Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi, qua đây!

Phiên bản Dịch · 2280 chữ
  1. Chương 02: Ngươi, qua đây!

"Đệ tử bất hiếu Lâm Hiên, nhiều lần xúc phạm gia quy, hiện tước đoạt danh Thiếu phủ chủ, trục xuất ra khỏi phủ Kiếm Trì!"

"Hừ! Loại người này đáng bị trục xuất từ lâu mới phải, giữ lại sẽ chỉ làm mất mặt phủ Kiếm Trì chúng ta thôi!"

"Giác ngộ tốt cũng có ích gì, không đả thông được linh mạch, còn không bằng cái rắm!"

"Đúng, một phế vật không đả thông được linh mạch, vậy mà để hắn làm Thiếu phủ chủ, thật đúng là buồn cười!"

Vô vàn tiếng trào phúng, chửi rủa như hồng thủy mãnh thú nhấn chìm Lâm Hiên...

"A —— "

Lâm Hiên đột nhiên mở to mắt, ngồi bật dậy, trên người liên tục đổ mồ hôi lạnh. Ánh nắng sớm chiếu vào phòng từ ngoài cửa sổ, mang theo chút ấm áp, kéo đem về với thế giới thực tế.

"Lại mơ cơn ác mộng này rồi." Lâm Hiên cười khổ một tiếng. Lúc hắn còn rất nhỏ đã thể hiện ra thiên phú võ học kinh người, hắn chỉ nhìn một lần một số võ công đã có thể luyện được ra dáng, tất cả mọi người cho rằng hắn là thiên tài võ đạo, đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người giật mình là, hắn không mở được linh mạch.

Võ giả chỉ có tập trung tu luyện linh lực trong cơ thể, mở linh mạch từ bên trong, mới có thể nhận được sức mạnh, nhưng Lâm Hiên mãi không sao mở được linh mạch.

Cho nên, Lâm Hiên bị gia tộc từ bỏ.

Vuốt vuốt mặt, hắn mở chăn ra, xuống giường, cầm lấy ấm nước trên bàn uống ực hai hơi.

Đây là một căn phòng nhỏ sơ sài, trong phòng chỉ có một cái giường gỗ và một cái cái bàn đã cũ. Lâm Hiên cầm áo gai vải thô, đang mặc dở, bỗng nghe thấy cửa phòng bị người đạp ra.

Người bước vào phòng trước tiên chính là thiếu niên áo trắng Trần Phong kia, phía sau còn có mười mấy người. Nét mặt hắn ta cao ngạo nói: "Tiểu tử, đi với bọn ta một chuyến!"

"Các người có chuyện gì?" Lâm Hiên chậm rãi mặc y phục tử tế, lạnh lùng hỏi.

"Lớn mật, một kiếm nô nhỏ bé như ngươi mà dám vô lễ như thế à!" Trần Phong rút bảo kiếm ra, mũi kiếm lạnh lẽo chĩa vào Lâm Hiên, sát khí tỏa ra.

Cảm nhận sát ý truyền đến từ trường kiếm, Lâm Hiên không kìm được sờ mặt dây chuyền hình kiếm mà hắn đeo trên cổ, đó là thứ mà phụ thân hắn cho hắn trước khi chết, bên trong chứa đựng linh lực nhất định, giúp hắn giữ được mạng.

Sờ mặt dây chuyền chỗ ngực, Lâm Hiên ổn định lại tâm tình, đối phương là Linh Sĩ tầng hai, nếu thật sự muốn giết hắn, hắn liều chết cũng phải kéo kẻ chết cùng!

Nhìn thấy Lâm Hiên không bị dọa đến run rẩy như những kiếm nô khác, những đệ tử áo trắng đó hơi bất ngờ. Trần Phong càng tức giận hơn, ngay cả một tên kiếm nô còn không sợ hắn ta, nếu chuyện này truyền đi, làm sao hắn ta lăn lộn được nữa?

