Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chế tạo

Tiểu thuyết gốc · 3971 chữ

Bách Ảnh Lãng Bộ vốn dĩ cũng không phải bộ pháp có thể gia tăng tốc độ mà chủ yếu khiến thân pháp của người sử dụng trở nên hư ảo hơn, né chiêu dễ hơn, khiến đối phương khó nắm bắt và đặc biệt có thể di chuyển trên những địa hình xấu tốt hơn. Cực kỳ hữu dụng trong không gian nhỏ và vừa phải, đây là điều khiến n rất thích nên hắn dù trẹo chân đau đến chảy cả nước mắt nhưng vẫn quyết tâm học cho bằng được.

Trần Quốc Tuấn cũng thỉnh thoảng đến luyện tập cùng bọn hắn, Đức Duy hội trưởng thường xuyên cũng tới đây vừa câu cá vừa nhìn ngắm lũ nhóc, ông thấy thật thoải mái khi tuổi trẻ luôn tràn đầy năng lượng như vậy.

Tính ra từ khi Kiệt tới Ngân Nga quán đã ít mở cửa mà bây giờ thì đã đóng hẳn rồi.

Lê Đức Duy vẫn ủ rượu thỉnh thoảng bán cho vui còn lại quán đóng cửa suốt, được cái rượu mà vị hội trưởng này ủ rất ngon, rất nhiều người tới đặt mua trước cả tháng mới có, mà ông cũng chỉ bán số lượng có hạn thôi. Buôn bán trầm lặng, chẳng biết Ngân Nga quán kinh tế thế nào nhưng trông ai cũng có vẻ không thiếu tiền vậy.

Ba người Kiệt, Nhiên, n ngày nào cũng được uống rượu, sau một thời gian thấy nội lực của mình ngày càng thăng tiến thì Kiệt mới biết thì ra thứ rượu đó còn là thuốc cực bổ dành cho họ, nó không chỉ khiến nội lực gia tăng mà còn làm nội thương rất mau được lành lại, đây đúng là chuyện tốt.

Buổi sáng tập luyện khoảng một tiếng trên các mỏm đá thì sau đó Kiệt sẽ tập kiếm và các kỹ năng trong Khống Phong Thần Công.

Long Quyển, Bạo Phong Chỉ, Phong Thần Cước, Ấn Di sau một thời gian dài luyện tập đã có kết quả tốt, cộng thêm Phong Thần Kiếm ngày càng quen thuộc và trợ giúp càng làm hắn thêm dễ dàng trong quá trình sử dụng. Riêng môn mà hắn mê nhất, Phong Bộ Xung Thiên đã có chuyển biến tích cực, hắn tuy vẫn chưa thể cải thiện độ cao nhưng việc giữ mình trên không đã kéo dài hơn rất nhiều mới bị kiệt sức và rơi xuống, cũng vì hắn sợ độ cao nên như vậy đã thấy rất thỏa mãn rồi.

Chăm chỉ luyện Phong Bộ Xung Thiên cũng bởi vì sâu sắc ý thức được sức mạnh hiện tại của hắn còn quá kém, cần phải có thứ để dựa vào, mà thứ đó là gì, chính là đôi chân này, phải luyện chân cho tốt để mỗi khi có chuyện khẩn thì còn chạy cho nhanh, đối với Kiệt điền kinh chính là môn võ thuật tốt nhất.

Kỹ năng này cũng rất ngầu, ngay cả Nhiên mạnh như thế, là một bán thần chi thân mà còn không bay được như hắn cơ mà.

Buổi tối Kiệt sẽ vào khu rừng quen thuộc hôm trước để chiến đấu với lũ thú dữ, chọn ban đêm vì để tăng sự nguy hiểm lên, hắn muốn tạo thật nhiều áp lực cho mình cho nên cứ khoảng mười giờ tối sẽ đi đến và hai, ba tiếng sau mới về. Mấy ngày đầu còn có Nhiên theo cùng bảo hộ nhưng sau đó Kiệt đã tự đi một mình bởi vì ít nhất thì bây giờ hắn không đánh được cũng đã có thể bỏ chạy rồi.

Hắn đã dần bắt nhịp với cuộc sống ở một thế giới mới, nhưng mà tâm trạng vẫn còn ngổn ngang nhiều điều khó nói.

Một đêm bầu trời đầy sao.

