Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tụ Phong Thiên Tường

Tiểu thuyết gốc · 4399 chữ

Đức Duy hội trưởng lấy ra một chiếc nhẫn có màu đen tuyền, không có hoa văn, không có màu sắc khác, không có gì đặc biệt lắm, thậm chí còn hơi cũ kỹ và có chút rỉ sét đưa cho hắn.

“Đây gọi là Pháp nhẫn hay Nhẫn giới, trong nhẫn có một thế giới riêng tương đương một trăm mét vuông, có thể thoải mái để đồ, đỡ phải mang vác nhiều như vậy”.

“Có thể để đồ.. Thật sao ông?” Kiệt mừng đến đơ cả người khi biết về món quà mà hội trưởng sẽ tặng cho mình.

“Ừ! Mặc dù hơi cũ nhưng sử dụng vẫn còn rất tốt.”

Lê Đức Duy tung cái nhẫn cho Kiệt lại rồi chỉ hắn cách dùng: “Pháp nhẫn này sử dụng cũng không khó lắm, chỉ cần hướng nó về phía đồ cần giữ rồi truyền ý niệm vào là được, khi muốn lấy ra chỉ cần chạm nhẹ vào nhẫn và làm tương tự là được rồi.”

Kiệt sung sướng nhận lấy món quà ý nghĩ này và ngay lập tức thử luôn, hắn thu lại những gì thiết yếu của mình vào bên trong, Pháp nhẫn quả nhiên là một món đồ vô cùng hữu dụng.

“Cháu cảm ơn ông ạ!”

“Sau này có thể tạo không gian tinh thần rồi thì trả lại ta là được, đây là một món đồ kỷ niệm thời ta mới bước chân ra giang hồ nên hãy giữ kỹ lấy.” Ông Duy nhắc nhở.

“Vâng!” Kiệt gật đầu cảm ơn ông một lần nữa.

Ăn cơm xong Kiệt liền ra ngoài luyện tập ngay, hình như có chút nóng lòng, chẳng biết có phải mấy bữa nay hắn không được sờ vào kiếm nên thấy rất nhớ không.

Nôn nóng như vậy bởi vì hắn phát hiện ra một kỹ năng mới của mình có tiến triển.

Kỹ năng phòng ngự duy nhất và cực kỳ bá đạo, Tụ Phong Thiên Tường, nó đã thành công xuất hiện mấy lần trong lúc Kiệt làm vẩn vơ.

Nguyên lý của chiêu này thật ra rất đơn giản, vẫn là một tay khống chế năng lượng gió, tay còn lại kết bốn loại hình ấn sau đó giống như hợp thể kéo hai tay lại, khi đó một bức vô sắc tường sẽ xuất hiện ngăn cản các chiêu thức của kẻ địch hướng vào.

Nghe thì có vẻ dễ làm nhưng thực ra không có đơn giản như vậy vì hai tay phải đồng thời thực hiện hai thao tác khác nhau, buộc cho bộ não phải phân tâm, nó giống như một tay vẽ hình vuông, một tay vẽ một hình tròn cùng lúc vậy, và hai thao tác này còn phải ăn khớp với nhau theo mức độ chính xác cực cao.

Vốn dĩ Kiệt ban đầu không thể làm được, nhưng mấy hôm ngồi trong phòng lúc rảnh rỗi hắn thử luyện, cũng coi như để thư giãn vậy mà ai biết được lại khiến một bức vô sắc tường nhàn nhạt xuất hiện mấy lần, thế là hắn háo hức chỉ đợi làm xong mấy thứ kia để ra chỗ rộng hơn để luyện tập.

Khu vực bìa rừng.

Một lần, hai lần, ba lần.. Không được.

Hắn thử mấy lần rồi, hai thao tác đều thực hiện được nhưng căn bản không thể ăn khớp với nhau như những lúc đùa nghịch trước đó, mà làm chậm quá thì cũng không được.

Ngồi xuống ngẫm nghĩ một chút, quyết định thử lại lần nữa, nhưng lần này hắn khống chế một lượng gió rất nhỏ. Tay trái kết ấn, tay phải tụ năng lượng gió lại sau đó đẩy ra, ngay lập tức một bức tường có màu nhàn nhạt hiện ra, nhưng quá tồn tại quá ngắn, chỉ chưa đầy một giây đã biến mất rồi.

