Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 1857 chữ

Ngồi trong quán đến năm giờ chiều, Hạ Linh lại đứng dậy tiếp tục chuyến đi. Bây giờ có lẽ người ấy cũng đã tan làm rồi, cô sắp sửa được gặp người ấy rồi.

Hạ Linh lần mò tìm theo địa chỉ anh từng cho cô, nhìn thật kĩ trên bản đồ điện thoại. Nơi anh sống là một căn chung cư khá cao cấp dễ tìm, an ninh cũng thật kĩ càng. Một người lạ như Hạ Linh đương nhiên không được vào trong nếu không có chủ nhà xuống dẫn, cô đành ngồi ngoài hiên đợi anh.

Đi cả một ngày, điện thoại của cô cũng dần hết pin. Ngay cả sạc dự phòng cũng không đủ điện. Thế là, Hạ Linh ngồi ngây ngốc đợi anh, chẳng có gì làm.

Mặt trời dần lặn.

Cô lại lôi quyển sách “Anh có thích nước Mĩ không?” ra đọc. Cái kết có thể là xinh đẹp và nhẹ nhàng với mọi người nhưng với Hạ Linh đó lại luôn là một sự ám ảnh. Lâm Tĩnh là một sự lựa chọn thích hợp đế kết hôn, nhưng Trần Hiếu Chính mới là thanh xuân, là sự nồng nhiệt của tuổi trẻ của Trịnh Vy.

“Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô.”

Cô không thích đọc ngôn tình, nhưng cuốn sách này cô bắt đầu đọc từ khi anh đi Mĩ, cho đến bây giờ vẫn thỉnh thoảng đọc lại nó, cũng là cuốn ngôn tình duy nhất mà cô đọc.

Tám giờ tối, anh vẫn chưa về.

Tuyết bắt đầu rơi rồi. Bầu không khí thật lạnh.

Hạ Linh luôn tò mò về tuyết, cũng luôn muốn thử được chạm vào tuyết một lần. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên cô đón tuyết lại là trong khung cảnh cô đơn như thế này.

Chín giờ tối, chốc chốc sẽ có xe chạy vào. Không có người nào giống anh bước xuống, cô hụt hẫng lắc đầu.

Mười giờ tối, tuyết rơi dày hơn. Hiên lại quá nhỏ không đủ che chở cho Hạ Linh, chốc chốc có cơn gió thổi mạnh sẽ lùa tuyết rơi xuống người cô.

Mười một giờ tối, một chiếc xe màu bạc chầm chậm bước vào. Người bước xuống xe, da vàng, tóc đen, vóc dáng chỉ cao một mét bảy, chiều cao tầm tầm của con trai Việt Nam.

“Gặp được cậu rồi…” Hạ Linh nở nụ cười. Gương mặt cô tê cóng vì lạnh, nhưng đôi má lại ửng hồng nhẹ nhõm.

Cô mỉm cười, một nụ cười ngốc nghếch anh từng thấy. Đó là nụ cười cô luôn thể hiện dù cho có tổn thương đến mức nào.

Anh chết trân, thật không dám tin vào mắt mình. Đây có phải là cô bạn anh từng rất thân đó không? Đây có phải là cô gái ngốc hay chơi với anh hồi anh còn ở Việt Nam hay không?

“Cậu là… Hạ Linh?” Anh không dám tin, cất giọng tiếng mẹ đẻ của anh ra, lắp bắp.

“Là người thật đó, không phải ma đâu.” Cô cười tít mắt lại. “Tớ sang thăm cậu đó.”

Anh thở hắt ra, không dám tin. Đồ ngốc này lại sang đây tìm anh không một lời báo trước, còn ngốc nghếch đợi anh dưới trận tuyết đêm nay nữa chứ.

Chiếc xe anh vừa bước xuống lướt qua chỗ anh và Hạ Linh, cửa kính hạ xuống. Một cô gái trẻ thắc mắc hỏi. ”Hey, who’s she? (Anh à, cô gái nào đây?)”

“She’s my friend from Vietnam. Go home, I’ll text you later. (Bạn cũ của anh ở Việt Nam sang thăm anh. Em cứ về trước đi, đêm nay mình nhắn tin nhé.)”

