Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Thật Và Lời Đồn

Tiểu thuyết gốc · 1663 chữ

Dưới một cái hầm nhỏ, nơi có những ánh đèn mập mờ, soi sáng cái khuân mặt xinh đẹp của cô thiếu nữ mười sáu, đang ngồi bên cạnh cái quan tài bằng gỗ, thỉnh thoảng lại vương lên chút mùi của xác chết. Mẹ cô từ lúc sắp sanh đã khẩn khoản cầu xin ông ngoại cho được sống ở nơi này, vừa không bị làm phiền, lại tránh được cái lời giễu cợt trong thiên hạ. Bạch Liên cô tuy không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ biết một điều là cả mẹ và ông ngoại đều cấm, không cho cô một lần bước chân ra khỏi cái hầm đất nhỏ đó.

“ Chị ơi, chị đoán thử xem hôm nay em lại gặp được thứ gì nè.”

Bạch Liên nhíu mày, nhìn cái đứa em đang hớn hở bên cạnh, khuân miệng nhẹ nhàng nhếch lên, rồi lại bất chợt hạ xuống.

“ Em hôm nay lại có thể tìm được những thứ mới lạ, chẳng bù cho chị, phải sống ở nơi này, chưa một lần được biết cái ánh mặt trời nó trông như thế nào.”

“ Thôi mà, chị lại như thế nữa rồi. Lần nào em kể, chị cũng đều như vậy cả, em chán quá đi.”

Con bé nhăn mặt rồi ùa vào lòng Bạch Liên, ôm chặt lấy cô. Nó muốn giúp Bạch Liên, nhưng với cái linh hồn bé bỏng ấy, con bé cũng không thể làm quá nhiều điều cho cô, ngoài việc an ủi và bầu bạn.

“ Cho chị xin lỗi.”

Cô cũng rất thương cho số phận con bé, nó mới có bao nhiêu tuổi mà đã chết yểu, được ông đưa xuống dưới đây bầu bạn cho đỡ buồn. Lúc mới tới, con bé nó cũng rụt rè lắm, nhưng lâu dần thì cũng quen, nó không còn như trước nữa, sống cởi mở hơn rất nhiều.

Mẹ mất từ năm cô lên bảy, ông ngoại không chôn mà đặt xác mẹ vào quan tài, để ngay bên cạnh để cô trông nom. Kể từ lúc đó, mẹ cũng thỉnh thoảng mới về thăm cô, còn lại thì đều ở bên ngoài. Cũng chính vì thế cô cũng cô đơn lắm, vả lại cũng bị thiếu tình thương rất nhiều, không những của bố, của mẹ mà còn cả mọi người xung quanh. Bây giờ còn mỗi Hà Xuyên và ông ngoại ở bên cạnh nên cô vô cùng yêu quý, trân trọng những tình cảm họ trao, đặc biệt là những giây phút được ở bên hai người họ, bởi vì cô biết, cô có thể mất những thứ tình cảm ấy bất cứ khi nào.

“ Không sao đâu chị, nhưng mà hôm nay em nghe ông ngoại nói là sẽ cho chị ra khỏi đây đấy, cũng không biết ông lại định làm gì.”

Cô nghe vậy thì rất vui mừng, vòng tay ôm lấy con bé, mỉm cười một cách tươi tắn.

“ Hà Xuyên, em chắc chứ?”

Nó đẩy cô ra, khuân mặt buồn rầu, suy nghĩ một lát rồi mới nhìn Bạch Liên gật đầu. Trong tiềm thức của Hà Xuyên, con bé vẫn cứ linh cảm sự xuất hiện lần này của Bạch Liên ở trên mặt đất kia sẽ là thứ gì đó không được hay ho cho lắm. Nhưng rồi thì con bé cũng đành chịu bởi ông ngoại làm gì, chẳng bao giờ biết trước được. Nếu may mắn như mọi lần thì chỉ cho học những thứ thuộc diện tâm linh hay những buổi thực hành thầm lặng, kéo dài vài canh giờ trong đêm khuya tối tăm.