Kiệt cười nhạt một cái, cũng chẳng thể đòi hỏi nhiều hơn, nó có xuất hiện là được rồi, sau này cố gắng tăng thêm năng lượng vào chiêu là được.

Hắn chính là đang kẹt ở điểm này, còn việc kết bốn ấn chú kia thì cũng đã khá thuần thục, ban đầu còn hay bị nhầm lẫn về thứ tự và quên hình dạng ấn, nhưng sau khi vừa làm việc vừa để tay trái tự do kết ấn thì vô hình chung khiến tay trở nên quen thuộc, dẫn tới việc Kiệt làm hoàn toàn không bị vấp hay nhầm lẫn.

Coi như cũng là tin tốt, mấy hôm rồi phải ngồi một chỗ khiến bản thân hơi bức bối, Kiệt lần này ra ngoài lập tức Phong Bộ Xung Thiên nhảy trên mấy ngọn cây, vừa bay vừa la hét.

Phong Bộ Xung Thiên của hắn hiện tại cũng đã có bước đột phá, khi vận dụng có thể tùy ý khẽ đạp qua lá cây mà tới rồi, chỉ là còn hơi khó đạp gió để bay.

Đi thêm một lúc thì bắt gặp một thác nước lớn giữa rừng, hắn nhảy xuống tắm một cái cho mát, lát sau lại thấy có mấy con chim cứ đâm đầu vào dòng thác chảy trên kia mới phát hiện thì ra có một cái hang nhỏ ngay ở đó, chỗ lưng chừng thác nước, nó bị che dấu bởi dòng nước chảy xuống.

Ở trong này người ngoài không thể thấy được, dã thú cũng không vào được, Kiệt nhảy tới cẩn thận kiểm tra thì thấy bên trong có rất nhiều tổ chim, lũ chim non hót ríu rít, bố mẹ chúng khôn thật, rất biết tìm chỗ làm tổ nha, vậy là hắn quyết định dùng chung hang với bọn chim, cùng ở trong này luyện tập, nơi kín đáo như vậy rất thích hợp để minh tưởng.

..

Một thời gian sau.

Mưa xuân đi qua, gió hạ ập tới.

Kiệt ở thế giới này đã được mấy tháng rồi, hôm nay hắn đang lựa chọn nhiệm vụ với Nhiên, bản thân không muốn ngồi chơi xơi nước nữa, dù gì cũng phải đi làm thôi.

Hiện tại hắn đã tăng vọt lên 34 cấp, là một sự cải thiện rất lớn so với khi mới tới đây, cố thêm 6 cấp nữa sẽ được làm một cường giả chân chính, Nhiên cũng vừa đột phá cấp 60 cách đây vài ngày, thân thể, khí chất nàng đã có sự thay đổi lớn, quá trình nàng thăng cảnh lên Chân Thần của cô gái này cũng phải lấy của nàng đi một tuần tròn đấy.

Không biết diễn tả sao nhưng Kiệt đứng bên cạnh cũng cảm nhận được thân thể Nhiên tràn đầy năng lượng mạnh mẽ, mỗi khi xuất chiêu cũng lạnh hơn nữa, chỉ đứng gần thôi mà lạnh thấu trời, không thể quên hôm đầu tiên hai người ở chung một phòng Kiệt cả đêm không thể ngủ vì quá lạnh, đó là bởi vì khi ấy nàng bị thương nên không thể khống chế được năng lượng băng hàn của mình tỏa ra xung quanh.

Cấp một chi Thần! Nhiên đã đạt được cảnh giới đầu tiên của thần, chính là Chân Thần.

Kiệt và Nhiên đang ở trong một chi nhánh của Hội Đồng để chọn nhiệm vụ cho mình.

“Anh thấy nhiệm vụ này thế nào?”

Nhiên đưa cho Kiệt xem một trong số những nhiệm vụ mới của ngày hôm nay trên một chiếc máy cảm ứng giống như iPad nhưng sử dụng phép thuật để thao tác, dĩ nhiên thứ này không phải ở đâu cũng có, chỉ có một ít chi nhánh của Hội Đồng tại các thành lớn là có thôi.

