Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc gặp gỡ đầu tiên

Phiên bản Dịch · 2692 chữ

Ông nội Sầm Ninh đã từng là phóng viên chiến trường, lúc đó Ngôn Quốc Phong cũng tham gia quân ngũ, hai người trên chiến trường từng có giao tình sâu đậm, có lẽ vì vậy nên hai người nhất định muốn kết làm thông gia.

Bất quá, đó cũng chỉ là nói suông mà thôi, sau đó sự nghiệp của Ngôn Quốc Phong càng ngày phát triển, ông nội Sầm Ninh cũng không để tâm, trở về quê nhà.

Nhưng Ngôn Quốc Phong cả đời chiến đấu trên lưng ngựa, nên đối với tình nghĩa huynh đệ càng coi trọng, tuy rằng thật lâu không cùng ông nội Sầm Ninh liên lạc, nhưng sau lại nghe tin ông nội Sầm Ninh qua đời, vả lại gia đình chỉ còn lại có hai mẹ con Sầm Ninh. Thời điểm đó ông cũng không chút do dự đem hai mẹ con về đại viện.

Hơn nữa, trong lòng ông phi thường áy náy. Kỳ thật, ông vẫn luôn nghĩ lão bằng hữu này sống rất tốt. Những năm trước, thời điểm hai người còn giữ liên lạc với nhau, lão bằng hữu cũng chưa từng nhắc ra gia cảnh khó khăn của mình, thậm chí, hai người còn từng nói đùa với nhau về hai đứa cháu.

Cho nên ông vẫn luôn không quá hoài nghi. Ông sớm nên nghĩ đến, lão Sầm là người mạnh miệng, chính là không nguyện ý gây phiền toái cho người khác. Về phần trước kia cái ước định bằng miệng, Ngôn Quốc Phong vẫn luôn chưa từng quên. Bất quá, thời đại nào rồi nên không có đạo lý nào để cưỡng cầu chuyện này, hơn nữa Sầm Ninh tuổi quả thật còn nhỏ, đối với chuyện kết hôn này không cần đặt nặng vấn đề.

Nhưng ông tự thề với bản thân, tuyệt đối sẽ không để đứa bé đó phải chịu khổ.

Nếu tương lai cô bé nguyện ý gả, thì Ngôn gia cũng không có lí do gì để từ chối.

"Đứng như thế làm gì, còn không mau lại đây." Ngôn Quốc Phong trầm giọng nói với Ngôn Hành Chi.

Ngôn Hành Chi liếc mắt, Sầm Ninh ngồi từ góc độ này, vừa lúc có thể nhìn thấy sự lạnh lùng cùng không chút để ý trong đáy mắt anh.

Nhưng Ngôn Hành Chi che dấu rất nhanh, anh đem hộp sữa trong tay để qua một bên, nhấc chân liền đi tới.

Đến nơi, anh ngồi xuống đối diện ghế sô pha của Ngụy Phẩm Phương gật gật đầu: "Chào dì ạ."

Xa cách mà lễ phép, không tìm ra chút sai sót nào.

Sau đó tầm mắt của Ngôn Hành Chi lại rơi xuống trên người Sầm Ninh, anh nhìn cô mím môi nhẹ, măt không đổi sắc mà khách khí nói: "Về sau, dì cùng. . . em sau này có gì khó khăn có thể đến tìm con."

Ngụy Phẩm Phương vội cười nói: "Cháu chính là Hành Chi đúng không? Đang đi học cấp ba rồi nhỉ?"

Ngôn Hành Chi gật đầu: "Lớp mười hai ạ."

"Vậy à, chắc là thành tích của cháu rất tốt, Ninh Ninh mới vừa lên lớp bảy, thành tích không tốt chút nào."

Sầm Ninh thành tích quả thật không tốt, nhưng giờ phút này bị Ngụy Phẩm Phương nói như vậy cô cảm thấy có chút khó chịu và tự ti.

Cô lại gắt gao siết chặt hai tay, cúi thấp đầu không nói lời nào.

"Không có việc gì, thành tích không tốt có thể bắt kịp, Ninh Ninh vẫn còn nhỏ mà." Ngôn Quốc Phong trấn an nói, "Về sau có thể để cho Hành Chi bổ túc cho con bé, thành tích của thằng bé cũng được, có gì con cứ đi hỏi nó."

Ngụy Phẩm Phương: : “ Vậy làm sao được ạ, lớp mười hai là thời điểm quan trọng, không nên để Ninh Ninh quấy rầy Hành Chi học hành."

"Này có cái gì, nó bình thường ở nhà cũng không học hành gì, cực kỳ nhàn rỗi."

