Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc gặp gỡ đầu tiên

Phiên bản Dịch · 2465 chữ

Năm mười ba tuổi, bố cô qua đời.

Mẹ của Sầm Ninh đưa cô đến nhà họ Ngôn, cô chưa bao giờ đến đó, nhưng cô nghe nói rằng ở nơi đó cô có môt vị hôn phu.

Lúc ấy, Sầm Ninh vẫn còn nhỏ. Cô không có khái niệm về ba từ “vị hôn phu”. Cô chỉ biết rằng đó là một người cô chưa bao giờ nhìn thấy nhưng hắn sẽ tốt với cô.

Thời gian trôi qua, lúc 4:20 chiều, một chiếc ô tô dài màu đen dừng lại ở trước mắt anh lính gác công. Sầm Ninh ngồi ở hàng ghế sau và nhận ra mình đã đến nơi, cô liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

Tất cả mọi thứ trước mặt cô đều kỳ lạ. Từ kiến trúc, đường xá, xe hơi, và thậm chí cả những người đã mở cửa xe cho cô. Tất cả điều này đều nằm ngoài nhận thức của cô. Cô siết chặt hai bàn tay lại, cô có thể cảm thấy hai lòng bàn tay mình uớt đẫm mồ hôi.

"Nguỵ phu nhân, tới nơi rồi." Người đàn ông từ ghế lái phụ mở cửa nói với Nguỵ Phẩm Phương. Sầm Ninh quay lại nhìn mẹ mình, bà gật đầu ra bên ngoài và thì thầm với Sầm Ninh: "Ngồi ngây ngốc đó làm gì, xuống xe."

Sầm Ninh mím môi, do dự, nhưng dưới cái nhìn không hài lòng của mẹ mình, cô đành phải xuống xe. Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ ban nãy dẫn hai người vào cửa, nhìn như cô đi theo một cách ngoan ngoãn, nhưng đôi mắt cô cứ liếc nhìn xung quanh.

Mọi thứ ở đây như là những hình ảnh chỉ xuất hiện trên TV. Anh quân nhân đứng gác bất động ở cổng như thể coi họ là không khí. Sau khi vào cổng, có một con đường mở ra. Ở cả hai bên đường, có những cây mà cô không thể biết tên, thân cây chạy thẳng, những chiếc lá đan xen tạo thành những bóng râm.

Sau khi ra khỏi con đường này, rẽ phải và tầm nhìn đột nhiên trở nên rộng hơn. Có rất nhiều mảnh đất ở đây. Trên mảnh đất ấy, cũng có một tiểu đội nhỏ, họ mặc đồng phục giống nhau, thực hiện cùng một động tác đồng đều.

Sầm Ninh hơi choáng váng. Những người đó cao lớn và mạnh mẽ, khi họ hô khẩu hiệu, cũng khiến trái tim cô run rẩy.

Cô vô thức dừng lại, Nguỵ Phẩm Phương thấy cô không đi tiếp, vội chạy lại kéo cô: “Con nhìn gì vậy, lai đây mau.”

Sầm Ninh quay đầu lại, thắc mắc hỏi: "Họ, họ đang làm gì vậy ạ? "

Nguỵ Phẩm Phương không hài lòng nhìn cô: "Tối qua mẹ nói với con như thế nào, phải ngoan ngoãn, đừng hỏi Đông hỏi Tây." Sầm Ninh mím môi, cúi đầu.

"Họ đang tập luyện." Người đàn ông dẫn đường nghe thấy cô hỏi và mỉm cười trả lời cô. "Điều này rất thường thấy. Học viện của chúng ta cũng đào tạo những tân binh, nhóm bọn họ mới nhập ngũ vào năm nay." Sau khi nói xong, ông tiếp tục đi tiếp. Sầm Ninh tò mò về một quang cảnh như vậy nên không thể không ngoái đầu nhìn lại, vì vậy thân ảnh nhỏ bé lại bị bỏ lại phía sau.

Bịch bịch bịch...

Lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh của bóng đập xuống đất, khi Sầm Ninh dời tầm nhìn khỏi sân tập, quả bóng không còn bật nữa mà lăn chầm chậm đến bên chân cô.

Quả bóng này ở đâu ra vậy?