Nội dung nhiệm vụ: Đánh đuổi lũ chim quỷ tại một ngôi làng ở Cam quốc, số tiền nhận được là năm triệu kim đồng, hoàn thành trong vòng ba ngày.

Các nhiệm vụ ở đây đều có thời hạn, sau thời gian quy định nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ tự động rơi vào trạng thái tự do để các chiến thủ khác tùy chọn, người thất bại trong nhiệm vụ đương nhiên cũng sẽ bị trừ điểm, thêm nữa khi có người đã nhận nhiệm vụ này thì cũng sẽ không ai có thể chọn nữa.

Nhiên nói: “Nơi này cách chúng ta không xa lắm, tiền thưởng cũng không tệ”.

Kiệt lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ dĩ nhiên cũng không có kén chọn nhiều, để Nhiên tự quyết.

Nhiên đưa thẻ hạng của mình ra, quản lý là một người mới, chưa biết Nhiên là người quen của nơi này nên cẩn thận nhìn qua cô gái này, dù nàng che mặt nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một người trẻ tuổi, có lẽ mới chỉ mười mấy đôi mươi thôi, không ngờ xếp hạng của nàng lại là Bạch Kim, mà nhiệm vụ họ chọn chỉ là cấp B.

Người quản lý đưa thẻ vào kiểm tra cho chắc, thông tin nhanh chóng được hiện ra.

“Phạm An Nhiên, 18 tuổi, chiều cao 1 mét 67, người Xuyên quốc, thống kê nhiệm vụ: Hoàn thành 22 nhiệm vụ cấp B, 15 nhiệm vụ cấp A, đạt xếp hạng Bạch Kim”.

Xem xong thông tin người quản lý kính cẩn trao thẻ lại cho Nhiên, đồng thời gọi hai tiếng nữ hiệp.

“Nữ hiệp xin nhận lại thẻ của mình, nhiệm vụ đã được nhận mời nữ hiệp kiểm tra qua”.

Nhiên kiểm tra qua một lượt gật đầu nói: “Được rồi, ta đi đây”.

Hai người bước ra khỏi phòng, Nhiên nói qua cho Kiệt về nơi họ sắp tới.

Cam quốc là một quốc gia nằm ở phía tây Xuyên quốc, cách nhau một eo biển nhỏ, nằm trên Tây Phương đại lục.

Nhưng trước tiên nàng rủ hắn đi làm một việc khác trước đã.

“Đi làm cái gì?”

“Chứng minh thân phận cho anh, có thứ này làm gì cũng sẽ dễ hơn”.

Qua lời giải thích của Nhiên, thế giới này có thứ gọi là Trung Thiên Đại Tín, gọi tắt là Tín Bài dùng để chứng minh thân phận của mình nhưng không phải ai cũng có.

Người sở hữu Tín Bài giống như người được thừa nhận thân phận hợp pháp vậy, có rất nhiều lợi ích cũng như làm gì cũng dễ, những người không có thứ này thường rất bất lợi, thậm chí một ngày tự nhiên mất tích hay bỏ mạng chính quyền cũng chẳng quan tâm tới.

Tiền mỗi lần làm là khoảng ba triệu, con số cũng không nhiều nhưng đối với những người người nghèo đây vẫn là số tiền khá lớn nên đa số họ chẳng thèm làm luôn.

Như vậy cũng biết, nông dân nghèo và những người ở tầng lớp thấp thường sẽ không có Tín Bài, những lúc đi khám bệnh, vay vốn hay thực hiện các công việc xã hội thường rất khó khăn, đây là sự phân biệt giai cấp vẫn còn khá nặng tại Trung Thiên thế giới.

Vào tới cục bưu chính, Nhiên tiến hành làm thủ tục cho Kiệt.

Một tờ giấy, một cây bút, hắn bắt đầu khai lại thân phận của mình.