Không học hành sao. Thế làm sao thành tích cũng có thể tốt như vậy?

Sầm Ninh trộm ngẩng đầu nhìn Ngôn Hành Chi một cái, đột nhiên cảm thấy vòng hào quang xung quanh anh lại nhiều thêm một vòng.

"Hành Chi, lại đây ngồi bên này." Ngôn Quốc Phong chỉ chỉ vị trí bên cạnh Sầm Ninh.

Sầm Ninh bỗng cảm thấy căng thẳng, nhưng giây tiếp theo, người nọ lại nói, "Con vừa chơi bóng xong, cả người toàn mồ hôi, con đi tắm đã, mọi người từ từ tán gẫu."

Cả người được thả lỏng, nhưng lại cảm thấy có chút mất mát. Sầm Ninh lập tức nâng mắt nhìn anh lên lầu.

Bộ thể thao màu trắng rất nhanh biến mất tại lối cầu thang, như vừa có cơn gió lướt qua, không lưu lại chút dấu vết nào của anh.

Ngôn Hành Chi sau đó cũng không có xuống lầu, thẳng đến giờ cơm, khi dì Trần đi lên lầu gọi anh mới thấy anh chậm rãi mà từ phòng đi ra.

Trong phòng ăn, trên bàn cơm bày toàn món ngon, phong phú đến xa xỉ.

Lúc này, ba mẹ Ngôn Hành Chi cũng đã trở về.

Sầm Ninh quy củ mà ăn cơm, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ trộm nhìn mà đánh giá chú và dì xa lạ này.

Bố Ngôn rất nghiêm túc, nhìn qua có chút hung dữ.

Mà mẹ Ngôn thì phi thường xinh đẹp, lúc Sầm Ninh còn sống ở chỗ cũ từng gặp qua các dì nhưng không ai có được sự tao nhã như người phụ nữ trước mắt này. . . Bà hẳn là so với mẹ cô lớn hơn một chút, nhưng nhìn qua thật sự vẫn còn rất trẻ đẹp.

"Ninh Ninh, như thế nào lại không ăn, ăn nhiều một chút, con gầy quá." Ngôn Quốc Phong chiếu cố nói.

Sầm Ninh phục hồi tinh thần, vội gắp một miếng thịt: "Có, con, con có ăn ạ!"

"Ừ, không cần câu nệ, về sau đây là nhà của con."

". . . Cám ơn, ông ạ."

Sau bữa cơm chiều, Ngôn Quốc Phong bảo Ngôn Hành Chi mang Sầm Ninh cùng Ngụy Phẩm Phương về chỗ ở.

Kỳ thật chỗ ở mới của Sầm Ninh và Nguỵ Phẩm Phương không xa, ngay tại căn gác nhỏ cạnh biệt thự. Bởi vì nó là một phần với biệt thự, cho nên có một cái hành lang hỏ bắc qua giữa hai nơi.

Ngôn Quốc Phong sắp xếp tương đối ổn thoả, ông sợ Ngụy Phẩm Phương cùng Sầm Ninh đột nhiên thay đổi chỗ ở không quen, cho nên làm cho bọn họ một cái gác tách biệt này.

Nói là căn gác nhỏ, nhưng kỳ thật lại không nhỏ chút nào, nó có phòng khách, có phòng bếp, còn có hai phòng ngủ lớn.

Ngụy Phẩm Phương bước vào nhà khách và nhà bếp đánh giá chung quanh, mà Ngôn Hành Chi thì dẫn Sầm Ninh tới phòng ngủ.

"Em về sau sẽ ngủ ở đây, ăn uống phòng bếp đều có, nếu còn thiếu cái gì liền nói cho chú Cao, chú ấy sẽ đi mua."

Ngôn Hành Chi đứng ở cửa phòng mà không vào, chính là dùng giọng điệu bàn giao công việc nói chuyện với cô, "Còn có, hành lý của em đợi lát nữa sẽ cho người đưa lại đây."

Sầm Ninh câu nệ mà đứng ở bên cạnh anh, nghe vậy gật gật đầu.

"Không vào xem, không hài lòng?"

"Không có...không có." Sầm Ninh vội vàng xua tay.

Ngôn Hành Chi cúi xuống nhìn Sầm Ninh, thấy hai bàn tay của cô bé run run, trông có hơi buồn cười.

“Không có, em rất hài lòng, nơi này rất, rất tốt."

"Ừ, vậy là tốt rồi."

Sầm Ninh không thế nào mở miệng nói chuyện, cho nên tới bây giờ Ngôn Hành Chi mới phát hiện cô nói chuyện có chút lắp bắp.

