Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kì dị bệnh nhân

Phiên bản Dịch · 2391 chữ

Gió sớm mơn man, mặt trời lấp ló chiếu ánh sáng tà tà trên mặt đường, người đi đường mỗi lúc một đông, cảnh tượng phồn hoa dần hiện ra.

Lúc này, trong đám người có một gã lạc phách thư sinh chậm rãi bước đi. Chiếc áo trên người hắn bị rách nhiều chỗ, vạt áo còn lưu lại mấy vệt máu đen, nhìn qua thật sự không khác một tên khất cái là mấy. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn bốn phía, dường như cái gì xung quanh cũng cảm thấy hứng thú.

Bất chợt, hắn tình cờ phát hiện phía đối diện có một căn nhà, nhìn quy mô, kích thước thì đúng là một "Cửa hàng dụng cụ", ngoài cửa có hơn mười bộ bàn ghế làm bằng hồng mộc (gỗ tếch), đường nét cực kỳ tinh tế. Hắn nhất thời dừng cước bộ, lập tức nhớ ra "Phần Tinh Luân" của mình thật sự quá trống trải, nếu bố trí trong đó một vài cái giá sách, sau đó thêm vào mấy bộ bàn ghế kia chắc chắn sẽ thoải mái hơn. Vì vậy, hắn tiếp tục đi……

Nhưng hắn còn chưa đi vào trong điếm, tiểu nhị đứng trước cửa đã nhìn hắn bằng ánh mắt kinh bỉ, lớn tiếng quát: "Muốn xin cơm thì đứng sang một bên, đừng có làm ảnh hưởng tới sinh ý của chúng ta…"

Lạc phách thư sinh này đúng là Hoa Lân, tâm tình hắn vốn rất tốt, nhưng thấy tiểu nhị trước mắt này hơm hĩnh như thế, thật muốn dùng tiền đập cho cẩu nô tài này hôn mê ngay đương trường. Nhưng thật không may, hắn cũng biết trên người mình quả thật không có tiền tài gì, trừ phi sử dụng "tinh thạch" để đổi.

Vì vậy, hắn ngẩng đầu nhìn biển hiệu của điếm này, chỉ thấy điếm này tên là: Thần Mộc Cư. Hoa Lân không khỏi hừ lạnh nói: "Thật sự là mắt chó khinh người, Thần Mộc Cư có loại tiểu nhị như ngươi, điếm này phải sớm đóng cửa thôi. Hừ!" nói xong, hắn xoay người bước đi, rốt cuộc không nghĩ gặp loại nô tài hợm hĩnh này.

Nhưng tiểu nhị này đã nghe thấy được câu chửi của hắn, quát lớn: "Khiếu hoa tử chết toi kia, vừa rồi ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại một lần nữa xem?" nói xong đuổi tới, dùng sức đẩy sau lưng Hoa Lân một cái.

Hoa Lân vốn định vận công chấn cho hắn hôn mê, nhưng lại không muốn động thủ với loại thường dân này, cho nên đành phải gồng mình đỡ một chưởng của hắn. Quay lại hỏi: "Ngươi muốn gì?"

Lúc này, chưởng quầy của "Thần Mộc Cư" cũng từ trong điếm đi ra, lớn tiếng hỏi: "Tiểu toàn tử, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiểu nhị vội vàng hỏi: "Lục đương gia! …Gia hỏa này đứng chắn ở cửa, chết cũng không chịu đi, cho nên ta bảo hắn đừng làm ảnh hưởng tới sinh ý của chúng ta, nhưng hắn không nghe, ta đành phải đẩy hắn ra …"

Hoa Lân tưởng rằng chưởng quầy nhất định sẽ nói đạo lý, vì vậy nói: "Ta vốn định mua mấy bàn ghế và giá sách bằng hồng mộc, ai ngờ tiểu nhị của các ngươi chẳng những không cho ta vào, hắn lại còn động thủ đánh người. Chưởng quầy, ngươi nói cho ta xem, có cái loại sinh ý như vậy sao?"

