Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1549 chữ

Không trung vốn vĩnh trú(1) bỗng trở nên đen tối.

Trong khoảng không đên đen vô tận kia chỉ có duy nhất một luồng sáng nằm ở trung tâm.

Luồng sáng nhẹ nhàng nhưng lại rực rỡ, gần như có thể gọi là quang minh.

Đó là một người ca sĩ.

Trong bóng tối, dường như chỉ có mình người ấy tồn tại. Ngay tại giây phút này, người ấy chính là trung tâm của khoảng tối này. Tất cả thính phòng biến mất trong bóng tối lẳng lặng trôi nổi ở trong không khí như thể những hành tinh.

Và người kia, là ngôi sao duy nhất.

Âm nhạc hoa lệ, mỹ miều tựa như thánh ca phát ra từ khuôn mặt của hắn. Các thiết bị âm thanh cao cấp truyền giọng hát của hắn đến tai của từng thính giả trong khán đài như thể hắn đang nỉ non kế bên tai của từng người.

Khi ca khúc đến điểm cao trào, một đôi cánh chim màu trắng thật lớn bỗng nhiên giang rộng ra từ sau lưng người ca sĩ. Đó là một khung cảnh mỹ lệ cỡ nào cơ chứ…Toàn bộ khán giả ở hiện trường đồng loạt ngừng hô hấp. Trong đó có không ít người kích động đến mức rơi lệ, mà bản thân họ thậm chí hoàn toàn không ý thức được việc này.

Mãi đến khi đôi cánh chim trắng kia đột nhiên tan vỡ thành từng mảnh sáng trong không khí, rồi biến mất, tiếng vỗ tay vang dội như sấm mới truyền đến từ khắp nơi trong bóng tối. Cùng với tiếng hét ầm ĩ, tiếng huýt sáo, người ca sĩ mỉm cười rồi vẫy tay với thính phòng.

Xung quanh vẫn cứ đen tối, người ca sĩ vấn cứ là nguồn sáng duy nhất trong đó.

Trong bóng đên, ở một ghế ngồi nào đó phía trước người người ca sĩ, có một người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy.

Đó là vị trí tốt nhất trong khán đài. Giống như một hành tinh chân chính vậy, có thể dựa theo ý muốn của chủ nhân mà quay xung quanh người ta sĩ. Mục đích là giúp cho chủ nhân có góc nhìn toàn bộ buổi biểu diễn tốt nhất.

Một vị phí phải nói là ngàn vàng cũng khó mua được như vậy, nhưng chủ nhân hiện tại lại vứt bỏ nó. Cuối cùng nhìn thoáng qua người ca sĩ đang chuẩn bị hát bài tiếp theo, hắn duỗi đôi chân dài ra, bước đi không quay đầu lại. Cùng với chuyển động của hắn, một đôi cánh gần như giống như đúc với đôi cánh vừa rồi của người ca sĩ bỗng nhiên giang rộng ra từ sau lưng hắn. Trong lúc giang rộng, đôi cánh chim tuyết trắng kia mơ hồ phát ra tiếng kim loại ma xát nhau.

Cho dù thoạt nhìn có vẻ vô cùng mềm mại, nhưng đôi cánh kia hiển nhiên được làm từ kim loại!

Chủ nhân của đôi cánh kim loại kia đã sắp bước ra khỏi khán đàn bị màn đêm bao phủ, phía trước đã xuất hiện ánh sáng. Bầu trời màu trắng, sàn nhà màu trắng, vách tường màu trắng,… đó chính là vĩnh trú của thế giới này.

Ngay giây phút ánh sáng chiếu vào khuôn mặt hắn, người đan ông vẫn luôn giấu trong bóng đêm kia rốt cuộc cũng để lộ chân dung.

Đó là một khuôn mặt vô cùng đoan trang ngay thẳng, gần như có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung.

Tóc màu bạch kim, đôi mắt màu bạch kim đậm hơn màu tóc một chút, sống mũi cao thẳng, phía dưới là bờ môi mỏng.

Tất cả những người nhìn thấy hắn gần như đều sẽ bỗng nhiên sửng sốt. Thứ khiến người ta phải sửng sốt không phải là khuôn mặt hoàn mỹ đến mức không ngôn từ nào có thể miêu tả được, mà là mặt của hắn. Cơ thể có ít nhất ba phần tư đều hơi phát ra ánh sáng kim loại. Giống như đôi cánh chim phía sau lưng hắn vậy, phần lớn cơ thể của hắn được làm từ kim loại!

Ngay khi bước ra bóng đêm, hắn bỗng quay đầu lại, giọng hát của người ca sĩ vẫn mờ ảo như có như không vọng bên tai hắn. Mà trong bóng đêm kia, với góc đứng của hắn thì lại là không nhìn thấy gì cả.

Sau đó, hắn liền nâng chân lên, dứt khoát rời khỏi.