Cô ấy liếc đôi mắt màu xanh ngọc về phía Hạ Linh, ngờ vực một lát rồi chép miệng. ”I’ll have a video call all night. (Đêm nay em sẽ video call cả đêm đó.)”

Anh cười trừ, rồi gật đầu đồng ý. Cô ta kéo cửa kính xe lên, chạy xe thẳng một mạch ra khỏi tòa chung cư.

Hạ Linh nhìn theo cô gái đó. Là tây, xinh gái thật đấy.

Anh vô thức vươn tay ra phủi vài hạt tuyết trắng đọng lại trên chiếc áo phao dày của cô. Động tác này của anh khiến Hạ Linh có chút giật mình. Lát, anh kéo vali của cô, kéo cô ngồi dậy rồi đưa cô vào chung cư của mình.

“Cậu đến Mĩ bao giờ vậy?” Giọng anh chậm rãi.

“Được mấy ngày rồi.” Hạ Linh lúng túng trả lời. Chẳng hiểu sao sâu trong tim bỗng nhức nhói. “Tớ sang chơi với Nguyên Ngọc, nhân tiện cũng muốn đến xem cậu sống thế nào thôi.”

Cô muốn nói với anh, cô nói dối đấy. Cô sang đây là muốn tìm anh, muốn gặp anh. Cô đợi rất lâu để có thể tái ngộ cùng anh trên đất Mĩ phồn vinh tấp nập thế này.

Chung cư của anh không quá rộng rãi, nhưng một người sống thật sự quá đủ thoải mái rồi. Rất bừa bộn, đồ đạc quăng khắp nơi. Trên hết, mùi đàn ông thật sự rất nồng.

“Xin lỗi, ngại quá, tớ chưa kịp dọn nhà.” Anh để vali của cô một bên, gãi đầu cười nhẹ tay bắt đầu dọn sơ sơ cho đỡ lộn xộn.

Cô nhún vai, cười nhẹ.

Cảm giác như anh không hề thay đổi, tính cách vẫn tùy tiện, vẫn ngẫu hứng như thế.

Và cũng cảm giác như giữa hai người, tự nhiên vô cùng vô cùng khách sáo…

Đôi môi Hạ Linh vô thức cong lên, có chút tiếc nuối.

“Cậu ăn gì chưa?” Anh đi qua đi lại, treo sơ sơ được vài chiếc áo vứt bừa bãi trong nhà và dẹp vài đồ dùng về đúng vị trí của nó, căn hộ cũng đã gọn gàng và dễ nhìn hơn so với ban đầu. Anh liền ngẩng đầu, hỏi.

Hạ Linh vốn vẫn luôn nâng tầm mắt theo dõi anh, liền ngây ra, gượng gạo lắc đầu. “Lần cuối ăn là từ ba giờ chiều…”

“Ừm, tớ cũng chưa ăn, vậy tớ sẽ đi nấu cái gì đó.” Anh gật đầu, dịu dàng. “Cậu có thể đi tắm trước.”

Anh cẩn thận đẩy vali của cô vào một căn phòng bỏ trống, dường như là phòng ngủ dành cho khách. Không có người dùng, nên căn phòng cũng thật là sạch sẽ so với phòng khách ngoài kia. Anh lại bật con robot màu đen nằm gọn ở một góc nhà, để nó lau dọn đi chút bụi bặm, rồi mở tủ ra lấy một bộ ga giường khác phủ lên giường cho cô.

“Cần gì thì cứ gọi tớ.” Trước khi ra khỏi phòng, anh còn chu đáo dặn thêm.

Cánh cửa đóng lại, tiếng va chạm vang lên khe khẽ, chẳng hiểu sao Hạ Linh lại vô thức hắt ra một tiếng thở sâu.

Người con trai ấy đã vô cùng trưởng thành rồi…

Cũng phải, đã mười năm, mười năm chẵn rồi. Một thời gian ngắn đã khiến cho con người thay đổi chứ đừng nói là mười năm. Bản chất của anh dường như vẫn thế, nhưng mà cách cư xử, cử chỉ, vô cùng chững chạc và trưởng thành.

Hạ Linh nghe nói rằng khi có người yêu, con người ta thường tinh tế hơn, nhạy cảm hơn.

Trong đầu cô vô thức chạy ngang hình ảnh của người con gái cùng anh về ban nãy.

