Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệc tàn, nữ nhân cũng sắp tàn

Tiểu thuyết gốc · 1035 chữ

Bữa tiệc diễn ra hết sức suôn sẻ chỉ có điều thiếu vắng một người, Lưu Hoàng hậu. Tuy Hoàng thượng đã nói Hoàng hậu đang bệnh nặng nên không tiện tham gia nhưng các quan đại thần dám chắc sự tình chẳng phải như thế! Lưu Thừa tướng hết sức bất mãn về thái độ lãnh đạm của Dạ Trạch nhưng ông cũng chẳng thể làm gì.

"Diệp Phi!"

"Diệp Phi!"

Mấy tiếng hô lớn của đám nô tì chợt vang lên. Cả bữa tiệc trở nên hỗn loạn bất thường. Minh Vương gia từ chỗ ngồi vội vàng chạy tới chỗ Diệp Phi vừa ngã xuống, bế nàng lên. Dạ Trạch cũng theo sau, cùng Minh Vương vào căn phòng gần nhất "Mau gọi Thái y đến đây ngay!".

Thái y chạy đến dồn dập, không khí căng thẳng lan tràn khắp căn phòng. Sau một hồi thăn khám, Thái Y lau đi giọt mồ hôi trên trán từ từ bẩm báo "Bẩm Hoàng thượng, Nương nương sau khi sinh non nên mới bị suy giảm sức khỏe. Thần sẽ bốc mấy thang thuốc bổ đến để Nương nương uống, từ từ bồi dưỡng sức khỏe!"

"Hoàng thượng..." Vẫn chưa thấy hắn đáp lại, Thái Y khẽ ngước lên nhìn thì thấy hắn đang đứng bất động, không có phản ứng gì cả.

"Các ngươi có thể lui ra được rồi!" Minh vương gia nhanh chóng huých nhẹ cánh tay hắn rồi dặn dò mấy cung nữ theo Thái Y lấy thuốc.

Mấy ngày sau...

Một nô tài từ đâu chạy đến trước mặt Dạ Trạch, vừa thở hồng hộc vừa nói "Hoàng thượng, không hay rồi! Diệp Phi lên cơn sốt cao, người co giật liên tục!"

"Cái gì?" Dạ Trạch liền theo chân nô tài tới Liên Cung - Nơi ở của Diệp Phi. Lúc này Minh Vương gia cũng đang túc trực ở đó.

"Thỉnh an Hoàng thượng!"

"Diệp Phi thế nào rồi?" Dạ Trạch không nhanh không chậm, vào thẳng vấn đề chính.

"Nàng ấy....Do di chứng của sinh non cộng thêm việc cơ thể suy yếu từ nhỏ nên..." Minh Vương gia ngập ngừng giữa chừng, có lẽ ý đằng sau rất nghiêm trọng.

"Nói!"

"Thận bị ảnh hưởng nghiêm trọng...Nếu không có phương pháp chữa trị kịp thời liền...." Lần này không cần Minh vương gia nói thêm, Dạ Trạch cũng tự hiểu rõ. Nếu không có phương pháp chữa trị kịp thời liền không thể sống thêm.


[ Nhiệm vụ lần này của kí chủ làm rất tốt nha~ ]

Lâm Dung Y ngồi một mình trên ghế, trong đầu đối thoại với hệ thống.

[ Ban thưởng "Đôi chân thon dài, trắng mịn màng như ngọc trai" cho kí chủ! ]

"Đa tạ ngươi!"

[ Không có gì! Kí chủ chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ là được rồi! ]

Nở một nụ cười thật tươi, chỉnh sửa lại trang phục, Lâm Dung Y mở cửa bước ra ngoài. Nàng sẽ cho cả thiên hạ này biết, người tôn quý nhất được Hoàng thượng vô cùng sủng ái là ai?

Còn bây giờ, mau mau đi chỉnh tên đàn bà chết tiệt kia mới được! Ả ta quả thật quá chướng mắt rồi!