“Bệ hạ, phần chuẩn bị cuối cùng đã hoàn thành rồi. Nếu bây giờ xuất phát thì năm phút sau chúng ta sẽ đến mục đích. Sau đó, lại trải qua một ngày một đêm, ngày liền có được vĩnh sinh.” Vài nam nhân mặc quần áo màu trắng hoa lệ nhanh chóng cung kính vây quanh hắn. Bọn họ thật cẩn thận duy trì khoảng cách với người đàn ông cánh sắt kia. Trong mắt bọn họ đều là cuồng nhiệt và tôn kính.

“Đi thôi.” Đến tận đây, nam nhân cuối cùng cũng nói một câu.

Giọng nói của hắn lạnh băng mà réo rắt, cũng phảng phất như kim loại vậy.

Ngày 12 tháng 02 năm 99 lịch Mosestal, Mosestal bệ hạ đạt được “vĩnh sinh”, ngài thống trị có thể kéo dài mãi mãi. Nghe được tin tức này, không ít thần dân sống ở “vĩng trú” đã rớt nước mắt. Bọn họ nô nức lao ra khỏi nhà, hướng về phía tháp cao màu trắng cũng bái. Họ dùng các loại phương thức để biểu đạt sự cuồng nhiệt và kích động trong lòng mình.

Sau này, ngày hôm nay được xem là ngày sinh nhật của Mosestal bệ hạ - người không biết mình sinh ngày nào. Mọi người đều xem đây là một ngày hội để chúc mừng.

Một ngày nào đó năm 349, lịch Hỗn Độn.

Vẫn cứu là đêm tối.

Nhưng khác với bóng tối nhân tạo trong buổi biểu diễn kia, nơi này là thật sự đen tối – thật sự thiên nhiên đen tối.

Trong không khí tản mát ra một mùi là lạ. Cho dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể dùng khứu giác nhận ra được, hoàn cảnh xung quanh đây chắc chắn sẽ không tốt đẹp.

Hắn đứng trước cửa.

Sau khi đạt được vĩnh sinh, não bộ của hắn đã hòa quyện với đất trời. Sau bao năm làm việc nhạt nhẽo, hắn đã từng vô số lần suy đoán các loại sự việc xảy ra trong năm đó. Như một câu đố toán học, hắn dùng tất cả các loại điều kiện để suy xét, mỗi một lần suy đoán đều đưa ra một kết cục giống nhau.

Tựa như bị vận mệnh lựa chọn vậy, bất kể ở đâu, hắn đều có thể bước lên vương tọa có quyền lợi tối cao. Cuối cùng hắn sẽ đạt được thứ gọi là vĩnh sinh, rồi bị trói buộc trong những năm tháng nhạt nhẽo.

Các loại suy đoán trở thành trò chơi duy nhất của hắn.

Mà hiện giờ, tựa như vô số lần đã trải qua, khi hắn thật sự đứng trước cánh cửa ấy, ngay từ đầu hắn cho rằng đây chỉ là một cảnh trong mơ nào đó, một mô hình nào đó, hoặc lần suy đoán quá mức chân thật nào đó.

Nhưng cho đến lúc này, hắn bỗng nhận ra: “Đúng rồi, mỗi một lần trong quá khứ hắn đều mở cánh cửa này ra.”

Mọi sự thay đổi này kia đều xảy ra sau khi hắn mở cánh cửa này ra, hắn vẫn luôn không chọn lựa “không đẩy cửa ra”.

Bởi vì hắn chán ghét bóng đêm.

Bản năng của hắn cảm thấy “không đẩy cửa ra” đồng nghĩa với “chết”.

Nhưng mà…

Lặng im nhìn cánh cửa trước mắt một lát, cuối cùng thì cánh tay đang vươn ra trong không khí cũng từ từ rũ xuống.

Quay người lại, hắn dứt khoát đi đến hướng ngược lại với cánh cửa.

Các loại vận mệnh sau khi đẩy cửa ra đều đã nằm trong tay của hắn. Lúc này đây, hắn quyết định lựa chọn “không đẩy cửa ra”.

Đường chết thì sao chứ?

Hắn đã trải nghiệm qua sự việc còn đáng sợ hơn cả chết.

Trong đêm đen, hắn nhẹ nhàng rời khỏi cánh cửa kia.

Trước đó, hắn bắt đầu vận mệnh mới của hắn ngay trước cánh cửa này.

Hôm nay, hắn kết thúc vận mệnh của hắn cũng ngay trước cánh cửa này.

(Còn tiếp)

--------------------------

(1) Vĩnh trú: luôn là ban ngày, không có ban đêm.

(Bạn dịch: Làm sao cho đủ 1,500 chữ để được đăng đây trong khi tác giả chỉ viết có thế này T.T chẳng lẽ lại gộp thêm chương hai vào sao? Nhưng như vậy thì lại dài lắm lận, với lại thế thì các bạn sẽ khó theo dõi lắm ấy. Mọi người có thể bỏ qua đoạn nói nhảm này. Đây chỉ là đoạn văn mang tính chất có cho đủ từ để được đăng thôi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nhé~ Thương thương~)

Bạn đang đọc Ngày Yên Nghỉ của Nguyệt Hạ Tang

Truyện Ngày Yên Nghỉ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoBối
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 435

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.