Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người từng thích

Tiểu thuyết gốc · 2244 chữ

“Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi.”

Hạ Linh gấp quyển sách lại, đặt vào trong túi. Rồi cô ngả người ra sau, nhắm mắt thư giãn.

Cuốn “Anh có thích nước Mĩ không?” của Tân Di Ổ đã khá cũ rồi, vì cô không biết cô đọc nó đã là lần thứ bao nhiêu.

Quá nhiều để đếm…

Chiếc máy bay vẫn lướt vun vút trên không, hướng đến thành phố New York, Mĩ.

.

.

.

“Nguyên Ngọc, tao đáp máy bay rồi.” Hạ Linh kéo chiếc vali khá lớn rời sân bay, rút điện thoại ra gọi. “Mày hẹn ở đâu nhỉ?”

“Ok. Bây giờ mày đi thẳng ra ngoài, chỗ bãi đỗ xe nhé. Xe tao là Benz đen.”

“Được rồi, đợi tao tí.”

Đây là lần đầu tiên Hạ Linh đặt chân tới nước Mĩ.

Cô từng có lời hứa với người bạn thân rằng sau này có tiền, nhất định sẽ tới Mĩ thăm cô.

Nguyên Ngọc chơi với Hạ Linh từ cấp hai, lên đại học thì đi du học ở Mĩ. Do đi lại khó khăn nên rất ít khi Nguyên Ngọc có thể về nước, mà tính đến nay, Hạ Linh hai bảy tuổi rồi mà mới có cơ hội đi Mĩ bằng chính tiền lương của cô.

Vừa thấy cô bạn thân này, Hạ Linh đã lao tới ôm chầm lấy, siết thật chặt.

“Ô, nhuộm tóc rồi này.” Hạ Linh vuốt nhẹ mái tóc xoăn của Nguyên Ngọc, một màu vàng rất tây.

“Mới làm luôn đấy, khiếp, dịch vụ ở Mĩ tính ra so với Việt Nam đắt gấp cả chục lần.” Nguyên Ngọc nhún vai than. “Thôi trời, lên xe đi rồi hẵng nói chuyện.”

Thế rồi cô cũng cười nản cất vali ra sau cốp, rồi leo lên xe.

“Helen, is she your Vietnamese close friend that you usually tell me? (Helen, đây là bạn thân của em lúc ở Việt Nam mà em vẫn hay kể cho anh đó sao?)” Người đàn ông ngồi ở ghế lái liền nở một nụ cười nhìn Hạ Linh rồi quay sang hỏi Nguyên Ngọc.

“Yeah, she is Ha Linh. (Ừ, cô ấy là Hạ Linh.)” Nguyên Ngọc cười tươi nhìn anh ta, rồi quay lại chỗ cô. “Linh, đây là Daniel, bạn trai tao.”

“Hi, nice to meet you. (Chào anh, hân hạnh được làm quen.)” Hạ Linh khách sáo cúi chào.

Gật đầu một cái rồi Daniel quay trở lại lái xe.

“Bạn trai mày đẹp trai hơn trong ảnh ha?” Hạ Linh nhí nhố cười. “Mà nghe nói nhà anh ta cũng giàu nữa. Giữ cho chặt vào.”

“Rồi rồi.” Nguyên Ngọc cười khổ. “À mà, mày ở nhà tao chắc ngày hôm nay với ngày mai thôi đúng không?”

“Ừ.” Hơi ngập ngừng, nhưng rồi Hạ Linh cũng đành gượng gạo gật đầu. “Ngày kia tao sẽ tới Los Angeles. Vé tao đã đặt rồi.”

Nguyên Ngọc hình như trầm xuống một lúc, rồi cười gượng. “Xem chừng mày tới Mĩ không phải để gặp tao là chính đúng không?”

“Ngọc, đâu có! Tao chỉ xin công ti nghỉ được có năm ngày thôi, thời gian ở Mĩ không nhiều.”

“Thì tao có trách gì đâu? Tao biết tỏng rồi nha.” Nguyên Ngọc lè lưỡi trêu ghẹo.

“What’s wrong? (Có chuyện gì vậy?)” Có lẽ giọng điệu có phần nhanh và gấp của Nguyên Ngọc khiến Daniel ngồi lái xe bên cạnh không khỏi tò mò.

“Oh darling, you know? She came here not to visit me. Her main purpose is seeing her first love. (Ôi, anh yêu. Hạ Linh cất công tới Mĩ không phải để thăm em đâu. Mục đích chính của cô ta là đi thăm mối tình đầu kìa.)” Nguyên Ngọc làm bộ giận dỗi với Daniel, đồng thời liếc mắt về phía Hạ Linh đang ngồi ở ghế sau.

“Wow, he is living here? (Ồ, anh ta sống ở đây sao?)” Daniel tròn mắt ngạc nhiên.

“No, no, she’s just kidding. Please don’t mind. (Không không, cô ấy chỉ đùa thôi. Đừng để ý.)” Hạ Linh vội xua tay luống cuống. ”Well, actually he’s my high school friend, we’re close. Ten years ago, he’s been to the US to go abroad. (Thật ra thì, anh ấy là bạn cấp ba của tôi, chơi khá thân. Nhưng mười năm trước thì anh ấy đã tới Mĩ để du học.)”