"Được rồi, Trần Phong! Đừng quên mục đích của chúng ta, làm trễ thời gian ngươi chịu trách nhiệm nhé?" Tên thiếu niên dẫn đầu cản lại Trần Phong đang nổi giận.

"Tiểu tử, đi theo chúng ta đi, có việc cần ngươi làm." Thiếu niên dẫn đầu tên Trương Bân lạnh giọng nói.

Lâm Hiên nhìn những kiếm nô đi theo phía sau bọn họ, thầm nghĩ: "Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, đi theo bọn chúng trước đi, ta cũng muốn xem xem bọn chúng muốn làm gì!"

Mặt không thay đổi gật đầu, Lâm Hiên đi tới.

Trần Phong nhìn thấy Lâm Hiên đi vào đội ngũ, trong lòng cười lạnh: "Đợi lát nữa xem ngươi chết như thế nào!"

Thiếu niên Trương Bân dẫn đầu vung tay lên, nói: "Tất cả mọi người đi theo ta!" Một đoàn người nhanh chóng đi về phía khu rừng gần Huyền Thiên tông.

Huyền Thiên tông là một trong ba tông ở Vân Châu, ở ngoài dãy núi Thái Hành, đệ tử trong môn phái thường xuyên đi vào núi săn bắn hái thuốc, nhưng cũng chỉ ở bên ngoài mà thôi. Khắp mọi nơi trong dãy núi Thái Hành đều có dã thú hung dữ, càng đi vào trong càng nguy hiểm, không có thực lực thì chỉ có thể chịu chết trong ngọn núi lớn này.

Lâm Hiên đi theo những đệ tử áo trắng đó đến trước một sơn động, cỏ dại xung quanh rậm rạp, dây leo quấn quanh, chỗ cửa hang có một gốc linh chi màu đỏ rực, như một ngọn lửa đang cháy.

Lúc những đệ tử áo trắng đó nhìn về phía hỏa linh chi, trong mắt ánh lên vẻ tham lam, nuốt chửng nước miếng. Trương Bân đè nén kích động trong lòng nói: "Tất cả kiếm nô nghe đây, bên trong hang núi có một con rắn, các ngươi dụ nó ra, dụ ra càng xa càng tốt."

"Nếu như thất bại, hoặc là có kẻ nào muốn chạy trốn, ta sẽ là người đầu tiên giết hắn!" Nói tới đây, ánh mắt hắn ta đột nhiên tụ lại, trên người tỏa ra khí thế ngang ngược.

Lâm Hiên cảm thấy trong lòng nặng nề, thầm mắng một câu đáng chết, đám này muốn lợi dụng bọn họ dụ thú dữ đi, sau đó bọn chúng sẽ hái gốc hỏa linh chi đó, nhưng thú dữ đâu có dễ dụ như vậy?

Xa như này mà hắn cũng có thể ngửi được mùi hương mà hỏa linh chi tỏa ra, huống chi là dã thú khác. Nhưng lại không có một con nào dám đến, thậm chí xung quanh cũng yên tĩnh đến đáng sợ, có thể đoán được thú dữ trong hang núi mạnh đến mức nào.

Lâm Hiên không phải kiếm nô bình thường, hắn từng là Thiếu chủ của phủ Kiếm Trì, kiến thức vượt xa những người khác. Những đệ tử áo trắng này rõ ràng là muốn dùng tính mạng của kiếm nô để đổi lấy gốc hỏa linh chi đó.

"Ngươi, đi lên trước đầu tiên đi!" Trần Phong cười lạnh chỉ vào Lâm Hiên, trong mắt đầy vẻ trêu tức.

"Mẹ nó!" Lâm Hiên thầm mắng trong lòng, cực kỳ không tình nguyện đi lên trước. Một lần nữa hắn lại cảm nhận được chỗ đáng buồn khi không có thực lực, ngay cả vận mệnh của mình cũng nằm trong tay kẻ khác, tư vị này chỉ có trải qua mới biết thê thảm cỡ nào!

