Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Tiểu thuyết gốc · 1117 chữ

Chương 4

Phủ Lý hôm nay khí lạnh bao trùm, chuyện cậu hai bị dân thường đánh, liền trở thành đề tài nóng của phủ. Ông phú hộ nổi trận lôi đình sai lính bắt Lượm còn Bà Phú hộ ngồi khóc rưng rức cả buổi. Vợ chồng cậu Cả nghe tin cũng vội vã trở về.

Đoạn Thầy lang xem xét vết thương kỹ lưỡng không có gì đáng lo mới kê thuốc tẩm bổ cho cậu,

Ông Phú Hộ nhìn Cậu hai nói:

- Liên Thành, con làm sao mà để một đứa oách con đánh thế hả?

- Chỉ là con tránh không kịp.

- Tránh không kịp hay là không muốn tránh?

- Chuyện riêng của con cha đừng xen vào.

- Mày bảo cha không xen vào thì được à? Cả làng này đang đồn ùm lên đây này. Giờ còn ra thể thống gì nữa.

- Cha đừng như vậy có được không? Con còn đau lắm, cha ra ngoài đi? Có gì mai hẳn nói.

Bà Phú hộ thấy không khí ngày càng căng thẳng nên vội chen ngang.

- Liên Thành, không được ăn nói với cha con như thế, con có biết cả nhà lo cho con lắm không? khi không lại đi giao du với mấy đứa thấp kém chẳng ra gì ấy? Má không thích tí nào.

Liên Thành khó chịu

- Vâng,con buồn ngủ rồi.

Ông bà Phú Hộ bực tức không thôi, nhưng là nhìn thấy Liên Thành đầu quấn khăn trắng, sắc mặt thì tái nhợt không huyết sắc. Lòng lại đau âm ỉ lên. Giọng ông không khỏi dịu hơn :

- Nghỉ ngơi cho tốt, không có việc thì đừng ra ngoài.

Ông Bà Phú Hộ rời đi không lâu thì thằng Ất chạy vào, mắt nó ngó nghiêng xem xét không có ai ở đây nó mới nói:

- Cậu chủ ... Cậu chủ. Có chuyện rồi cậu ơi.

- Biến đi... Tao mệt lắm, đang đau cả người đây này.

Sợ cậu đuổi nó đi, thằng Ất vội nói:

- Con Lượm đấy cậu. Nó bị Ông Phú Hộ đánh cho gãy xương giờ như cái xác bỏ trong kho củi ấy cậu. Còn tía nó quỳ gối ngoài phủ từ chiều tới giờ nghe đâu cũng bị đánh không ít.nữa

Cậu hai nghe tới đây thì đầu óc choáng váng, cậu không ngờ cha lại ra tay nhanh như vậy, suy cho cùng cũng là lỗi của cậu, nếu cậu không thả trâu của nó thì nó cũng không đánh cậu làm chi, cậu không giận Lượm mà ngược lại còn cảm thấy thương hại nó.

Cậu bảo thằng Ất ra gặp tía con Lượm bảo sáng mai sẽ đưa Lượm về nhà, còn cậu thì một thân một mình đến kho củi.

[…]

Trong căn phòng ẩm thấp, nằm cạnh nó có cả lũ chuột lẫn dán,nó sợ chột lắm cố nhích người ra xa một tí liền cảm giác như xương cốt vỡ vụng, chân trái Lượm bị đánh đến không thể cử động được,hai mông thì toàn vết tím đỏ có chỗ nặng hơn thì rỉ máu, quần áo rách rưới, môi nó thì khô đến tróc da giờ nói chuyện cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.nó sợ lắm sợ phải chết ở cái nơi lạnh lẽo này không thể gặp tía nó lần cuối.

Lượm ngồi dựa lưng vào vách củi mắt nó nhìn cửa sổ tưởng chừng như đã ở đây mấy năm rồi.

Đột nhiên cánh cửa mở ra, bóng lưng cao lớn đứng chắn ngang cửa, nó cố nhìn nhưng không thấy rõ mặt của đối phương, chần chừ một lúc người kia đi vào rồi ngồi xổm trước mặt nó.

- Bị đánh hư não rồi nên không nhận ra tao à?

Lượm nhận ra là Cậu hai, nó chán ghét không thèm nói chuyện với người kia.

- Xin Lỗi.

Là cậu hai nói xin lỗi nó, nó đang mơ hay là thật, hay bị đánh nên mộng du.

- Lên lưng đi, tao cõng mày.

Lượm đưa tay sờ sờ lên mặt người kia, chính xác là cậu, nó không hề mơ.

- Sao thế ? Đừng nói với tao là mày chưa nhận ra bổn thiếu gia.

Con Lượm hai mắt đỏ ửng nó khóc thành tiếng, nó muốn nói với cậu nhiều thứ lắm nhưng lúc này lại không nói được chỉ toàn tiếng nấc nghẹn, cậu thấy nó vậy đành ôm nó vào lòng an ủi.

- Là tao sai,là lỗi của tao, mày đừng khóc, muốn gì cứ nói, tao sẽ đền bù cho mày.

- em muốn về nhà,muốn gặp tía, không muốn ở đây đâu cậu ... Huhu

- Được được, sáng mai tao sẽ đưa mày về, còn giờ mày lên lưng tao cõng nào.

Lượm lắc đầu quầy quậy, hai búi tóc vì thế cũng đong đưa theo.

- Bây giờ cậu đưa em đi đâu, em muốn về nhà cơ.

- mày muốn cả đêm ngủ lại kho củi này à, lên lưng tao cõng mày về phòng.

Lượm cố lắm cũng không trèo nổi lên lưng người kia, tắm lưng rộng vững chắc hơn tía nó nhiều. Thấy Lượm mãi không lên, cậu hối thúc.

- Mày còn chờ gì nữa, hay chê tao không cõng nổi mày?

- không phải... Ý em không phải vậy, chỉ là chân em không cử động được thôi.

Cậu ngó xuống chân nó, quả thật chân nó sưng to như chân voi, vết thương cũ chưa lành nay lại chồng thêm cái mới. Không hiểu sao cậu lại thấy xót, cậu đưa tay vòng dưới hai chân rồi bế bổng nó lên. Cả người nó nằm gọn trong lòng cậu.

- Như thế này sẽ đỡ đau hơn.

Nói rồi cậu bế nó đi thẳng đến phòng cậu, đặt nó nằm sắp trên giường lớn, nhẹ nhàng không dám đụng vào vết thương.

Thằng Ất nhận lệnh đêm hôm khuya khoắt lại đi mời thầy lang, Thầy Lang hối hả đến phủ nhưng ngược lại lần trước, lần này đi bằng cửa sau, lại còn lén lút như ăn trộm.

[…]

Sau khi được bôi thuốc và băng bó vết thương thì con Lượm ngủ say như chết, cũng phải hôm nay nó mệt lắm rồi. Cậu hai cũng thế, cậu mệt lắm nhưng cũng phải lo cho nó. Thằng Ất bảo cậu qua phòng nó ngủ cho khỏe nhưng cậu không chịu cứ nhất quyết ngủ gục trên bàn.

Sáng hôm sau theo đúng kế hoạch thì thằng Ất lén đưa Lượm về nhưng xui rủi thế nào lại gặp đám người của Ông Phú Hộ, bọn chúng bắt Ất và Lượm trói cả tay lẫn chân không cho rời phủ nữa bước.

Bạn đang đọc Ngôn Tình : Vợ Tôi Là Con Hầu sáng tác bởi MộcThầnQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MộcThầnQuân
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.