Như thường lệ Kiệt ngồi trên mái nhà ngân nga tiếng sáo, vang lên là một giai điệu hết sức buồn.

‘Em có thể dối anh trong lời nói, nhưng làm sao giấu được trong ánh mắt?!!!’

‘Tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim rung động..!!”

Nhiên rất hay ngồi bên cạnh nghe Kiệt thổi sáo với tâm thái không cảm xúc, chẳng thể nào hiểu nổi cô gái này đang nghĩ cái gì.

Cũng chẳng rảnh rỗi đi quan tâm tâm trạng của người khác, Kiệt chỉ hay hỏi thăm nàng vài câu đơn thuần mà thôi.

“Sao em còn chưa đi ngủ, mai chẳng phải còn đi làm gì sao?”

Nhiên gật đầu đáp: “Mai em đi làm nhiệm vụ”.

Kiệt hỏi: “Nhiệm vụ gì vậy? Anh có thể làm không?”

Nhiên lấy từ trong người ra một tấm thẻ có màu bạch kim rất đẹp cho hắn xem, nói:

“Đây là thẻ xếp hạng, anh có thể đăng ký một cái để đi làm nhiệm vụ như em, nhưng phải bắt đầu lại từ hạng thấp nhất”.

Nàng bắt đầu giảng giải cho Kiệt nghe về công việc này.

Thì ra ở thế giới này tồn tại một nghề nghiệp mà người đi thực hiện nhiệm vụ được gọi chung là Chiến thủ.

Chiến thủ là những người đăng ký vào Hội Đồng và nhận nhiệm vụ thông qua họ để làm việc.

Hội Đồng có tên đầy đủ là Hội Đồng Chiến Thủ Thế Giới, đây là một tổ chức tư nhân chuyên nhận các nhiệm vụ từ người yêu cầu và phát thông báo để các chiến thủ tùy ý lựa chọn, nội dung và tiền thưởng sẽ được niêm yết ngay trên nhiệm vụ.

Nương theo xu thế phát triển, tại thế giới này cũng đã phát minh ra tiền ảo, tiền sẽ được nhập vào thẻ riêng của mình, Hội Đồng cũng sẽ thanh toán cho Chiến thủ bằng hình thức này với triết khấu 15% trên mỗi nhiệm vụ.

Nhiệm vụ cũng chia làm nhiều cấp là SS, S, A, B và C, cao nhất là cấp SS, những nhiệm vụ tuyệt mật và tối quan trọng.

Xếp hạng cũng chia làm nhiều bậc, cao nhất là Chiến Thần, rồi tới Kim Cương Nhân, Bạch Kim Nhân, Vàng Nhân, Bạc Nhân và cuối cùng là Đồng Nhân.

Tương ứng các nhiệm vụ nguy hiểm yêu cầu cũng phải có xếp hạng cao mới được nhận, đây cũng là điều dễ hiểu. Ví dụ như Nhiên đang đật xếp hạng Bạch Kim Nhân, đây cũng là một thứ hạng không tồi được nhiều người ngưỡng mộ, như nàng hiện tại cũng đã có thể tiếp xúc với các nhiệm vụ cấp A rồi.

Chiến thủ có thể làm nhiệm vụ và dần thăng cấp xếp hạng cho mình, xếp hạng tăng cũng có nhiều quyền lợi, nghe Nhiên kể nếu đạt hạng Chiến Thần thì hầu như có thể đến bất cứ quốc gia, vùng đất nào trên Trung Thiên thế giới này, kể cả đó là vùng đất cấm hoặc nơi có lệnh hạn chế thâm nhập, ngoài ra có thể tham gia vào các sự kiện lớn như hội đấu giá, vay các ngân hàng lớn với tư cách như những nhân vật có máu mặt, khi làm nhiệm vụ cũng không cần phải bỏ tiền hoa hồng mà có thể lấy trọn cả trăm phần trăm, ngoài ra còn được tiếp xúc với rất nhiều các lãnh đạo hoặc tầng lớp tinh hoa quan trọng trên thế giới. Tất nhiên để lên được xếp hạng này không hề đơn giản, Chiến thủ phải vượt qua vô số nhiệm vụ cấp S nguy hiểm, ngoài ra còn bị Hội Đồng điều tra thân phận gắt gao để tránh cho việc tội phạm trà trộn vào với ý đồ xấu.