“Nguyễn Phong Kiệt, 20 tuổi (mặc dù hắn cũng không rõ hiện tại mình là tuổi bao nhiêu), địa chỉ Xuyên Đô thành, Xuyên quốc, nghề nghiệp tự do, anh trai Trần Quốc Tuấn, công tác trong quân đội hoàng gia Xuyên quốc, chức vụ Thượng tướng..”

Đọc tới đây người làm thủ tục giật mình ngã ngửa ra sau, lát sau mới ngồi dậy được, lắp bắp hỏi: “Anh.. anh trai..?”

Nhiên khẽ gật đầu nàng đưa ra chứng minh nhân dân của Trần Quốc Tuấn, tay người làm thủ tục run run nhận lấy rồi mang vào kiểm tra, quả nhiên là thật, đây là Trần Quốc Tuấn mấy hôm trước đưa cho Nhiên bảo đi làm Tín Bài cho Kiệt nhưng nàng quên mất, giả sao được.

“Công tử, tiểu thư, cái này quá hệ trọng, người thân trong nhà quan chức chúng tôi vẫn phải kiểm tra lại một chút nữa”.

Lúc hắn nói thì cũng có người đang bấm máy gọi sang văn phòng Thượng tướng rồi, tất nhiên là chỉ có cấp dưới nghe máy thôi.

Dập liên cụ xuống, người kia nhìn người làm thủ tục gật đầu một cái ra hiệu, hắn vội vàng đưa lại Tín Bài cho hai người.

“Xin hai vị giữ lấy, chứng minh của công tử đây sẽ được làm xong trong vòng mười phút”.

Nói xong lập tức chạy vào, còn là đích thân cục trưởng chỉ đạo cấp dưới làm luôn.

Có quan hệ với quan chức cấp cao đúng là tốt, bình thường họ làm phải đợi ba, năm ngày thậm chí là cả tuần, cả tháng mới được lấy, vậy mà bây giờ chỉ có mười phút, quá nhanh rồi.

Người làm thủ tục nghe cũng biết vậy chứ không dám thắc mắc nhiều, không hỏi thêm một câu dù thấy có nhiều điểm nghi hoặc, ví dụ như là anh em một nhà nhưng họ của hai người lại quá khác biệt, rồi tại sao bây giờ mới làm, còn có quá trình sống từ trước đến giờ, cả ba mẹ cũng không cần hỏi luôn, dù sao chuyện này có thể mắt nhắm mắt mở được.

Mất chưa đến mười phút hắn đã đi ra với chiếc Tín Bài được làm bằng kim loại màu xanh trên tay có chứng nhận con dấu đỏ, đưa cho Kiệt.

“Đồ của công tử đã xong rồi ạ”.

Kiệt gật đầu: “Cảm ơn chú nhiều”.

Nhiên lấy tiền ra gửi lại bị ông ta từ chối: “Tiểu thư, là người của Thượng tướng thì không cần đâu, cái này miễn phí”.

Nàng lắc đầu nói: “Là của ai thì cũng theo nguyên tắc mà làm, quốc vương đã nhắc nhở lúc trước rồi, không thể vì con cháu hoàng thân quốc thích mà làm trái nguyên tắc, chú làm nhanh vậy là đã quá tốt rồi, theo quy định cháu vẫn cứ nộp đúng số tiền đầy đủ”.

Không thể nói lại được cái gì người làm thủ tục cuối cùng vẫn nhận lấy và chào kính cẩn hai người. Dù nguyên tắc không được trái nhưng cái mác người của quan chức cấp cao vẫn quá lớn, người ta vẫn phải nói chuyện với Kiệt và Nhiên theo cách khác.

Ra khỏi cục bưu chính hai người lại tiếp tục hành trình làm nhiệm vụ của mình.

Trung Thiên thế giới hiện tại có hai đại lục, Long Xuyên đại lục là nơi họ đang đứng và Tây Phương đại lục ở bên kia đường biển, đôi bên cách nhau một eo biển trải dài từ bắc tới nam.

Muốn đến Cam quốc có hai cách, một là đi xe tới sau đó bắt tàu đi qua, mất hơi lâu thời gian, hai là đi máy bay, chỉ khoảng hai tiếng là tới, nhưng Nhiên nói với Kiệt nàng có cách thứ ba để tới đó.