Hắn hơi nheo mắt, nhưng không nói gì thêm nữa: "Em nghỉ ngơi đi, anh đi trước."

"Ngôn, Ngôn. . ."

Lúc anh xoay người đi, cô bé phía sau rụt rè gọi tên anh nhưng khi anh quay đầu lại nhìn cô, cô lại đỏ mặt không gọi ra tên của anh.

Từ nhỏ đến lớn, bạn bè bên cạnh Ngôn Hành Chi đều là cậu ấm cô chiêu, cho dù có hơi vô dụng, nhưng so với người thường thì cũng coi như suất sắc hơn người.

Ngôn Hành Chi chưa từng thấy qua người nào vừa nhút nhát lại đáng thương như Sầm Ninh.

Cho nên cho tới bây giờ, việc ông nội cứ luôn miệng bảo “Con bé là vị hôn thê của con" khiến anh không thể hiểu được.

Đương nhiên, chuyện này đối anh không có gì ảnh hưởng, dù sao, cũng chính là một bé con mà thôi, biết cái gì.

Ngôn Hành Chi: "Còn có chuyện gì."

"Không. . ." Sầm Ninh mím môi, thấp giọng nói,

"Chính là, cám ơn."

"Không cần." Ngôn Hành Chi đi rồi, sau đó không lâu, chú Cao đem hành lý của hai mẹ con tới.

Sầm Ninh hiện tại có phòng riêng của chính mình, thật cao hứng mà sắp xếp quần áo. Nhưng quần áo của cô cũng là ít đến đáng thương, cho nên bỏ vào tủ quần áo xa hoa lại rộng thoáng trông thật xót xa.

Bất quá, chuyện này cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình đang tốt của Sầm Ninh.

"Ninh Ninh à."

Sầm Ninh ngừng tay, quay đầu lại nhìn về phía Nguỵ Phẩm Phương đang bước vào phòng mình: "Mẹ."

"Ông nội Ngôn đã tìm trường cho con rồi, qua một thời gian ngắn nữa là con được đi học rồi."

Sầm Ninh hơi hơi sửng sốt, "Kia, chúng ta còn sẽ, sẽ về nhà không ạ?"

"Về nhà?" Ngụy Phẩm Phương cười lạnh một tiếng, "Nào còn có nhà để trở về, ba con không chịu trách nhiệm liền như vậy bỏ lại chúng ta mà chết, chúng ta còn về nhà nào? Hơn nữa mẹ còn có thể nuôi được ai nữa."

Sầm Ninh hơi hơi run rẩy: "Nhưng, này không phải nhà chúng ta, chúng ta, ở bao lâu. . ."

"Về sau đây chính là nhà của con."

Ngụy Phẩm Phương thấy Sầm Ninh bộ dạng có chút ngây thơ, liền nghiêm túc mà nói rằng, "Ba con có lỗi với chúng ta, mẹ cũng có lỗi với con. . . Nhưng Ninh Ninh à, bây giờ là cơ hội của con, con nhất định phải nắm chắc cơ hội, này, học hành cho tốt, ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?"

Sầm Ninh nửa hiểu nửa không, cô nhìn Ngụy Phẩm Phương dung nhan có chút tiều tuỵ, cuối cùng vẫn là thấp giọng mà đồng ý.

Ngôn Quốc Phong mua cho hai mẹ con rất nhiều đồ vật, nhất là Sầm Ninh, ông phân phó cấp dưới mua rất nhiều quần áo mới cho cô.

Vài ngày sau, Sầm Ninh đều không gặp Ngôn Hành Chi, nghe chú Cao nói, anh đã quay lại trường học.

Vì thế, Sầm Ninh thường ngồi ngẩn người trong đại viện. Cô cảm thấy rất cô đơn, nhưng, ở đâu cũng đều cô đơn như vậy.

Mẹ của cô có bệnh trong người nên luôn nằm trên giường. Trước kia, khi ở nhà không có người chơi với cô, đến trường cũng không có ai muốn kết bạn với cô.

Cho nên hiện tại ở trong nhà này nhàm chán, cô cũng đã quen.

Hôm nay, Sầm Ninh trộm lấy ra từ hành lý một máy chụp hình, ngồi ở trên ghế trong đại viện đùa nghịch.

Đây là máy chụp hình mà ba của cô yêu nhất, cũng là vật duy nhất mà ông để lại cho cô.

Nhưng Ngụy Phẩm Phương lại rất chán ghét máy chụp hình, cho nên cô chưa bao giờ lấy nó ra trước mặt mẹ mình, chỉ những lúc nhớ đến ba, cô sẽ lấy nó ra ngắm.