Và xếp hạng Chiến Thần hiện tại cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Kim Cương Nhân cũng rất tốt chỉ là liên tục phải làm nhiệm vụ cấp S để tích điểm, quyền lợi cũng không kém Chiến Thần là bao, tuy nhiên chặng đường vươn tới xếp hạng này đương nhiên là sẽ không dễ.

“Nếu bây giờ anh tham gia thì phải làm nhiệm vụ cấp C sao? Cái này lại là làm cái gì?”

“Kiểu như tìm chó, tìm mèo hoặc đi giao hàng”.

Tìm chó? Tìm mèo? Thậm chí làm shipper, ôi trời cái này Kiệt đã làm đầy, sinh viên muốn có tiền thì phải làm thêm, nhưng không nghĩ tới là đến đây lại phải làm nữa.

“Anh yên tâm đi, Hội Đồng vẫn có những nhiệm vụ để phân hạng, độ khó cũng không quá cao, mục đích chọn xếp hạng đó, em nghĩ tầm anh bây giờ có thế làm nhiệm vụ cấp B rồi.”

Trong đầu Kiệt đã có dự tính, hắn sẽ luyện tập thêm một thời gian nữa sau đó tham gia làm nhiệm vụ, không phải vì hắn cần tiền, mà hắn muốn có cơ hội để trải nghiệm, thậm chí thực chiến nâng cao năng lực.

Thấy vẻ mặt Kiệt suy tư Nhiên tiện miệng hỏi sang chủ đề khác: “Anh Kiệt, mỗi khi buồn anh thường làm gì?”

Kiệt lãnh đạm đáp: “Thổi sáo”.

“Em thấy ngày nào anh cũng thổi mà?”

“Vậy đó”.

Chỉ hai từ Kiệt đã nói lên toàn bộ tâm trạng tháng ngày qua của hắn. Nhiên đã từng nghe Kiệt kể về thân thế của mình nhưng hết sức mơ hồ cho nên cũng không biết tại sao hắn lại buồn lâu đến thế, ngày nào cũng vậy, nhất là về ban đêm khuôn mặt lại càng nặng trĩu, thường ngồi ở chỗ này ánh mắt lười biếng ngắm nhìn bầu trời và thổi sáo giải khuây, nhạc thì hay nhưng mà hết sức buồn.

Tối hôm nay Kiệt về phòng mà không vào rừng luyện tập, hắn lôi trong tủ ra một mớ vật liệu hỗn độn để trên bàn sau đó làm cái gì không ai hiểu.

“Tính làm gì đấy? Muốn làm nhà phát minh à?” n thấy hành động lạ của Kiệt nên tò mò hỏi.

Kiệt gật đầu: “Ừ, cuộc sống mà không có công nghệ thì chán chết, mấy bữa nữa tôi sẽ cho cậu thấy”.

n ghé sát Đức Duy hội trưởng hỏi: “Ông biết cậu ta làm gì không?”

Đức Duy là một người từng trải, đã sống qua hơn trăm năm cuộc đời vậy mà lắc đầu, cũng không hiểu lắm Kiệt đang định làm cái gì.

Kiệt lấy ra khẩu súng hắn đã mua lúc trước và tháo rời hết tất cả các bộ phận ra để xem cấu tạo của nó, đây là việc hắn muốn làm đã lâu.

Chỉ thấy súng này không có cấu tạo như những khẩu súng mà hắn đã biết, thay vào đó là rất nhiều đường vân chằng chịt như vi mạch vậy, không biết đó là thứ gì.

Kiệt vỗ lưng n nói: “Từ ngủ đã, cho tôi hỏi đây là thứ gì.”

n ngồi dậy xem Kiệt đang thắc mắc cái gì và giải thích: “Cái đó gọi là đạo văn, nó sẽ nhận vào năng lượng được cung cấp và biến đổi thành dạng năng lượng khác tùy mục đích, ví dụ như đối với khẩu súng này thì chính là tấn công, đối với nồi cơm thì là tạo nhiệt để cơm chín.. đại loại vậy đó, nhưng mà thứ này phiền phức lắm, không có năng khiếu không học được đâu, mất thời gian lắm.”

Kiệt đã hiểu thêm một chút về cách vận hành của thế giới này, hắn cũng không tính học hay biết thêm, chẳng qua tò mò chút mà thôi, mà dù biết hay không cũng không quan trọng nữa vì tới đây khẩu lục này sẽ được thay đổi hệ điều hành hoàn toàn mới thôi.