“Just friend? Really? How may I feel that you’ve fallen in love with hime? (Bạn thân ư? Nhưng tôi lại có cảm giác là cô thích anh ta.)”

“Yeah, it’s just from me… (Cũng đúng, nhưng đó là tình cảm đơn phương từ tôi thôi…)”

“Oh, what a pity… (Thật đáng tiếc…)” Vẻ mặt của Daniel có chút trầm xuống.

Nguyên Ngọc vẫn mỉm cười. “Thế hắn biết mày tới chưa?”

Hạ Linh xụ mặt làm bộ giận dỗi, rồi lát sau liền trả lời. “Chưa. Tao chưa nói.”

“Vậy mày định liên lạc kiểu gì đây?”

“Tao có số điện thoại và địa chỉ vì hồi trước có chuyển bưu phẩm sang cho anh ấy. Nói chung là đến L.A, tao tự lo được.”

Nguyên Ngọc im lặng, rồi liền thắc mắc. “Mà anh Hiển có biết mày tới Mĩ tìm hắn không? Hay mày nói dối ảnh sang chơi với tao?”

Minh Hiển là bạn trai cô, là chồng sắp cưới của cô, cũng là người rất rất yêu cô.

“Biết.”

“Hả?” Nguyên Ngọc hét ầm lên. “Đó là phản bội đó. Mày sắp kết hôn rồi, anh Hiển cũng yêu mày nhiều lắm. Mày không thấy như vậy là quá đáng lắm sao?”

Cô im lặng hồi lâu, ngón tay đều đều gõ từng nhịp nên đùi, ánh mắt sâu thăm thẳm. “Nếu tao nói dối thì còn đáng trách hơn. Hiển biết tao yêu hắn, nên trước lúc kết hôn cũng cho tao sang đây tìm hắn.”

“Hạ Linh, mày yêu Hiển không?”

“…”

“Yêu không?”

“Không yêu.” Cô dứt khoát trả lời. “Người tao yêu nhất cuộc đời này chính là người tao yêu năm mười bảy tuổi.”

“Vậy sao mày còn đồng ý kết hôn?”

“Ngoài anh ấy ra, ai cũng là tạm bợ. Kết hôn với ai cũng được.”

Nguyên Ngọc im lặng, cặp mày nhíu chặt lại nhìn cô bạn thân nhất của mình từ thuở trung học. Ngày đó, hai người thân nhau nhất, chân lông kẽ tóc của nhau đều hiểu rõ tường tận, không gì giấu nhau. Nhưng từ ngày cô đi du học, không còn ngày ngày tiếp xúc Hạ Linh, thông tin về bạn dần thưa vãn đi. Nhưng, con người Hạ Linh thế nào, cô vẫn rõ nhất.

Cô ngạc nhiên khi biết tình cảm của Hạ Linh còn như thế, nhưng không lấy làm lạ lẫm, vì đơn giản, cô hiểu Hạ Linh. Ngạc nhiên, là vì không thể ngờ, bao năm trôi qua rồi, con người ấy, cô gái ấy, vẫn ngây ngốc và đơn giản đến lạ.

“Mày không nghĩ như thế là tội Hiển sao? Nếu không yêu ai, thì còn kết hôn làm gì? Nước Mĩ này, phóng khoáng lắm, phụ nữ độc thân không ít.”

“Ừ, tao biết chứ. Nhưng anh Hiển ngốc lắm. Anh bảo tao cứ yêu thằng đó, anh sẽ đợi, sẽ làm tao yêu anh. Với cả, tao hứa rồi.” Hạ Linh nhún vai, thở một hơi, cười nhẹ. “Tao đi tìm hắn, lúc trở về, tao sẽ quên hắn, sẽ không yêu nữa. Rồi từ từ tao sẽ chấp nhận anh Hiển, từ từ yêu anh.”

Nguyên Ngọc trầm xuống, cô khẽ lắc đầu. Vậy mà bây giờ vẫn còn người nói rằng thời nay đâu có tình yêu thuần khiết, rằng tình yêu chỉ còn chỗ cho sự thực tế nữa thôi. Hẳn họ chưa gặp Hạ Linh, cũng chưa gặp chồng chưa cưới của Hạ Linh, đều là những người yêu đương đến ngốc đi rồi.

.

.

.

Hạ Linh đến New York, dành hai ngày vui chơi ở đó. Nguyên Ngọc đã xin nghỉ làm để đưa Hạ Linh vi vu quanh thành phố. Times Square, Central Park, cầu Brooklyn, tòa tháp Empire State, tất nhiên là cả tượng Nữ thần Tự Do. Chỉ trong hai ngày, Hạ Linh đã đi được đáng kể thành phố, cũng thu thập kha khá ảnh check-in sống ảo.

Sau hai ngày, cô tạm biệt Nguyên Ngọc và Daniel, leo lên chuyến bay để đến Los Angeles.