"Ngươi bắt ta chịu chết, vậy ta sẽ khiến các ngươi không hái được hỏa linh chi!" Lâm Hiên không ngừng quan sát xung quanh, suy nghĩ làm sao để phá hỏng kế hoạch của những tên này.

"Phong ca, tên đó sẽ không làm hỏng chuyện chứ?" Có đệ tử hỏi.

"Yên tâm đi, một tên tiểu kiếm nô có thể làm được gì chứ? Nên chuẩn bị hái hỏa linh chi đi!” Trần Phong vừa cười vừa nói.

Mười một tên kiếm nô cẩn thận đi về phía hang núi, càng đến gần hang núi, hơi thở nguy hiểm càng dày, Lâm Hiên cảm giác được tất cả lông tơ trên lưng mình dựng đứng hết lên.

Mùi của hỏa linh chi càng lúc càng nồng, đồng thời, trong hang núi cũng có mùi hôi thối bay tới. Khi cách sơn động khoảng năm mét, trong lòng Lâm Hiên đột nhiên run lên, trực giác trời sinh khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm cực lớn, hắn bỗng chốc nhảy sang một bên.

Trong nháy mắt Lâm Hiên nhảy ra, một tia chớp như cầu vồng bay ra, xuyên thủng mấy tên phía trước, máu tươi văng ra, phủ lên bầu trời.

Một cái đầu lâu cực lớn thò ra từ hang núi, lớn cỡ cái bàn, con mắt xanh biếc còn lớn hơn cả đầu người, sâu trong mắt lóe lên tia lạnh.

"Mẹ nó! Đây là rắn nhỏ hả?" Lâm Hiên há miệng mắng to, trong lòng hận đám Trần Phong tới cực điểm.

Không cần người khác dặn, những kiếm nô kia nhanh chân bỏ chạy, trốn ra đằng xa như con gió. Con rắn mắt xanh trườn cơ thể ra khỏi hang, lưỡi đỏ tươi trong miệng như thanh kiếm sắc, lập tức xuyên thủng tên kiếm nô gần nhất.

Lâm Hiên cũng không hề dừng lại, xoay người chạy. Hắn không chạy đến nơi trống trải, mà chui vào rừng rậm. Đám Trương Bân cũng không đoái hoài tới hắn nữa, một lòng chỉ nghĩ đến hỏa linh chi kia, mấy tên đã sớm lặng lẽ vây quanh hang núi.

Con rắn mắt xanh ra khỏi hang núi, thân thể dài chừng mười mấy mét, nó nhanh chóng trườn về phía kiếm nô phía trước, miệng to như chậu máu há rộng.

Đám Trương Bân nhìn thấy con rắn đã cách xa sơn động, vội vàng chạy về phía hỏa linh chi, mấy tên đó tung người, nhanh chóng đi đến cửa người.

Lâm Hiên vẫn chưa rời đi, mà là tìm một chỗ an toàn thầm quan sát, đồng thời suy nghĩ chuyện tiếp theo. Sau khi đám Trương Bân này trở về khẳng định sẽ tìm hắn để gây sự, đến lúc đó hắn cũng không ngăn được.

Hắn còn chưa nghĩ xong, chỗ hang núi đã xảy ra chuyện, rắn mắt xanh cảm giác được sau lưng có kẻ có ý đồ với hỏa linh chi, đuôi rắn như thùng nước bỗng nhiên đánh tới, đồng thời từ bỏ kiếm nô chạy trốn, đôi mắt rắn xanh biếc nhìn chằm chằm về phía đám Trương Bân.

Bộp!

Đuôi rắn thô to như thùng nước đập vào mặt đất, lập tức đánh nát cả mặt đất. Đám Trương Bân vội vàng tránh né, hỏa linh chi cũng bị ném lên giữa không trung.