Ai ngờ, chưởng quầy của Thần Mộc Cư cũng chỉ liếc mắt nhìn Hoa Lân, không thèm hỏi han gì, cũng xua đuổi Hoa Lân: "…Đi đi đi, đừng làm ảnh hưởng tới sinh ý của chúng ta!"

Hoa Lân sửng sốt, không ngờ rằng chưởng quầy cũng là người như thế, chẳng trách tiểu nhị dưới tay hắn cũng hung hăng như vậy. Trong lòng buồn bực, lớn tiếng nói: "Uy uy uy! ta chỉ định mua mấy bộ giá sách hồng mộc thôi mà, các ngươi…"

Sắc mặt chưởng quầy Thần Mộc Cư trầm xuống, phát hiện trên đường có rất nhiều người đang nhìn sang bên này, nghĩ rằng như vậy đối với danh dự Thần Mộc Cư rất là bất lợi, vì vậy quát lớn: "Xú khiếu hóa tử, hôm nay coi như toán ngươi may mắn đấy, đây là mười mai tinh tệ, cầm lấy rồi cút mau đi!"

Nói xong, hắn rút từ trong ngực ra một quả tinh tệ màu xanh biếc, ném về phía mặt Hoa Lân.

Hoa Lân lấy tay đánh bay tinh tệ của hắn, lớn tiếng nói: "Hừ! …… Kiểu nhìn người của các ngươi như thế này, Thần Mộc Cư chẳng sớm thì muộn cũng sẽ phải đóng cửa!"

Chưởng quầy rất lo lắng, mặc dù rất muốn đấm cho hắn một quả nhưng lại sợ sẽ khiến càng nhiều người vây tới xem, chỉ có thể hung hăng nói: "Hảo hảo! …… xú khiếu hoa tử, ngươi muốn mua đồ đạc gì, mau đưa tiền đây, ta sẽ vận chuyển miễn phí đến nhà của ngươi"

“Ách …” Hoa Lân đương nhiên biết mình hiện giơ không có tiền trên người, vì vậy, hữu thủ bấm pháp quyết, chuẩn bị lấy vài khối tinh thạch ở trong "Phần Tinh Luân" ra để đổi tiền. Nhưng lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác trong đám người xung quanh phảng phất có một ánh mắt đang nghiêm mật giám thị mình, giống như đang bị người ta theo dõi vậy. Vì vậy trong lòng hắn cả kinh, tay phải đang bấm pháp quyết lập tức thả ngay xuống, sờ sờ túi tiền của mình, vẻ mặt đầy xấu hổ.

Chưởng quầy Thần Mộc Cư thấy bộ dạng lần lữa của hắn, lập tức đoán được trên người hắn không có tiền, vì vậy cười lạnh nói: "Thế nào? Ngươi không phải định mua đồ sao?… Mọi người phải cẩn thận nha! Bọn khất cái bây giờ] càng lúc càng lớn lớn mật, thay đổi thủ đoạn để lừa gạt kiếm cơm. Hừ!"

Hoa Lân cả giận nói: "Nếu ta đưa được tiền ra thì ngươi làm sao bây giờ?"

Chưởng quầy Thần Mộc Cư cười lạnh nói: "Hừ! Ngươi đem ra bao nhiêu, ta liền giao miễn phí cho ngươi đồ đạc tương ứng với từng đó tiền. Thế nào?"

“Ách?” Hoa Lân thật sự rất muốn ngay tại đây cuồng ngạo xuất ra vài khối "tinh thạch", tin rằng ở đây chắc chắn có người đánh giá được giá trị của chúng. Nhưng sau lưng hắn, hết lần này tới lần khác vẫn có một ánh mắt chăm chú quan sát hắn. Nếu không cẩn thận để bại lộ "Phần Tinh Luân", có lẽ sẽ đưa tới không ít phiền toái.