Sầm Ninh chưa kịp ngẩng đầu lên thì có một giọng nói lạnh lùng truyền đến. “Cô nhóc, mau đá bóng lại ." Giọng nói trầm thấp, giống như dòng suối trong rừng sâu thẳm. Trên mặt nước, sóng gợn đến vô tận, nhưng khi giọng nói ấy truyền đến tai, nó có thể khiến người ta cảm thấy sự bí ẩn và kiêu ngạo ẩn sâu bên trong.

Sầm Ninh từ từ ngước lên nhìn người cách đó không xa. Người con trai trông khoảng17 tuổi, mặc đồ thể thao màu trắng và một đôi giày thể thao màu trắng mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, chân đi đôi giày thể thao trắng xanh, người rất cao, mặt mày lạnh lùng nhưng lại sắc sảo, trông đặc biệt nổi bật.

Lúc này, anh đang lẳng lặng nhìn cô, hàng mi đen sẫm hơi chùng xuống, anh không nói gì, nhưng lại khiến Sầm Ninh cảm thấy có một áp lực vô hình.

Sầm Ninh siết chặt lòng bàn tay và đá chân trong hoảng loạn. Nhưng không biết có phải cô quá căng thẳng không mà chỉ chân chỉ sượt nhẹ qua sườn quả bóng. Bóng rổ chỉ từ từ lăn về phía trước rồi dừng lại.

"........."

"Này! Cô bé sức yếu thật đấy"

Chàng trai phía sau mặc bộ đồ thể thao màu đen chạy về phía trước. Anh ta cúi xuống nhặt quả bóng rổ trên sàn quay sang nói với người đàn ông dẫn đường cho Sầm Ninh: “ Chú Cao, cô bé được chú mang đến à, người thân của chú hả? "

Lão Cao đi đến phía sau Sầm Ninh , khách khí đáp:" Không phải người thân của tôi mà là khách của ông chủ mời đến.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn Sầm Ninh một cách kỳ lạ, và ngay cả người có vẻ lạnh lùng lúc nãy cũng nhìn sang. Trước giờ, Sầm Ninh luôn rụt rè, nhút nhát.

Mỗi lần cô giáo trong lớp gọi cô để trả lời các câu hỏi thôi là cô đã bỏ bừng cả mặt, chưa kể bây giờ có nhiều chàng trai đột nhiên nhìn cô như vậy. Vì vậy, cô vô thức di chuyển ra sau lưng lão Cao, hơi lo sợ nhìn Nguỵ Phẩm Phương đang đi cách đó vài bước.

"Khách mời của thủ trưởng Ngôn ư? Moá, mặt mũi to nhỉ." Chàng trai mặc đồ thể thao đen quay sang hỏi:” Anh Ngôn, có quen biết không?”

Anh Ngôn

Họ Ngôn à

Sầm Ninh sững sờ một lúc, ngước nhìn chàng trai mặt lạnh lùng kêu cô nhặt bóng lúc nãy.

"Tôi không quen." Người nọ nhíu mày, nhìn sang lão Cao. Tuy anh chỉ liếc nhìn mà không nói gì nhưng Lão Cao lại hiểu ý tiếp lời anh: "Đó là người nhà họ Sầm, cô bé này tên là Sầm Ninh.”

Ngôn Hành Chi hơi khựng lại, anh một lần nữa cúi xuống nhìn cô, trong ánh mắt không còn lạnh lùng nữa mà có chút ngạc nhiên: “ Chú nói, là cô nhóc này à?”

"Em không phải,… cô nhóc" Cô bỗng to gan mạnh dạn trả lời, mặc dù nó có chút ngắt quãng, nhưng lại không có bất kỳ sự uy hiếp nào.

Cậu nam sinh đứng đằng lắng nghe vừa tò mò vừa nhồi bóng. Quả bóng đập vào sân phát ra từng tiếng bịch bịch chói tai. Cô thầm nghĩ cô biết người nọ là ai rồi, từ cách thái độ tới cách nói chuyện của anh cũng như sự kính trọng của lão Cao dành cho anh, một điều nữa là anh mang họ Ngôn, vậy anh chính là… Ngôn Hành Chi.