Sáng hôm sau như thường lệ ba người vẫn luyện tập Bách Ảnh Lãng Bộ ngoài bờ sông, tuy nhiên sau đó Kiệt chỉ tập qua một chút mấy chiêu trong Ngọc Xuyên bảo điển rồi lại vào phòng hì hục, liên tục mấy ngày như vậy khiến mọi người khá tò mò, không biết thằng này rốt cuộc là đang làm gì.

Kiệt cứ chạy vạy từ phòng mình rồi vào thành liên tục, lúc thì đến cửa hàng cơ khí, lúc thì qua tiệm rèn, một tuần sau hắn hình như mói xong việc, lúc này là vào giữa trưa, khi mọi người đang chuẩn bị ăn cơm thì Kiệt mang ra mấy thứ mà hơn một tuần qua hắn vất vả làm ra.

Kiệt bảo mọi người đóng cửa lại, sau đó hắn đặt ba món lên bàn, là một khẩu súng ngắn, vẫn là khẩu lục bạc đó; một trái lựu đạn và một chai nước màu đen.

Trang tò mò hỏi:

“Là súng, anh Kiệt định chuyển sang làm xạ thủ sao?”

Kiệt lắc đầu nói:

“Không phải, tại sao chỉ xạ thủ mới có thể dùng súng, anh làm kiếm sĩ vẫn bắn súng bình thường, đôi bên không liên quan mà.”

Mọi người không ai nói gì, Kiệt nói tiếp: “Ở cái thế giới này chúng ta phải đối mặt với quá nhiều điều nguy hiểm, tự trang bị thêm một khả năng phòng vệ nữa là điều rất cần phải làm.”

“Từ khi đến đây cháu đã nhận ra thế giới này quá lạm dụng vào sức mạnh mà bỏ qua các yếu tố khác, ví dụ như vật lý hay khoa học kỹ thuật, súng phải dẫn nội lực mới sử dụng được, tại sao không có ai cải tiến nó lên, để người thường cũng có thể dùng được?”

Đức Duy hội trưởng hỏi: “Ý cháu là súng này của cháu không phải cường giả cũng có thể sử dụng được sao?”

Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, đối với loại súng này sức mạnh không quan trọng, quan trọng là kỹ thuật, vẫn phải học qua các kỹ thuật cơ bản mới dùng được, n cậu qua đây”.

n đến gần, Kiệt lắp đạn, đưa súng cho hắn, chỉ hắn cách vận dụng.

“Hai tay cầm súng, giữ chắc lấy, hai chân đứng vững, cả người thả lỏng, không cần rót nội lực vào, bắn thử đi”.

n theo lời Kiệt làm theo, một tiếng súng lớn nổ lên, viên đạn xé tan không khí găm xuyên qua bức tường làm mọi người giật cả mình, nhớ lại thì n thậm chí còn không nhìn rõ đường đạn bay, Nhiên hỏi: “Anh không rót nội lực đấy chứ? Đạn bắn ra lại mạnh như vậy.”

n nhìn nàng lắc đầu, ngay cả ông Duy cũng chưa từng tưởng tượng qua tình huống này, Kiệt cầm lấy khẩu súng trên tay n nói:

“Không có đâu bởi vì súng này dùng sức đẩy của thuốc phóng đặc biệt để bắn, tuy không thể so sánh với việc dẫn chiến lực nhưng cũng là một món vũ khí tốt để phòng thân mỗi khi bản thân không còn năng lượng hoặc đơn giản là cho người thường sử dụng”.

Hắn dơ súng lên bắt đầu giới thiệu: “Phân loại: Súng ngắn G17 do Áo sản xuất, tốc độ 360m/s, có thể bắn liên tục 17 viên, tầm bắn hiệu quả 50m, tầm bắn sát thương 150 mét”.

Mọi người nghe vậy không biết tại sao tim đập dồn dập rất nhanh, rất nhanh. Một loại phấn khích rất lớn làm con người ta khó kiềm chế được, thao tác không cần nội lực, đây không đơn thuần là sáng chế nữa mà là một phát kiến vĩ đại rồi, chắc chắn nó sẽ thay đổi kiến thức về khoa học công nghệ trong thời gian sắp tới.