“Cách thứ ba sao?”

“Đúng vậy”.

Nhiên dẫn Kiệt ra một bãi đất trống, nàng cực kỳ cẩn thận kiểm tra xung quanh, không phát hiện có bóng người mới niệm chú một cái, chiếc nhẫn thủy tinh ở ngón tay trỏ sáng lên, một tiếng nổ kèm khói trắng làm Kiệt mờ cả mắt.

Lúc mở mắt ra thì phát hiện trước mặt là một con chim khổng lồ giống như một ngọn núi băng lớn.

“Cái gì vậy?”

Nhiên nói: “Đây là Linh thú, cũng là bạn của em, Băng Phượng Hoàng”.

Băng Phượng Hoàng nhướng mắt nhìn Nhiên, lãnh đạm hỏi: “Lại muốn ta làm xe ôm cho cô nữa?”

“Chịu khó đi, ta đã cố gắng chọn nhiệm vụ ở gần nhất rồi”

“Ngươi mạnh lên một chút rồi?”

“Phải, vừa đột phá 60 cấp cách đây không lâu, giờ đã là Chân Thần”.

“Ta chẳng hiểu cách phân cấp của nhân loại các ngươi, lên đi”.

“Được”.

Hai người nhảy lên lưng của Băng Phượng Hoàng, riêng Kiệt thì cực kỳ hồi hộp, hắn chưa bao giờ cưỡi chim phi hành như thế này cả.

Tại thế giới này con người có một loại phép thuật rất kỳ diệu có thể triệu hồi thứ gọi là Linh thú lên để cộng tác chiến đấu với mình, thứ này gọi là thuật Triệu hồi, hoặc Thông Linh thuật, mà người có thể triệu hồi được những sinh vật huyền bí như vậy thì đều gọi là Triệu hồi sư.

Triệu hồi sư khoảng 500 năm trước là một nghề nghiệp khá “hot” nhưng tới bây giờ thì đã dần trôi vào dĩ vãng, trên thế giới còn rất ít người dùng triệu hồi thuật, và cái tên triệu hồi sư cũng đã nhạt nhòa đi rất nhiều.

Không phải phép thuật này ngày càng yếu đi mà các Linh thú dần ít đi, đơn giản chúng không muốn kết giao với con người nữa.

Băng Phượng Hoàng cất cánh bay lên, Kiệt nổi cả da gà ôm chặt lấy một cái lông to như thân cây trên lưng nó, và tất nhiên khá là lạnh.

Độ cao ngày càng tăng khiến Kiệt ngày càng chóng mặt, Nhiên phải bảo Băng Phượng Hoàng hạ thấp xuống một chút tránh cho trên cao không khí loãng làm Kiệt khó thở.

“Anh sao rồi?”

“Không sao, chỉ là anh không quen, có hơi chút chóng mặt, nhưng dần thích nghi được rồi”.

Hắn cũng dần làm quen được, chỉ một lúc sau đã có thể ngẩng đầu ra nhìn phía dưới, không còn ôm chặt sợi lông mà run cầm cập nữa.

Hiện tại là khoảng 1000 mét so với mặt đất, xung quanh hai người toàn là mây nhưng cũng có thể nhìn thấy được khung cảnh phía dưới. Góc nhìn này quả thật rất đẹp, ở đây Kiệt có thể nhìn thấy đồi núi, ruộng đồng, cả những con người nhỏ li ti phía dưới, có những người hình như còn đang nhìn họ nữa.

Băng Phượng Hoàng lập tức vọt lên cao, nó không muốn để người khác chú ý tới mình.

Kiệt hỏi nhỏ: “Sao Linh thú lại không thích con người vậy?”

Nhiên nói: “Bởi vì con người ngày càng đi quá xa, mang họ ra làm công cụ để gây chiến nên bị căm ghét, từ đó cắt đứt liên lạc với con người”.

Nhiên chỉ lên cao cao phía xa nói: “Trên đó có một nơi tên là Thượng Thiên thế giới, các Linh thú chính là đang sống ở đó, một nơi tên là Cực Lạc Thiên Đàng Lâm”.