Anh khác với những gì cô tưởng tượng, khi ông còn sống, ông đã đề cập đến anh, dù là nói đùa hay nghiêm túc, thì nói tóm lại, cô đã mơ hồ biết rằng Ngôn Hành Chi rất khác mọi người.

Từ nhỏ đến lớn, Sầm Ninh đã nhận được quá ít tình yêu và sự quan tâm, vì vậy những gì cô tưởng tượng trong đầu về Ngôn Hành Chi là kiểu người dịu dàng và dễ gần, anh sẽ cười với cô, sẽ đối tốt với cô.

Nhưng bây giờ cô ngước nhìn anh, từ tận đáy lòng, cô biết rằng mơ ước nhỏ nhoi của mình hoàn toàn bị dập tắt. Đôi mắt của người này lạnh lùng trong trẻo, giống như mặt trăng cô đơn ở trên đỉnh núi cao và lại giống như ngọn lửa duy nhất tồn tại trong đêm tối. Anh nhìn cô, trông lạnh lùng và xa cách, như thể cô chỉ là một vị khách không mời mà đến, không hề có bất cứ quan hệ gì với anh.

"Không phải là cô nhóc à?" Trông lời nói và hành động tỏ vẻ không tin tưởng, có vẻ như cảm thấy cô hơi buồn cười, nhưng anh không trả lời cô mà chỉ nói với lão: "Chú Cao , đưa khách đến gặp ông nội cháu đi.”

Lão Cao: "Hay cậu đừng chơi bóng nữa, cùng về chung đi. "

Anh không nói gì, quay lại và cầm quả bóng trong tay cậu nam sinh mặc đồ thể thao màu đen, bước tới, nhảy và úp rổ, quả bóng rơi thẳng vào rổ chỉ trong một nốt nhạc.

Lão Cao cũng biết tính khí của tổ tông nhà mình nên ông cũng không thúc giục, chỉ quay sang nói với Sầm Ninh và Nguỵ Phẩm Phương "Chúng ta cứ đi trước đi, người trong nhà còn đang chờ."

"Được." Nguỵ Phẩm Phương tiến tới cầm tay Sầm Ninh, thì thầm với lão Cao: "Xin lỗi, có phải là đứa trẻ vừa nãy không?" Lão Cao liếc nhìn bà, biết bà đang hỏi gì, nên ông gật đầu. "Đúng vậy, cậu ấy là cháu đích tôn của nhà họ Ngôn, Ngôn hành Chi."

Sau khi mấy người Sầm Ninh rời đi, Ngôn Hành Chi quay lại nhìn bóng lưng họ, ánh mắt sâu xa.

Có người ở bên hỏi: " Anh Ngôn, nhà họ sầm là ai thế?” Ngôn Hành Chi còn chưa kịp mở miệng trả lời thì cậu bạn tốt Tân Trạch Xuyên đã đặt tay lên vai anh, xấu xa nói: “Tôi nhớ rằng ông nội của cậu nói rằng cậu có một vị hôn thê, oh ... oh nhà họ Sầm phải không nhỉ? Đừng nói đó là nhà họ Sầm của vị hôn thê trong truyền thuyết đó nha? "

Cậu chàng mặc đồ thể thao màu đen, cũng là một trong những cậu bạn thân của Ngôn Hành Chi, trợn mắt: “ Moá, đừng nói là thật nha anh Ngôn, anh đang hại học sinh tiểu học đó.”

Ngôn Hành Chi đá bắp chân của Đường Tranh: "Cút."

“Như vậy có được không đó, liệu điều này có bất hợp pháp không?" Đường Tranh trốn phía sau những người khác và nheo mắt một cách cường điệu. "Thành thật mà nói, tôi không nghĩ nó ổn đâu. Cô bé đó nhỏ như thế làm sao mà làm ăn gì được.”

“Ha ha ha ha ha….”

Một vài chàng trai trên sân đều cười, Ngôn Hành Chi nở nụ cười khó hiểu, nói: “ Mẹ nó, cậu nghĩ những chuyện gì vậy, biến thái à.”

Đường Tranh vừa cười vừa nói: "Đâu dám, đâu dám, nếu không cậu về nhà trước đi. Dù sao… trong nhà đang có một cô vợ nhỏ chờ mà.”