Quay trở lại quá khứ, Kiệt là một người học khá tốt các môn khoa học, công thức làm súng cũng là tình cờ hắn có được.

Vào năm mười hai tuổi, có một lần hắn đến thăm người bác làm trong bộ quốc phòng, lúc vào phòng làm việc lại tình cờ thấy được bản vẽ cấu tạo của một khẩu súng nên tiện tay chụp ảnh lại, sau đó định bụng về sẽ chế tác chơi nhưng do không tìm được vật liệu nên đã bỏ ngỏ một thời gian. Qua khá lâu sau lúc nghịch điện thoại mới thấy được mấy tấm ảnh mình chụp lần trước, nhưng hắn thời điểm đó nhận thức đã cao hơn, cảm thấy việc mình làm thực ra khá nguy hiểm có thể dẫn tới việc đi bóc lịch cũng không biết chừng, cho nên kể cả khi túng tiền nhất hắn cũng quyết không bán công thức chế tạo súng cho giới chợ đen bởi sợ gia tăng tội phạm, hơn nữa có thể khiến hắn và bác hắn gặp rắc rối lớn nếu bị phát hiện.

Kiệt đã làm đúng, hiện tại đang ở trong một thế giới mới, các vật liệu không quá khó tìm, súng đạn cũng không bị coi là hàng cấm, điều này khiến hắn đã thoải mái hơn khá nhiều.

Từ trong túi ra thêm một cái ống nhỏ gắn vào nòng súng, hắn ngắm lại chỗ ban nãy nói: “Vẫn còn thứ này nữa”.

“Bụp”.

Viên đạn bay ra, nhưng lần này chỉ có một tiếng súng rất nhỏ vang lên, điều này lại tạo thêm một bất ngờ nữa rồi.

“Cái này có thể cản được âm thanh sao?”

Nhiên có chút bất ngờ hỏi, Kiệt gật đầu nói:

“Đây gọi là ống giảm thanh, âm thanh đã hạ xuống mức thấp nhất, đạn bay đi mà không phát ra bất cứ tiếng động gì, điều này để tránh cho đối phương phát hiện, nhưng mà tốc độ và uy lực của sát thương khi khai hỏa cũng sẽ giảm đi một ít, điều này là bình thường vì được cái nọ phải mất cái kia thôi”.

Kiệt thở ra một tiếng, lại nói: “Súng này uy lực có thể ngang với một người sáu mươi cấp, và cũng hoàn toàn có thể đối phó với cường giả bảy mươi cấp trở xuống nếu tấn công bất ngờ, nhưng mọi người nhớ là chỉ được lần đầu thôi, vì lần sau tính bất ngờ đã qua đi rồi, nên phải khéo léo để mà sử dụng”.

Kiệt nhìn xuống bàn, hắn cầm lên một cục sắt bằng cổ tay, đưa cho mọi người mỗi người một miếng vải nói bịt tai lại, rồi kéo mọi người ra sau nhà, đứng xa ra một chút, bắt đầu thử nghiệm món thứ hai.

“Thứ này có tên là lựu đạn choáng, không gây nhiều sát thương nhưng mọi người hãy chú ý quan sát”.

Nói xong hắn rút chốt ném thứ đó xuống đất, lập tức nó phát nổ, tiếng nổ cực kỳ chói tai, may mọi người đều đã bịt tai lại nên cũng không ảnh hưởng lắm, nhưng còn một điều nữa, khi thứ đó phát nổ, ngoài âm thanh cực lớn kia thì còn một luồng ánh sáng cực kỳ chói hắt vào thẳng vào mắt mọi người, khiến ai nấy cũng đều phải bịt hết mắt lại, hơn nữa còn bị mù tạm thời trong một thời gian ngắn.

Mấy phút sau tất cả mới từ từ mở mắt ra, Trang kinh hãi:

“Trời ạ cái gì vậy anh? Khó chịu quá, cũng may đứng xa chứ không là đui luôn con mắt của em rồi”.

Mọi người cũng tò mò nhìn Kiệt, Kiệt ôn tồn giải thích:

“Thứ này được gọi là lựu đạn choáng, sử dụng âm thanh tần số cao và ánh sáng chói mắt làm đối phương mất thính lực và thị lực tạm thời. Mục đích không phải gây sát thương mà là vô hiệu hóa 2 giác quan của đối phương là mắt và tai, từ đó có khoảng trống mà tấn công hoặc bỏ chạy tùy hoàn cảnh.”

n tỏ ra sung sướng nói:

“Hay, cái này hay, hành tẩu giang hồ thứ này chắc chắn phải có, làm cho tôi một cái đi”.