Cho nên, Hoa Lân lại phải phát huy tài năng đóng kịch thiên phú của mình, bộ dáng như đang tìm tiền nhưng vẫn quay đầu nhìn mọi người chung quanh, rồi lại sờ túi tiền của mình, giống như đang muốn chạy trốn. Lúc này mới quay lại nói với chưởng quầy: "Này… này, tiền của ta vừa bị ăn cắp hết rồi, ta bây giờ phải đi đòi lại. Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ta có thể xuất ra bao nhiêu tiền, ngươi liền giao miễn phí cho ta đồ đạc tương ứng với từng đó tiền phải không?…Tốt! Ngươi cứ chờ, ta sẽ quay lại ngay. Hừ!"

Chưởng quầy Thần Mộc Cư thấy hắn muốn chạy trốn liền cười to nói: "Khiếu hoa tử chết bầm này, lộ bí mật rồi nên muốn chạy trốn sao?…Hừ! Ta chỉ chờ một canh giờ, sau đó thì thôi đi nhé."

Hoa Lân vẹt đám người ra, quay đầu chạy trốn về phía đường cái phía đông. Trong lòng thầm nghĩ: Bổn thiếu gia chỉ cần tìm được một tiễn trang (cửa hàng đổi tiền) nào đó, đem "năng lượng tinh thạch" đổi thành tinh tệ, đâu cần đến cả một canh giờ?

Vì vậy, hắn đi theo đại lộ phồn hoa đi thẳng một lèo, đồng thời vừa để ý tìm kiếm tiễn trang, vừa tìm cách cắt đuôi kẻ đang theo dõi mình.

Lúc này, hắn đột nhiên đi qua một con đường lớn, quay đầu nhìn lại không phát hiện phía sau có người nào khả nghi. Vì vậy lẩm bẩm: "Ai, tính ra! Mặc kệ thế nào, đầu tiên phải tìm một tiễn trang để đổi tiền, sau đó đổi quần áo rồi quay lại Thần Mộc Cư lấy đồ đạc 'của ta'. Hắc hắc …Lần này nhất định phải giáo huấn đích đáng gã chưởng quầy hợm hĩnh đó mới được!"

Hoa Lân chỉnh đốn lại trang phục của mình, bước nhanh qua con đường lớn, tiếp tục tìm kiếm nơi đổi tiền. Vừa mới đi được vài bước, hắn đã thấy xa xa phía trước có một cao lâu rất phồn hoa, biển hiệu gắn trên đại môn có đề ba chữ lớn: "Tập bảo hiên". Còn phía dưới tấm biển, trong đại môn của "Tập bảo hiên" có treo rất nhiều quần áo sặc sỡ thu hút rất nhiều kẻ “giàu có” ra vào. Hơn nữa, ở đại môn còn có hai gã thiếu niên sáng sủa, vừa thấy có khách nhân tiến đến, bọn họ đều cúi đầu lễ phép vấn an, cử chỉ thập phần nhã nhặn, chu đáo.

Hoa Lân ánh mắt sáng ngời, cơ bản kết luận ở "Tập bảo hiên" khẳng định có phục vụ đổi tinh thạch. Vì vậy rảo bước đi lên cầu thang. Đương nhiên, Hoa Lân cũng biết bộ dạng của mình có điểm lạc lõng, cho nên hắn trực tiếp ngẩng đầu, dứt khoát bước thẳng vào đại đường, cố tình không để ý tới hai gã nghênh tân thiếu niên.

Mắt thấy hắn sắp sửa tiến vào đại đường, thiếu niên bên phải đột nhiên vươn tay đẩy hắn, lớn tiếng nói: "Tập bảo hiên! …không được đi bừa!"

Hoa Lân lui một bước, đang muốn cố tình đi vào, nhưng sau lưng đã có một bàn tay đỡ lấy mình, một thanh âm hòa ái truyền đến: "Tiểu huynh đệ …cẩn thận cầu thang này!"

Quay đầu nhìn lại, nguyên lai là một gã trung niên nam tử vẻ mặt cứng ngắc đang đứng ở sau lưng. Hoa Lân sửng sốt, thấy tướng mạo và thanh âm "hòa ái" vừa rồi quả thực đúng là quá khác biệt, nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện người này thân mang tuyệt chứng, cơ nhục trên mặt lộ ra vẻ xanh xao, vẻ mặt do rét lạnh mà có vẻ cứng ngắc khác thường, vừa thấy đã biết đang bị nội thương do "hàn băng chưởng", hoặc là do luyện công đột nhiên bị tẩu hỏa nhập ma gây ra.

