Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 1087 chữ

ChươngChươngChươngChươngChương3

Kể từ hôm ấy tía con Lượm phải sang nhà Mợ sáu Nhú ở nhờ, mợ nghèo nhưng được cái tình nghĩa, tía thấy phiền mợ quá nên hằng ngày đi đồng bắt cá có hôm cá nhiều thì đổi gạo, phụ mợ lo cho mấy đứa, anh Tí với Chuột thương Lượm lắm có hôm đi đâu về có kẹo là cho Lượm ngay còn dắt Lượm thả diều, chỉ mấy hôm thôi mà nó cảm giác có một gia đình thật sự.

Chiều tới mợ sáu chuẩn bị xách nước đông vào mấy cái khạp,Lượm thấy mợ ốm yếu quá nên nó chạy ra phụ mợ.

- Mợ để con làm cho, mợ vào trong nghĩ đi đã, mấy việc này con làm khỏe lắm.

- Thôi để mợ làm, mấy hôm nay Lượm xách nhiều rồi để mợ phụ con, thân là nữ nhi xách nặng nề hoài sẽ bị thô tay sau này không ai chịu cưới mày đâu.

- con làm quen rồi, ở không thì khó chịu, với lại ai cưới con hả mợ?

Mợ nghe nó hỏi vậy thì cười bảo.

- Bây giờ con còn nhỏ nên duyên chưa tới, khi nào tới sẽ tự khắc biết thôi, cái đó không thể cưỡng cầu được, hiểu không?

Lượm gật gật tỏ vẻ hiểu ý, nó cũng từng nghĩ nếu nó có người đến hỏi cưới thì tía nó ở với ai? Tía có mỗi mình nó, nó đi rồi tía nó cô đơn lắm, chắc nó ở vậy nuôi tía.

[…]

Đoạn nó đang gánh nước thì phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân, nó quay lại thì giật hết cả hồn.

- Cậu???... Sao ... Lại ở đây??

Cậu hai đứng trước mặt nó, hai tay bỏ vào túi cả người dựa lên thân cây nhìn nó đâm đâm.

- Sao hả? Thấy tao chứ có phải thấy ma đâu mà mày hét lên gê thế?

- Sao cậu biết em ở đây mà tới? Không lẽ cậu theo dõi em??

Bị nói trúng tim đen nên mặt người kia có chút đen lại.

- Mày nghĩ tao rãnh mà theo dõi mày à? Tao đây chỉ tiện đường đi ngang qua thôi.

- Ơ thế à? Vậy cậu đi đi không tiễn.

Hai ống quần của Lượm săn lên cao để lộ đầu gói tím bầm, lúc này do đứng gần nên cậu thấy khá rõ vết thương trên chân Lượm, chân nó tuy trắng thiệt nhưng toàn tím với đỏ nhìn chả đẹp tí nào, ấy vậy mà thu hút ánh nhìn của cậu.

Con Lượm thấy cậu đứng đó chưa chịu đi nó lại hỏi.

- Cậu nhìn gì thế? Còn không đi hay đợi em lấy chổi chà ra tiễn cậu.

- Ơ con này láo!?

- Em không muốn liên quan gì tới cậu đâu, anh Tí nói đúng liên quan tới cậu không gì tốt đẹp cả.

Nghe tới đây cậu sôi máu không thèm đôi co với nó. Quay người bỏ đi, đi được vài bước cậu khựng lại thải về phía nó túi gắm đỏ rồi bỏ đi một mạch.

Nó nhặt lấy túi gắm cái túi nặng trịch nó nghi nghi nên vội mở ra xem, nó chết lặng vài giây, quả thật trong túi ấy đựng quá trời tiền, lần đầu tiên trong đời nó mới thấy tiền nhiều như thế.

[…]

Đoạn cậu hai đi xa, nhưng trong đầu luôn văng vẳng câu nói của Lượm:

"Em không muốn liên quan gì tới cậu đâu, anh Tí nói đúng liên quan tới cậu không gì tốt đẹp cả"

Cậu tức giận đá gốc cây bên đường mấy cái rồi quát:

- Mình điên rồi, khi không lại đối xử tốt với nó.

Thằng Ất từ xa chạy tới thở hì hục:

- Cậu chủ, cậu đi đâu vội thế, con tìm cậu nảy giờ.

- Tao đang điên cả người đây nè, tránh xa tao ra.

Thằng Ất khổ sở mặt méo mó.

- Cậu đừng nói với con là cậu đến gặp con Lượm nữa đấy nhé, nó có gì đâu mà cậu gặp nó hoài vậy cậu???

- Tao tính bố thí cho nó chút tiền, ai ngờ vừa gặp tao nó đã nói mấy câu khó nghe.

- Trời đất!! cậu chủ của con ơi, mới hôm trước cậu kêu con thả trâu của nó nay lại cho nó tiền??? Cậu làm vậy ông mà biết thì tiêu cậu ạ.

- Kệ tao, mày mà bép xép là chết với tao nghe không? việc tao giao cho mày làm tới đâu rồi???

Thằng Ất thở dài:

- Trâu thả rồi sao tìm được hả cậu, con nghĩ giờ nó chạy vô làng khác bị chúng làm thịt rồi cũng nên.

Thằng Ất tính nói tiếp gì đó thì nó nghe tiếng "BÓP" rõ to phát ra sau lưng cậu chủ, còn cậu nó thì nhăn mặt đau đớn,

Cậu hai nghiêng người mới thấy thân hình bé nhỏ của Lượm, trên tay nó còn cầm khúc cây lớn, thì ra nảy giờ chủ tớ nó nói chuyện con Lượm phía sau nghe không sót từ nào,

Ban đầu Lượm chạy tới để trả lại túi tiền cho cậu,nó trả cho cậu vì nó sợ mang nợ của cậu, ai ngờ khi tới nơi nó lại nghe hết mọi chuyện của cậu và tên Ất, kìm chế không được nó mới đánh cậu, thân hình tuy nhỏ bé nhưng sức nó mạnh mẽ nó đánh cậu thế mà trong nháy mắt trên trán cậu chảy cả dòng máu,từng giọt rơi xuống thấm đẫm cả cổ.

Nó chưa kịp định thần thì Ất chạy tới hất nó ngã ngửa rồi la oai oải:

- Con ranh này!? Mày điên thiệt rồi,mày dám đánh cậu, tía con mày không yên đâu.

Lượm vừa giận vừa sợ, nó giận cậu thả trâu của nó nhưng nó sợ máu của cậu hơn cả lúc nó mất trâu, nó lật đật chạy tới đỡ lấy cậu,vừa níu được tay áo thì Cậu rút lại.

Cậu hai vì chảy nhiều máu nên ánh mắt tối sầm lảo đảo ngã vào người Thằng Ất.

- Đưa tao về phủ, tí nữa dân xúm lại thì to chuyện.

Thằng Ất xót lắm đỡ lấy cậu rồi dìu cậu về, trên đường đi không ít người to nhỏ chuyện của nó ban nảy, còn Lượm biết lần này lành ít dữ nhiều nên nó chuẩn bị tâm lý, nó về gặp tía xin lỗi các thứ rồi ngồi nhà chờ lính sai tới bắt đi.

Bạn đang đọc Ngôn Tình : Vợ Tôi Là Con Hầu sáng tác bởi MộcThầnQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MộcThầnQuân
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.