Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiễm Trùng (1)

Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Chương 3: Nhiễm Trùng (1)

Chu Chấn giật điếng người, trong thoáng chốc, sắc mặt hắn tái nhợt đi như kẻ vừa bị rút hết sạch máu.

Hắn chậm rãi bước lùi lại, đi đến chiếc giường nơi mà hắn vừa mới nằm lên trước đó.

Lòng bàn tay chạm vào mép giường lạnh lẽo, có điều cái lạnh thấu xương ấy đã giúp hắn lấy lại được sự tỉnh táo.

Chu Chấn lập tức quay đầu lại nhìn về phía "chiếc giường" mình vừa ngủ.

Dưới ánh đèn pin của điện thoại di động, hắn liền nhận ra… Đường viền của chiếc giường này được hàn bằng những ống thép màu trắng bạc, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo gai mắt.

Hiển nhiên, đây chẳng phải là giường ngủ gì sất, đây chính là cái bàn, hay nói đúng hơn là cái giá đỡ thi thể.

Trái tim Chu Chấn đập thình thịnh liên hồi, hắn sợ hãi thở dốc, duỗi đôi tay run run, nhanh chóng mò mẫm một vòng quanh “giường”.

Không có chăn bông, không có ga trải giường, lại càng không có đệm lót hay gối mềm mà hắn vẫn hay ôm... Ngoại trừ cảm giác lạnh lẽo đặc trưng của kim loại ra thì cái giá đỡ thi thể này chẳng có bất kỳ thứ gì khác.

Bang!

Chu Chấn hoảng loạn đưa tay đẩy mạnh cái giá đỡ trước mặt khiến nó lật ngã ra, khung kim loại nặng nề đập xuống đất, tiếng va chạm tức khắc vang vọng khắp nhà xác.

Bóng tối xung quanh dường như lại càng tối thêm, không khí bức bách đến nỗi khiến Chu Chấn nảy sinh cảm giác dường như có một tấm lưới không thể xuyên thủng đang lặng lẽ hạ xuống từ bốn phía, chậm rãi bao bọc lấy cơ thể của hắn.

Sau khi tiếng vang dần dần tiêu tán, toàn bộ không gian lại trở nên yên tĩnh như trước.

Nhiệt độ trong phòng có vẻ lại càng thêm lạnh.

Chu Chấn thở hổn hển, hắn nhấc điện thoại lên, lần nữa hướng màn hình vào mặt mình, giao diện bên trên lập tức xuất hiện dòng chữ "Mở khóa bằng khuôn mặt không thành công". Hắn sốt ruột chuyển sang ấn ngón trỏ tay phải vào khung cảm ứng bên hông điện thoại: vẫn không thành công; Ngón trỏ tay trái: không thành công; Ngón cái tay phải: không thành công, Lần lượt từng ngón tay: không thành công.

Chu Chấn chết lặng, bỗng hắn nhớ ra một chuyện, hắn vội dùng chức năng nhập mã pin để thử mở máy, nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi: Việc mở khóa lại thất bại…

Rất rõ ràng, đây không phải là điện thoại của hắn!

Chu Chấn đột nhiên cảm thấy một sự sợ hãi cực kỳ mãnh liệt đang sôi trào khắp cơ thể.

Mọi thứ xung quanh đều rất thật! Nhưng cũng rất giả dối!

Bởi vì chuyện này làm sao có thể?

Nhà xác...

Tử thi...

Điện thoại di động xa lạ…

Túi nylon tối màu…

Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?

Tại sao hắn lại tỉnh giấc ở nơi quỷ quái này?

Chu Chấn bất chợt nhớ tới giấc mơ vừa rồi...

Trong phòng học yên tĩnh, chỉ còn 15 phút nữa là kết thúc bài thi toán, các học sinh xung quanh đã sớm kiểm tra lại đáp án và chờ nộp bài, chỉ có mình tờ giấy trước mặt hắn là trống trơn.

Trong lúc hắn đang điên cuồng viết câu trả lời thì tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ thi đã vang lên, vào thời điểm quan trọng ấy, cây bút lại không viết ra mực, hơn nữa, hắn còn lỡ tay rạch một đường làm rách tờ giấy thi...

Nghĩ lại thì tiếng chuông của nhà trường trong mơ hoàn toàn trùng khớp với nhạc chuông của chiếc điện thoại di động mà hắn đang cầm trong tay.

Và tờ giấy mà hắn lỡ rạch một đường trong mơ, hình như cũng chính là chiếc túi nylon đang quấn trên đầu hắn!

Không sai!

Chu Chấn hắn… chính là một “thành viên” của cái nhà xác này!

Và chiếc túi nylon đen quấn trên đầu đã bị chính hắn xé toạc ra!

Reng… Reng… Reng…

Đúng lúc này, nhạc chuông điện thoại lại vang lên.

Chu Chấn bị dọa không nhẹ, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhìn xuống tên người gọi tới được hiển thị trên màn hình.

“Công an khu vực.”

Phải rồi, đó là cuộc gọi báo án mà ban nãy hắn vừa thực hiện...

Chu Trấn dần dần bình tĩnh lại, chí ít thì bây giờ hắn vẫn có thể nghe, có thể nhìn và thậm chí còn biết gọi cảnh sát, mặc dù hắn không biết tại sao mình lại ngủ quên trong nhà xác này, nhưng có một điều chắc chắn... đó là hắn vẫn còn sống!

Hiện tại cảnh sát gọi cho hắn, hẳn là do bọn họ đã đến địa chỉ mà vừa rồi hắn cung cấp nhưng lại không tìm thấy hắn đâu.

Nghĩ tới đây, Chu Chấn liền ấn nút nhận cuộc gọi: "Xin chào..."

m thanh của nhân viên điều phối vang lên: "Xin chào Chu tiên sinh! Đây là Tổng đài xử lý tình huống khẩn cấp. Sau khi nhận cuộc gọi của ngươi, phía cảnh sát đã cử người đến địa chỉ ở Bờ sông Lang Vân."

"Tuy nhiên, khi đến đó thì chúng ta lại không tìm thấy sự việc mà ngươi đề cập tới, cũng không tìm thấy thi thể nào."

"Hiện tại ta gọi lại là cần ngươi xác nhận tình huống, ngươi kiểm tra lại thử xem, có thực sự chắc chắn rằng ngươi đang ở căn nhà 2501, số nhà 17, Bờ sông Lang Vân, trực thuộc khu công nghệ cao Tân Hải thành hay không? Đồng thời, có phải ngươi đã phát hiện có một thi thể trong nhà của mình không?"

Bạn đang đọc Nền Văn Minh Tro Tàn của Bạo Tạc Tiểu Nã Thiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi deathlywind94
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.