Không phải để du lịch thành phố, chỉ là muốn gặp mặt một người…

.

.

.

Dừng chân ở tiệm tạp hóa, cô mua một cái sim tiện lợi để liên lạc…

Bước ra khỏi sân bay, Hạ Linh một mình kéo chiếc vali trên nền gạch. Lúc này ở Los Angeles đang là mùa đông, rất lạnh, đường phố người người tấp nập, nhưng ai nấy di chuyển thực nhanh, ắt hẳn muốn mau chóng về nhà tận thưởng bầu không khí ấm áp chứ không phải chốn lạnh lẽo đầy gió, nếu không chừng rất có thể sẽ có tuyết nữa.

Hạ Linh đeo headphone, cô quyết định đi bộ chứ không bắt taxi.

Mối tình đầu của cô sống tại một căn hộ chung cư cao cấp, cách sân bay khoảng hai cây số. Bây giờ là hai giờ chiều, tuy rằng rất mau chóng muốn gặp lại anh nhưng mẩm rằng giờ này anh còn ở công ti, cô muốn dành chút thời gian đi dạo trên đường phố L.A.

Đúng là lạnh thật!

Hạ Linh vốn là người nước nhiệt đới, mùa đông chưa tới 10°C đã run rẩy cuộn chặt trong chăn bông, huống chi là cái rét chỉ còn 4°C này. Người bản địa hẳn đã quen, còn cô đương nhiên là không. Dù đã mặc rất nhiều áo ấm, nhưng cơ thể vẫn không tránh khỏi cơn buốt run lên lẩy bẩy.

Cô bỗng nghĩ về anh.

Hồi anh mới sang cũng đúng dịp mùa đông, suốt ngày kể khổ với cô rét bao nhiêu. Hằng ngày hằng giờ cô đều nhắc nhở anh mặc thật nhiều áo ấm, sau hai năm cơ thể quen rồi cũng chẳng than với cô nữa.

Đi bộ một lúc đã là ba giờ chiều, Hạ Linh dừng chân ở một quán cafe để nghỉ chân. Quán này nằm trong ngõ nhỏ, khá ít người đi lại, nhưng không hề có cảm giác cô độc lạnh lẽo mà lại là sự ấm áp an yên.

“Corner Cafe” – một cái tên thật phù hợp.

Quán khá nhỏ, không có nhân viên, chị chủ quán gốc là người Trung Quốc định cư ở Mĩ đã hơn mười năm. Cô chọn bừa một phần pasta trong menu và một cốc sinh tố.

Vì quán ít khách khứa, Hạ Linh lại đi một mình, chị chủ quán ban đầu còn tưởng cô là người Trung Quốc nên lại bắt chuyện. Kết cục hai người lại ngồi nói chuyện một lúc.

“Wow, so just for your ex, and you came here? (Thật luôn? Em đến tận đây chỉ vì bạn trai cũ?)”

“He’s not my ex, just an old best friend. (Không, cậu ấy không hẳn là bạn trai cũ, là bạn thân cũ thôi.)” Hạ Linh nghiêng đầu cười. “Well, however he’s still important to me… (Nhưng mà cậu ấy vẫn quan trọng với em thôi…)”

“Oh, I understand, don’t worry. (Không sao, chị hiểu mà.)” Chị chủ quán cười cười. “Me too, cuz I came here because of my ex. He was my own world, so I sold all my property at Beijing and went to L.A with him. Oh, hell, he made me a cuckold out of me! And I’m still here for nothing. (Chị cũng thế, cũng lặn lội đến đây vì người yêu cũ. Hắn là lẽ sống của chị, chị đã bán hết tài sản ở Bắc Kinh và đến đây với anh ta. Rồi sao? Anh ta đội mũ xanh cho chị, và cho đến giờ chị vẫn ở đây chẳng vì cái gì cả!)”

Chị ấy dường như có vẻ rất kích động, kể lại mọi chuyện trong trạng thái tức giận khi nhớ lại chuyện cũ.

“Poor you… (Em rất tiếc…)”

“Oh, sorry, please don’t think much. It was a long time ago, and I’m satisfied with my present. I really love my café. (Ơ, chị xin lỗi. Chuyện đã qua lâu rồi, em không cần nghĩ nhiều. Chị cũng rất hài lòng với cuộc sống của chị hiện tại. Chị rất yêu quán café này.)” Chị chủ quán lúng túng xua tay.

Tiếng chuông ở cửa vang lên leng keng, chị chủ quán liền đứng dậy làm việc tiếp. Hạ Linh ngồi trong quán một lúc lâu, trong đầu tự nhiên nghĩ về người cô chuẩn bị đi gặp, lại bị câu chuyện của chị chủ quán ảnh hưởng.

“Cậu ấy chắc cũng có người yêu rồi chứ nhỉ?”

Cô vẫn thường hỏi thăm cuộc sống của cậu ấy qua tin nhắn, chỉ riêng chuyện yêu đương, cô chẳng thể nào mở miệng ra hỏi được…

Bạn đang đọc Ngày Ấy, Chúng Ta Đã Từng... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.