Kiệt nghe xong trong lòng thầm có nhiều dự tính, hắn muốn sau này cũng có một Linh thú để cưỡi để dạo chơi rồi.

Băng Phượng Hoàng lập tức tăng tốc ngắt quãng đi câu chuyện của họ, nó bay rất nhanh, cả ba bay thêm mấy phút thì cũng tới được nơi cần tới, nó kiếm một bãi đất trống để hạ xuống.

“Tới nơi rồi, cảm ơn nhé”.

Nhiên nói khách sáo với phượng hoàng, nó lại không nói gì chỉ nhìn chàng trai bên cạnh Nhiên một cái rồi biến mất.

“Sao mà lạnh lùng dữ vậy?” Băng Phượng Hoàng đi rồi Kiệt mới dám hỏi lớn.

Nhiên không giải thích, nàng chỉ cười và lắc đầu một cái.

Hai người nhìn bản đồ, ngôi làng cách chỗ họ đứng khoảng chừng ba cây số về hướng tây, cứ thế này đi bộ chắc khoảng mười phút là tới nơi.

“Này, Băng Phượng Hoàng này chắc đánh nhau giỏi lắm, nếu có nó chúng ta có thể dễ dàng làm các nhiệm vụ rồi”.

Nhiên nói: “Em đã nói rồi, các Linh thú rất ghét phục vụ con người trong mục đích chiến đấu, khi ký khế ước với nó em đã cam kết không triệu hồi cô ấy lên để đánh nhau”.

Kiệt ngạc nhiên: “Vậy đôi bên ký khế ước làm chi trời?”

Nhiên đáp: “Vì cô ấy muốn dạo chơi ở nhân giới, em thì muốn có phương tiện di chuyển, đôi bên cùng có lợi”.

Nhiên dơ ngón tay trỏ của mình lên cho Kiệt nhìn một chiếc nhẫn, đó là biểu thị cho mối liên kết của họ, mỗi lần Nhiên muốn triệu hồi chỉ cần đẩy nội lực vào đó sau đó đọc thần chú thì nó sẽ hiện ra.

Nhưng mà xưa đến nay quả thật Nhiên chưa từng gọi Băng Phượng Hoàng lên với mục đích đánh nhau, đây là cam kết giữa bọn họ, nàng chưa bao giờ vi phạm ước hẹn.

Nghĩ tới việc không có trợ thủ đắc lực như nó ở bên cạnh Kiệt có hơi chút hụt hẫng.

“Này thế n thì sao? Anh thấy cậu ta chẳng bao giờ cùng làm nhiệm vụ chung với em nhỉ, trong khi thấy tối ngày chạy ra ngoài”.

Nhiên cười nói: “Anh ấy không thích làm mấy cái việc tẻ nhạt này đâu”.

Kiệt suy ngẫm một lát, định nói gì lại không nói nữa.

“Anh đang nghĩ gì à?”

Kiệt hơi ngại nói: “Không phải cậu ta làm đạo tặc đấy chứ?”

Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại nghĩ thế?”

“Ừ đoán thôi”.

Bởi vì từ lúc Kiệt vào phòng đã thấy vô vàn đồ đẹp và quý giá của n đặt trong đó, còn dặn Kiệt có thể lấy bất cứ thứ gì nhưng tuyệt đối không để người khác thấy, bình thường không phải là tang vật thì mới cần cẩn thận vậy sao? Chỉ có điều lạ n lại không hề bán đi mớ đồ này làm Kiệt thấy khó hiểu, đảm bảo nó có giá trị rất cao mà. Hắn suy đoán ra một khả năng có thể n muốn đợi một thời gian nữa cho chuyện êm xuôi mới bán tháo ra chợ đen, nhưng qua tiếp xúc lại thấy cậu ta không phải là kẻ hám tiền, chẳng lẽ là nguyên nhân vừa rồi Nhiên nói, làm chuyện này mới đủ kích thích cậu ta sao?

Nói tóm lại là không đoán ra được, Kiệt tặc lưỡi mặc kệ, hắn vốn là kẻ trong đầu hay suy nghĩ chứ cũng không phải có sở thích tò mò và hay suy đoán về cuộc sống của người ta như vậy.