"Lưu Họa Ảnh, ngươi đâu rồi?" Lâm Tiệp Dư hùng hổ xông vào căn phòng mục nát, nàng đưa mắt tìm kiếm bóng hình của Họa Ảnh.

Không một tiếng đáp trả lời, nàng cau mày khó chịu, lục tìm khắp phòng. Trong đầu thì âm thầm gọi hệ thống.

"Hệ thống, hệ thống!"

[ Có chuyện gì sao kí chủ? ]

"Có thể cho ta biết tình hình của Lưu Họa Ảnh không?"

[ Có thể. Kí chủ đợi chút... ]

[ Lưu Họa Ảnh hiện tại đang ngồi cạnh cái ao nước. Kí chủ ra khỏi phòng, đi thêm một đoạn, rẽ trái sẽ thấy! Lưu Họa ảnh còn bị câm tạm thời nên nàng ta sẽ không thể trả lời tiếng gọi của kí chủ! ]

"Đây đúng là một cơ hội tốt cho cả hai chúng ta!" Khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười có chút vặn vẹo, bắt đầu đi theo lộ trình mà hệ thống đã chỉ dẫn.

Cuối cùng, nàng cũng đã tìm thấy Họa Ảnh. Đúng như lời hệ thống nói, nàng ta quả thật ngồi bên cạnh cái ao, tay nhỏ đang trồng rau. Lâm Dung Y tiến lên thêm một bước, nắm lấy tóc của Họa Ảnh, nhấn xuống ao.

Họa Ảnh bị đánh úp bất ngờ không kịp phản ứng lại, hơn nữa giọng nói cũng đã mất, nàng chỉ biết im lặng để những dòng nước lạnh cuồn cuộn ập vào mũi, vào mồm.

"Họa Ảnh, cuối cùng cũng có ngày ta có thể thoải mái hành hạ ngươi! Thực sự rất sảng khoái!"

"Ưm....Ưm"

Lâm Tiệp Dư kéo đầu Họa Ảnh lên, cho nàng thở chưa mấy giây đã nhấn lại xuống nước. Cứ như vậy đến năm, mười lần, nàng mới chịu buông tha cho Họa Ảnh.

Họa Ảnh nằm vật trên mặt đất, từ đầu đến cổ áo đều ướt cũng. Nàng nằm thở thoi thóp như con cá trên thớt chuẩn bị bị mổ bụng. Thật đáng thương làm sao! Nàng không thể bỏ trốn với cái thân tàn tạ này được! Nàng cũng chẳng thể kêu lên vì mất tiếng.

"Họa Ảnh, ngươi nghe cho kĩ đây! Hắn là của ta! Mãi mãi là của ta!"

"Sao ngươi không trả lời? Ngươi khinh thường ta sao?" Lâm Dung y như lên cơn điên dại, trút toàn bộ nỗi tức giận xuống Họa Ảnh. Nàng ta đánh bôm bốp vào mặt Họa Ảnh, vừa chửi cả họ tổ tông nhà nàng lên.

"Họa Ảnh, ngươi có biết ngươi đáng ghét thế nào không? Ngươi có biết ta hận ngươi thế nào không?"

Họa Ảnh giương đôi mắt đen của nàng lên nhìn nàng ta như muốn hỏi vì sao? Nàng ta rõ ràng là có được hắn rồi, tại sao lại phải dằn vặt nàng như thế?

Lâm Dung Y xé rách bộ trang phục của nàng, đẩy nàng xuống cái ao lạnh lẽo, cười khuẩy một cái rồi bỏ đi.

    -----------------------------------------------------------------------------------------

Hoàn thành ngày: 10/03/2019

                                                                              ~Ps~
Bạn đang đọc Nàng Là Hoàng Hậu Của Trẫm sáng tác bởi UyểnNghi1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UyểnNghi1234
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.