"Nha mấy cậu nhìn xem, chính là nó, anh Đường Tranh nói, là vợ của anh tớ!"

Đột nhiên, phía trước truyền tới giọng nói của một cậu nhóc, thanh thanh thúy thúy, có chút non nớt.

Sầm Ninh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào xuất hiện vài cô cậu bé không lớn hơn cô là bao.

"..."

"Cái gì mà vợ hả, nói bậy, nó so với chị Bái Yên còn kém xa." Một cô nhóc xinh đẹp đi tới Sầm Ninh trước mặt, xem thường nói "Uy, mày đứng lên."

“Mấy cậu,… là ai."

"Tao là Tiết Tiêu Tiêu!"

Tiểu cô nương mười ba tuổi, cùng Sầm Ninh không sai biệt lắm, nhưng so với cô nhỉnh hơn một cái đầu,

"Mày đứng lên tao nhìn xem."

Sầm Ninh không có thói quen đối mặt nhiều người như vậy, cô từ từ, đứng dậy, quay đầu liền bước vào nhà.

"Không cho mày đi!" Tiết Tiêu Tiêu lập tức chặn Sầm Ninh lại, Tiết Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới đánh giá Sầm Ninh một cái, "Uy, tao chỉ nói một lần, anh Hành Chi là của chị Bái Yên, không cho mày ở lại đây."

". . ."

Tiết Tiêu Tiêu trừng mắt, Sầm Ninh không nói gì làm Tiết Tiêu Tiêu tựa như bị hắt một chậu nước lạnh.

Vài giây trầm mặc, Sầm Ninh lại muốn lướt qua Tiết Tiêu Tiêu vào nhà, Tiết Tiêu Tiêu càng tức giận, vì thế cô nàng đoạt lấy máy chụp hình được Sầm Ninh cẩn thận ôm trong ngực.

"Mày đứng lại đó cho tao!"

Bị cướp máy chụp hình từ trong ngực, Sầm Ninh kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tiết Tiêu Tiêu: "Cái này... trả cho tôi."

Tiết Tiêu Tiêu thấy cô rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, vẻ mặt đắc ý, "Không trả, trừ phi mày dọn đi."

"Tôi,.. không dọn."

"Mày không dọn tao liền không trả lại mày!"

"Cậu, cậu đưa lại cho tôi."

Tiết Tiêu Tiêu đi tới bên cạnh đám bạn, vênh váo tự đắc mà nói, "Chúng tao cũng không có chơi cùng tên nhà quê như mày, cho nên, mày lập tức đi, mày đi rồi tao tự nhiên sẽ trả lại ngươi."

"Cậu, cậu...!" Sầm Ninh hai má đỏ lên, cô nói không nên lời chứ nói gì mà mắng chửi người, chỉ có thể tiến lên đoạt.

Cô rất sợ cùng người khác phát sinh xung đột, nhưng đây là máy chụp hình ba cô để lại, cũng là bảo bối của cô, bất cứ giá nào cô sẽ không để cho người khác lấy đi.

Nhưng dù sao người đông thế mạnh, cô lại thấp bé, làm sao có thể đoạt lại đồ trong tay Tiết Tiêu Tiêu.

Cô gấp đến độ sắp khóc, bên cạnh cũng có người bất an nói: "Tiêu Tiêu, nếu không còn trả lại cho nó đi, nhỡ nó khóc thì làm sao."

"Tớ lại không phải cố ý làm nó khó xử, tớ chỉ muốn kêu nó rời đi mà thôi." Vì được chiều chuộng nên tính tình Tiết Tiêu Tiêu cô cùng kiêu căng, vô lí nói.

Tiết Tiêu Tiêu hừ hừ, "Kệ nó, chúng ta đi."

Vừa mới quay đầu đi, "À Sầm Ninh, lúc nào mày muốn đi rồi cho tao biết, khi đó tao liền trả lại cho mày này món đồ rách này."

Cả đám đi càng lúc càng xa, tiếng nói chuyện vọng tới.

"Nha, nó giống như muốn khóc ."

"Khóc liền khóc đi, sợ gì."

"A. . . Kia bị anh của tớ biết thì làm như thế nào?"

"Ngôn Hành Diệu, cậu có thôi đi không? Còn muốn hay không chị Bái Yên dạy cậu học."

"Muốn!"

"Đừng nói nhiều nữa, cả đại viện đều nói anh Hành Chi không thích nó, cậu không biết sao, còn trông cậy vào anh Hành Chi làm chỗ dựa, ngu ngốc."

Bạn đang đọc Nếu Ánh Trăng Không Ôm Em của Lục Manh Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HarliePeach
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.