Kiệt nói: “Nếu đúng vậy thì cũng may cậu ta nhanh nhẹn chứ không để người ta bắt được thì chắc bị chặt tay.”

Đi thêm được một lúc thì họ đã tới một cổng làng, ngôi làng này không lớn lắm, chỉ cần đứng trên cao một chút đã nhìn thấy hết cả làng rồi.

Cửa làng không đóng, hai người chầm chậm bước vào.

Cả ngôi làng im phăng phắc không một bóng người, Nhiên tập trung tinh thần kiểm tra nhưng không thấy có sự sống, đi một đoạn mới phát hiện động tĩnh.

“Hình như có người trong nhà này”.

Kiệt theo tay Nhiên chỉ đi tới ngôi nhà đó gõ cửa.

Một giọng nói từ bên trong vang lên: “Ai đó?”

“Chúng tôi là người tới làm nhiệm vụ theo yêu cầu của trưởng làng đây”. Kiệt nói.

Cánh cửa mở ra, ở bên trong là một thanh niên đang cầm cây đao trên tay, thấy người, mà lại là một đôi nam nữ thanh niên trẻ tuổi mới từ từ bỏ đao xuống.

“Cô cậu đã đến rồi sao, thật là nhanh, chúng tôi mới đăng ký nhiệm vụ hôm nay thôi mà”.

Nói rồi nhanh chóng kéo hai người vào trong rồi đóng cửa lại.

Bên trong còn có một cụ ông, một người phụ nữ và mấy đứa nhóc ánh mắt lấm lét nhìn hai người lạ.

Nhiên lấy trong người ra mấy viên kẹo tươi cười tặng cho chúng, đứa nào đứa nấy ban đầu còn sợ nhưng sau đó thì đều tỏ ra rất vui.

Người thanh niên nói: “Để tôi nói qua cho cô cậu về tình hình ngôi làng này”.

“Cách đây không lâu bỗng có một đàn chim từ đâu bay tới đây phá phách mùa màng, tấn công con người, chúng rất hung dữ, gặp ai là đánh người đó, chỉ có buổi trưa và buổi tối là chúng nghỉ ngơi, cho nên chúng tôi không dám ra ngoài, hơn nữa mấy hôm nay trong làng còn bị mắc một loại bệnh lạ, chắc chắn là do lũ chúng gây nên, bất quá chúng tôi mới phải lặn lội đường xá xa xôi cầu khẩn người tới giúp”.

Kiệt hỏi: “Thế chính quyền quân đội đâu sao không thấy xuống anh?”

Anh ta lắc đầu: “Cậu thấy đấy làng chúng tôi ở một nơi hết sức hoang vu, chính quyền đâu có thèm để ý tới”.

Nghe lời này Kiệt thấy hơi khó chịu, không biết tên cầm đầu đất nước này đang làm cái trò gì nữa.

Anh thanh niên lại nói: “Móng vuốt bọn này hết sức sắc nhọn, chúng đã làm bị thương không ít người trong làng rồi, lại còn có thể tấn công từ xa, thanh niên chúng tôi hợp lực lại cũng không làm gì được”.

Anh ta lại nhìn hai người nói: “Tôi thấy cô cậu hình như còn khá trẻ tuổi, liệu có ổn không đấy?”

Nhiên nói: “Đừng lo mấy chuyện không đâu, anh cứ ở trong nhà thôi để bọn chim đó cho chúng tôi”.

Thanh niên ra ngoài cửa ngó nghiêng, không thấy có gì biến động mới nói: “Thôi được rồi để tôi dẫn hai người đi gặp trưởng làng trước đã”.

Anh ta dẫn theo hai người dấm dúi đi sâu vào trong làng.

Đang đi bỗng nhiên trên trời phát ra một tiếng kêu “quác quác” rất ke tai.

“Hỏng rồi, nó đến đấy”.

Anh kéo hai người tính chạy vào một nhà gần đó trốn, ai dè Nhiên và Kiệt chẳng chút bận tâm, ngó lên nhìn thì chỉ là một con chim lớn hơn con dê một chút, toàn thân đen xì như quạ, chẳng hỏi chẳng dằng đang lao xuống ba người.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.