Hạ Linh lắc vội đầu, đem quần áo chui nhanh vào phòng tắm. Cô cần làm lạnh cái đầu mình trước khi bất kì suy nghĩ linh tinh nào khác lại chạy qua đầu cô nữa.

.

.

.

Hạ Linh bước ra khỏi phòng, mái tóc tuy đã được hong khô nhưng vẫn còn hơi ướt. Mùi spaghetti tỏa lên thơm nức mũi, lại càng được thể đối với cái bụng ăn linh tinh lúc chiều và nhịn đói dưới cơn tuyết cả đêm.

Cô hí hửng ngồi vào bàn, buột miệng mà khen. “Nhìn ngon thế. Cậu nấu ăn giờ tốt thế rồi ư?”

Đương nhiên, với một cậu công tử từ nhỏ đến lớn chẳng cần làm việc như anh, việc nấu hai phần spaghetti này nằm ngoài sức tưởng tượng của Hạ Linh.

“Sống một mình rồi cũng phải tự học thôi.” Anh ngồi vào bàn, điềm đạm.

Hạ Linh cầm nĩa lên, cuốn một nĩa mì rồi cho vào miệng. Vị rất vừa, lại thêm cái bụng rỗng của cô càng tưởng như đây là sơn hào hải vị. “Rất ngon.”

Khen xong một câu, cô lại cặm cụi ăn. Anh phì cười khi nhìn bộ dạng ngấu nghiến còn tỏ ra nữ tính của cô, nhưng rồi cũng lắc đầu mà ăn phần của mình.

Bầu không khí trôi qua có chút trầm lắng. Hạ Linh cảm thấy không quen, liền nghĩ ra chuyện để bắt đầu kể.

“Cậu có nhớ con bé Phương Anh bên lớp Văn không?”

“Có chứ, con bé đó lúc trước theo đuổi tớ cũng khá lâu ấy.” Anh vội gật đầu, vẻ mặt liền bày ra sự hào hứng.

“Ừ, ngày cậu đi, nó gào khóc như mưa, mọi người can cũng không được.” Hạ Linh cầm một nĩa mỳ cho lên miệng, nhai nhanh để kịp kể chuyện tiếp. “Bây giờ cưới rồi, lại cưới một anh lớp Hóa trên mình một khóa. Đúng rồi, cậu quen anh Dũng còn gì?”

“Thật á? Ôi trời, tớ hôm trước vừa thấy anh Dũng đăng hình cưới vợ, nhưng không nhận ra kia là Phương Anh.” Anh không giấu nổi vẻ ngạc nhiên sửng sốt. “Thế cậu có nhớ thằng Khoa Q không?”

“Khoa Q lớp Hóa cùng khóa bọn mình? Sao lại quên được, thằng đấy gay mà, hồi đấy công khai cho cả trường.”

“Ừ, nó đi du học Mĩ sau tớ hai năm, sang đây yêu một anh Tây. Mấy năm trước nó trở lại Việt Nam xong rồi bị cắm sừng, lại tức tốc bay sang đây đánh ghen một trận rồi chia tay.”

“Ơ vãi, thế luôn?” Vẻ mặt Hạ Linh méo xệch ra vẻ bất ngờ. “Ngày đấy bọn mình hay gặp Khoa Q mỗi lần đi ăn sáng, cũng hay nói chuyện.”

“Ừ, ngày ấy, chúng ta hay đi ăn ở quán xôi đầu ngõ sát vách trường.”

“Quán đấy sập lâu rồi. Nấu không ngon, chỉ được cái rẻ nên học sinh sinh viên ăn nhiều. Sau này cạnh tranh cũng không nổi.”

“Nó dở nhưng cũng có cái ngon của dở, không ăn là thấy không quen. Nhớ thật đấy…”

Bầu không khí lại đột ngột rơi vào trầm lặng.

Hạ Linh và anh đều đã ăn hết phần spaghetti, lẳng lặng đưa giấy lên lau miệng. Ánh mắt hai người dần dần nhìn bâng quơ trong nhà, suy nghĩ của Hạ Linh cũng bắt đầu phức tạp dần.

Bạn đang đọc Ngày Ấy, Chúng Ta Đã Từng... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.