc dùng tay đâm xuyên qua cây chuối nhưng đó là mục tiêu cố định. Nếu mục tiêu di động thì khó có thể làm được điều đó. – Tên này nói. – Do đó, thần cho rằng quan trọng nhất trong võ học là chữ “nhanh “ bao gồm nhanh nhẹn và nhanh trí. Điều này phải qua luyện tập thường xuyên mới đạt được. Người luyện võ khi nào đạt đến “hổ cốt lôi minh” tức là xương cốt lúc vận công kêu răng rắc thì mới con là thành công bước đầu.

“Vậy tức là giống ngôi sao Lý tiểu Long trong phim Mãnh long quá giang” – Quang Toản nghĩ thầm.

Nói chung thì những người như vậy ở thời đại của hắn đã không còn bao nhiêu. Dù sau thì so với việc tốn tài nguyên tạo ra một cao thủ thì một một khẩu súng máy còn có lý hơn nhiều. Dù vậy, ở thời đại này, nhất là phương Đông khi vũ khí lạnh vẫn còn phổ biến, những cao thủ như vậy thực sự có giá trị không nhỏ khi thực chiến ngoài chiến trường. Với binh lính bình thường, họ không khác gì quái vật bước ra từ địa ngục.

Lúc này, một viên thái giám đi vào.

- Khởi tấu hoàng thượng. Thái hậu đang ở ngoài.

Thấy vậy, tên Tá nói:

- Vi thần cao lui.

Cảnh Thịnh xua tay cho phép hắn đi.

Khi Bùi Thị Nhạn đi vào, Quang Toản thấy thái hậu mang ra một quyển sách và nói:

- Đây là nội công của môn phái Tây Sơn mà Tiên Hoàng tự tay viết. Tiên Hoàng có nói với ta “Trẫm vốn là người áo vải võ biền đánh trận thì giỏi nhưng không có tài kinh bang tế thế. Ta muốn Toản nhi theo nghiệp văn để sau này thay ta phát triển kinh tế cho dân chúng được ấm no nên không bắt nó phải chuyên tâm tập võ. Nếu sau này Toản nhi quan tâm đến võ học thì nàng đưa cho nó.”. Mấy hôm trước con bị thích khách nhắm tới, nay lại muốn luyện tập võ thuật nên ta đưa thứ này cho con.

Những Hoàng đế hay các tướng dũng mãnh vô địch của Việt Nam hay Trung Quốc đều rất ưa thích đại đao. Hoàng đế Quang Trung cũng vậy. Theo sử sách, cuộc đời binh nghiệp của vị chiến thần bách thắng này luôn gắn liền với thanh Ô Long đao đầy huyền bí. Tương truyền Nguyễn Huệ là người có võ công cao cường. Nhờ thân vóc cao lớn cũng như nội lực mạnh mẽ, nên ông chuyên về sử dụng đao ngoài những môn võ khác. Về nội công thì không có ghi chép nhưng chắc cũng không phải tầm thường gì.

- Đội ơn mẫu hậu. – Quang Toản lên tiếng.

Thịnh đón lấy quyển sách thủ bút của vua Quang Trung

“Cuốn này mà ở thời của mình chắc cũng bán được vài tỷ đồng.” – Tên này nghĩ thầm.

Sau khi xem qua cuốn sách, Quang Toản bắt đầu tự lên cho mình kế hoạch tập luyện.

Từ đó, hàng ngày, Cảnh Thịnh đứng tấn một canh giờ. Buổi đêm và sáng sớm, hắn đều dậy sớm tập nội công. Cũng may, thân thể Cảnh Thịnh lúc trước cũng đã được rèn luyện qua nội công, dùng các loại dược liệu hỗ trợ đả thông một số kinh mạch và khí đã tụ đan điền vì thân phụ đều là những cao thủ võ lâm nhưng còn khí huyết lưu thông qua kinh mạch còn yếu do luyện tập không chuyên cần.

Với hơn nửa năm từ khi Xuyên Việt, Cảnh Thịnh thường xuyên luyện tập chạy, xà đơn xà kép, đấm bao cát nhảy dây lên việc luyện tập này cũng không được coi là quá vất vả. Chỉ tội các cung phi do hoàng thượng luyện tập lên việc đến thăm các cung phi giảm hẳn. Cả Ngọc Bình và cô bé Bích Xuân kia hắn cũng ít khi gặp mặt.

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Tây Sơn. sáng tác bởi tacgiathientai2020
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiathientai2020
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 415

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.