Cô bé lúc nãy, thật sự chẳng có chút liên quan gì đến ba chữ “cô vợ nhỏ” cả.

Nhưng những trò đùa của những cậu bé 17 tuổi luôn không có điểm dừng, anh cũng quen rồi, vì vậy cũng không quá coi trọng.

Anh liếc nhìn Đường Tranh, với một ánh mắt lóe lên. Đường Tranh nhận được ánh mắt này, gấp đến độ lật đật trốn ra sau lưng người khác.

"Tớ về nhà trước, ngày mai chơi tiếp." Vừa dứt lời, anh xoay người rời đi trước. Tất nhiên, việc này không liên quan đến Sầm Ninh, chỉ là chơi mệt rồi, nên về thôi.

Khi Sầm Ninh đi theo hai người đàn ông vào biệt thự lớn, trong đầu cô chỉ còn sót lại những hình ảnh về Ngôn Hành Chi. Ánh mắt lạnh nhạt ban nãy của anh, thái độ kinh ngạc của anh,... toàn bộ đều đập tan sự mong ước nho nhỏ của cô.

Lần đầu tiên Sầm Ninh bé bỏng cảm thấy, có một vài người rõ ràng ở ngay trước mặt mình, nhưng hoá ra lại cách xa bạn cả một vòng Trái Đất.

"Đây là cháu gái lão Sầm à." Ngôn Quốc Phong xúc động nhìn Sầm Ninh: "Cháu gái, lại đây nào, để ông ngắm kỹ con nào."

Sầm Ninh nhìn Ngụy Phẩm Phương, thấy bà ấy gật đầu nhẹ ý bảo cô sang đó đi.

Vì thế, Sầm Ninh dè dặt đứng lên, tới ngồi cạnh Ngôn Quốc Phong.

Ngôn Quốc Phong duỗi tay cầm tay cô, hốc mắt đỏ hoe: "Đáng tiếc, lão Sầm không thể nhìn thấy con trưởng thành."

Không nói thì thôi vừa nghe tới ông nội mình, Sầm Ninh cũng hơi tủi thân, cô khịt mũi, cảm thấy nước mắt sắp rơi xuống.

Ngôn Quốc Phong vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Đứa nhỏ này cũng sắp lên lớp bảy rồi phải không?"

Ngụy Phẩm Phương gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Đúng vậy ạ, năm nay vừa mới lên lớp bảy."

"Cháu gái nhà lão Trương cũng lớp bảy, nhưng cao hơn Sầm Ninh nhiều, đứa nhỏ này sao lại nhỏ như vậy." Thật ra Ngôn Quốc Phong đã nói giảm bớt rồi, Sầm Ninh đâu phải chỉ là nhỏ đâu, mà còn là gầy gò ốm yếu cơ.

Đứa trẻ mười ba tuổi, ít nhất cũng lùn hơn bạn cùng lứa nửa cái đầu, với lại cơ thể rất gầy, làn da cũng vàng bất thường.

"Haiz...Cũng do con, không thể cho con bé một cuộc sống tốt." Nói xong, Ngụy Phẩm Phương nghẹn ngào.

Ngôn Quốc Phong cau mày: "Không trách con, phải trách bác, bác nên sớm tìm hiểu hoàn cảnh của các con, và nên đón đứa nhỏ này về đây từ sớm. Bác, thật có lỗi với ông bạn già kia."

"Bác đừng nói vậy...."

Xoạt xoạt...

Âm thanh túi giấy bị xé rách vang lên.

Sầm Ninh nghe thấy thế quay đầu lại nhìn.

Ở cửa ra vào, cô thấy Ngôn Hành Chi vừa ngửa đầu uống hộp sữa vừa đi tới.

Anh rất cao, bước đi kéo cũng có thể tạo ra một làn gió nhẹ, không hề ăn khớp tí nào với bầu không khí bi thương trong phòng. "Hành Chi, con lại đây."

Đúng lúc này, Ngôn Quốc Phong gọi anh lại: "Đây là Sầm Ninh, sau này con phải quan tâm chăm sóc cho con bé."

Bạn đang đọc Nếu Ánh Trăng Không Ôm Em của Lục Manh Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HarliePeach
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.