Kiệt cười nói: “Có, có hết, cả súng nữa, tôi sẽ chế tạo cho mỗi người trong hội chúng ta đều có, nhưng loại lựu đạn này sẽ chế hơi lâu nha, vì nguyên liệu nó khó kiếm”.

“Được, đợi bao lâu cũng được mà”.

Công thức chế tạo lựu đạn choáng này thì dễ hơn súng lục nhiều, ngay từ khi mới học cấp hai Kiệt đã biết về nó, chủ yếu bao gồm mấy nguyên tố hóa học như magiê, bột nhôm, Kali peclorat.. Nói thì dễ nhưng để kiếm được chúng rất khó, Kiệt phải tách mấy nguyên tố hỗn hợp ra mới lấy được một ít trong số đó và chế ra được ba quả, trong khi dự định hắn muốn trong thời gian rảnh này làm ra thật nhiều, gặp nguy hiểm còn có thể nhờ nó mà té gấp.

Nhiên chỉ món thứ ba trên bàn, đó là một chai nước, tò mò hỏi: “Còn đây là thứ gì anh? Một loại thuốc độc cực mạnh à?”

Kiệt bụm miệng cười: “Phải, là thuốc độc, người uống phải thất khiếu chảy máu, gân cốt đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng thối rữa, còn rớt vào người là da thịt ở đó sẽ bị phân rã ngay lập tức”.

n nghe vậy kinh hãi ôm lấy hội trưởng. Kiệt cầm chai nước lên bất ngờ tu một ngụm, mọi người hoảng hốt ngăn lại.

“Anh định thử công dụng của thuốc sao? Không cần đâu, dù có thuốc giải vẫn quá nguy hiểm”. Trang hốt hoảng ngăn Kiệt nhưng không kịp.

Kiệt cười nói:

“Anh đùa thôi, cái này thực ra là thứ duy nhất không nguy hiểm trong ba thứ này”.

“Hả”.

“Đây là nước ngọt, anh pha chế làm đồ uống mới để giải khát khi làm việc mệt, cũng tạo thêm một sản phẩm cho quán mình, chứ thuốc độc phải không màu không mùi chứ như này ai ngu gì mà đi uống vào”.

Hướng Trang nói: “Em đi lấy anh cốc nước nhé”.

“Vâng”.

Kiệt rót nước ra cốc và đưa mọi người uống thử, mỗi người một ngụm, bỗng thấy thứ này ngọt ngọt, nhưng hơi hắc, n còn ợ lên một cái nữa, tuy lạ nhưng rất đặc biệt, rất ngon, Kiệt bảo Nhiên biến ra mấy cục đá bỏ vào, có đá lạnh làm mát quả nhiên nó biến thành một thứ nước rất lạ, cái hắc lúc trước cũng đã đã giảm đi rất nhiều.

“Hay quá, làm sao mà cậu nghĩ ra thứ này vậy?”

“Ngày xưa nhà tôi bán mà”.

Xong Kiệt chốt lại một câu: “Ô kê nhé, từ bây giờ chúng ta sẽ chốt thêm thứ này để phục vụ khách, tôi sẽ ghi công thức ra, mọi người chế tác giúp tôi, còn tôi sẽ làm những thứ khác nữa”.

Cả hội đồng thanh hô: “Nhất trí”.

Vậy là quán lại có thêm một món nữa, là một món đồ uống, tuy nhiên thứ này làm cũng tốn không ít công của Kiệt, đầu tiên phải chuẩn bị nguyên liệu là hoa quả, đường, lá thơm, cả chất tạo màu, thậm chí hắn còn phải tìm cách làm bão hòa CO2 để tạo ra ga cho nước nữa, sau đó thì pha chế, làm ít còn được chứ làm nhiều thì không biết sao.

Thấy Kiệt đang lọ mọ ôm mấy thứ về Nhiên ghé sát tai hội trưởng nói gì đó, ông Duy mới gọi Kiệt lại.

“Này Kiệt, ta quên mất”.

“Vâng ông”.

“Từ khi cháu đến đây ta quên không tặng quà cho cháu”.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.