"Súc sinh này điên rồi!" Trương Bân bị dọa mặt xanh lét, cơ thể không ngừng lui lại, hỏa linh chi rơi xuống bị một tên đệ tử khác cầm được.

"Bân ca, cầm được rồi!" Tên đệ tử hô lớn.

Vừa mới dứt lời, hắn ta thấy bóng đen hiện lên, đuôi của rắn mắt xanh đánh luôn vào tên để tử đó, quất bay hắn ta.

"Đi!" Trương Bân quát to, những đệ tử áo trắng kia đua nhau trốn vào rừng rậm, hận không thể mọc cánh trên người.

Lâm Hiên cách tên đệ tử bị quất bay rất gần, hắn nhìn qua hỏa linh chi trong tay tên đó, cắn răng một cái, chạy tới túm chặt lấy hỏa linh chi.

"Mẹ nó! Là tên kiếm nô kia! Tiểu tử, mau giao hỏa linh chi ra đây!" Trần Phong gầm rú ở phía sau.

Ầm!

Cây cối ngã xuống thành hàng, thân thể to lớn của rắn mắt xanh xông vào trong rừng rậm, điên cuồng theo đuổi đám Trương Bân, Trần Phong.

Lâm Hiên không hề do dự nhét hỏa linh chi vào trong ngực, xoay người chạy. Đầu tiên đám Trương Bân bắt hắn chịu chết, giờ lại muốn giết hắn, làm sao hắn có thể giao hỏa linh chi ra được!

Vừa rồi hắn quan sát con đường xung quanh, đã nghĩ kỹ đường chạy trốn, hiện trên tay có thêm hỏa linh chi, Lâm Hiên càng chạy nhanh hơn, hắn không ngừng lạng lách trong rừng, có vài lần đã suýt nữa cắt đuôi được đám đằng sau.

"Hừ!" Trong mắt Trương Bân lóe lên tia lạnh, rút trường kiếm trong tay ra, chém về phía Lâm Hiên, đồng thời trên người mấy tên đệ tử khác cũng tỏa ra hơi lạnh, xông về phía Lâm Hiên.

Lâm Hiên vội vàng thôi thúc mặt dây chuyền hình kiếm, mượn nhờ linh lực bên trong, tốc độ tăng vọt lần nữa. Tốc độ của Lâm Hiên khiến đám người kinh hãi, bọn chúng không ngờ tại sao một tên kiếm nô Linh Đồ tầng ba có thể có tốc độ nhanh như vậy.

"Bạo Khí Trảm!" Trương Bân hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay vung ra, mang theo âm thanh chấn động dữ dội. Lâm Hiên cảm nhận được phía sau lưng có sức mạnh lớn truyền đến, đánh bay hắn.

Cơ thể hắn lộn mấy vòng trên mặt đất, rồi mới có thể đứng vững, mà đám Trương Bân cách hắn chưa đến hai mét, ánh sáng của trường kiếm bao vây hắn.

Hắn cắn răng một cái, lấy hỏa linh chi ra, nuốt vào miệng, điên cuồng thôi thúc mặt dây chuyền hình kiếm, chuẩn bị liều mạng một lần.

"Tiểu tử, ngươi muốn chết à!" Đám Trương Bân nhìn thấy Lâm Hiên nuốt hỏa linh chi xuống , tức đến nỗi nổi điên, hận không thể lập tức xé xác hắn.

Mà con rắn mắt xanh thấy cảnh này, cũng phát ra tiếng kêu phẫn nộ, lao thẳng đến như một ngọn núi nhỏ, tốc độ nhanh đến cực hạn, đánh đổ toàn bộ cây cối phía trước. Đám Trương Bân bị hất tung, ngay cả Lâm Hiên cũng bị sức mạnh lớn đó hất bay lên không trung.

Bạn đang đọc Nghịch Kiếm Cuồng Thần (Dịch) của Nhất Kiếm Thanh Tân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leehaa0909
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.