Ngoài trung niên nhân này, sau lưng hắn còn có hai gã thiếu nam và một thiếu nữ. Hoa Lân vừa mới liếc thấy trường kiếm trong tay bọn họ, đã nghe gã thiếu niên bên trái lớn tiếng quát: "Ngươi đi đường kiểu gì mà không thèm nhìn ngó vậy? Sao cứ chạy loạn lên thế?"

Trung niên nam tử cứng ngắc đó lập tức quát bảo ngưng lại: "Thiếu quân! …không được lớn tiếng, người ta cũng không phải cố ý đâu!"

Hoa Lân nhất thời sinh ra hảo cảm đối với trung niên nam tử, vội vàng chắp tay nói: "A? Rất xin lỗi, vừa rồi thiếu chút nữa đã đâm vào các hạ, a a ……"

Trung niên nam tử cứng ngắc kia gật đầu với Hoa Lân, nói: "Không sao! …… đúng rồi, ta thấy công tử mặc quần áo thư sinh, nhưng lại chắp tay lễ tiết tựa như nhân vật giang hồ, chẳng biết thiếu hiệp xưng hô thế nào?"

Hoa Lân vội vàng nói: "Ta họ Long, tên là Tiểu Hoa. Chưa thỉnh giáo, ngài xưng hô thế nào vậy?"

Trung niên nam tử cứng ngắc kia gật đầu nói: "Ai! Ngươi cứ gọi ta là lão Dịch, tính ra…" trong lời nói mang theo một sự bất đắc dĩ sâu sắc, phảng phất như tự biết mạng không còn dài, cho nên không muốn báo tính danh.

Hoa Lân trong lòng máy động, hòa nhã nói: "Xin thứ cho tiểu đệ mạo muội! …… kỳ thật, Dịch đại ca cũng không cần phải nản lòng, trên đời này không có ngọn núi nào là không thể vượt qua, tin tưởng rằng bệnh ma của huynh nhất định có thể căn trừ."

Lão Dịch sửng sốt một lát, thở dài nói: "Việc này đã không còn khả năng nữa rồi, ngay cả phàm hạc thuật sĩ cũng nói hết thảy đều đã muộn! …ai, chúng ta nói chuyện này làm gì nhỉ? Cùng vào xem đi!" nói xong làm một tư thế mời, muốn cho Hoa Lân đi vào "Tập bảo hiên" trước.

Hai gã nghênh tân thiếu niên ở cửa lập tức cung kính hành lễ nói: "Dịch đại hiệp xin mời…"

Hoa Lân tịnh không thèm để ý tới việc chuyển biến thái độ của hai gã nghênh tân thiếu niên, bởi vì trong lòng hắn một mực lo lắng một chuyện: - đó là: bệnh tình của lão Dịch có lẽ mình có thể giúp hắn chữa khỏi. Nhưng sự tình của mình bây giờ cũng rất phức tạp, muốn lưu lại cứu hắn một mạng hay không? Ai …thật sự là khó xử lý!

Phải biết rằng, Hoa Lân trước kia chịu đựng quái bệnh cũng mất cả chục năm, khiến cho hắn đối với thuốc men và các loại bệnh tình cũng có kiến thức. Hơn nữa hắn đã luyện "hàn băng chưởng" của Lãnh thị vệ, đối với loại bệnh chứng hàn thử xâm nhập này rất tinh tường. Hơn nữa, hắn có "Phần Tinh Luân" phụ trợ, nói không chừng thật sự có thể chữa trị hàn độc của lão Dịch.

Nhưng vấn đề là bản thân Hoa Lân đã có quá nhiều phiền não, rốt cục có muốn chữa bệnh cho lão Dịch hay không? Việc này thật sự phải cân nhắc thật kỹ lưỡng ……  Trước Sau    

Bạn đang đọc Ngọc Tiên Duyên của Phiêu Ẩn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Eight_D
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.