Nhưng cuối cùng, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, ông ngoại cô sai người xuống hầu hạ cho Bạch Liên tắm rửa, thay y phục rồi trang điểm khá lộng lẫy cho cô. Bạch Liên thấy ông ngoại ngồi một chỗ, mặt có vẻ hơi thất thần, liền vui vẻ bước đến gần, ôm lấy ông.

“ Ta từng hứa với mẹ con là sẽ không cho con bị vấy bẩn bởi các lời lẽ của cuộc đời nhưng ta cũng không thể giữ lời hứa ấy được. Ta không muốn đứa cháu gái duy nhất của ta cứ chôn vùi thanh xuân ở cái chốn có bốn bề mùi đất như thế này.

“ Ông ơi, chắc mẹ con sẽ hiểu mà.”

Ông nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Liên rồi mỉm cười. Những thứ mà ông nói đâu có viết hết lên được những sự thật, những tâm tư lo lắng của ông cơ chứ? Rồi sau này, khi những sự thật được vén lên, hẳn đứa cháu gái này của ông sẽ biết cách chống đỡ, xoay sở để không phải đi vào vết xe đổ của mẹ nó? Nhưng dù sao đi nữa, ông vẫn sẽ phải sống để giúp đỡ Bạch Liên mỗi khi cần, đảm bảo nó sẽ không bao giờ đi sai đường.

“ Con cứ ở đây chuẩn bị đi, ta đi lên trước đã.”

Nói rồi, ông bước nên trong sự não nề. Đã đến lúc để con bé có thể để bản thân mình biết nó có những gì, để cho tất cả biết nó có sức mạnh của riêng nó và điều quan trọng hơn nữa là Bạch Liên khác với mọi người.

Ở ngoài nhà ông Lý, mọi người đã kéo đến đông nghịt, ai cũng mong một lần nhìn thấy đứa cháu gái mà ông ta đã giấu suốt mười mấy năm. Trong đám người đó, kẻ đồn ra, người đồn vào, mỗi người nghĩ một kiểu, tranh cãi gây ồn ào cả một vùng.

“ Cái đứa cháu tên Bạch Liên ấy là Quỷ, bị ông ấy nhốt từ nhỏ rồi đấy.”

“ Không, con bé đó nó bị bệnh nên mới không được ra ngoài như vậy.”

“ Ai bảo, Bạch Liên nhà đó nó chết từ lâu rồi, làm gì còn nữa đâu mà gặp chứ? Nhớ mấy lần tôi đến nhà hỏi ông Lý về đứa cháu đó thì đều nhận được một câu trả lời là từ ông ấy còn gì?”

“ Đúng, đúng, ông ta đều trả lời cái gì mà thế trời cho, có nói cũng chẳng hiểu.”

Dưới cái tiết trời tháng bảy mưa ngâu, ai cũng mong chờ được gặp Bạch Liên cho thoả lòng hiếu kì, đập tan cái thắc mắc trong lòng từ bao nhiêu lâu nay. Khi từ xa thấy bóng dáng của một đứa bé gái mặc một bộ đồ màu hồng nhạt, ai cũng im lặng, chờ được nhìn thấy tận mắt. Cái khung cảnh ngột ngạt, nay thêm sự chen chúc, im lặng làm cảm giác cứ như ai đang bóp dần nơi đây, làm cho cảm giác lại càng đáng sợ hơn rất nhiều. Cho đến khi Bạch Liên thật sự xuất hiện, mọi người ai cũng vỡ oà. Cô vốn không phải là giống một người bị bệnh, cũng không phải quỷ dữ như những lời đồn đoán gió thổi như mọi người thường hay nghĩ. Một thân hình mảnh mai, nước da trắng hồng, mày ngài, mắt phượng, khuân miệng chúm chím, sống mũi cao vút, tóc mượt như suối,… làm cho ai cũng không rời mắt khỏi được Bạch Liên. Sự thật đúng là luôn luôn làm người ta bất ngờ mà.

“ Chắc hẳn mọi người, ai cũng đã rất tò mò về đứa cháu ngoại này của ta, hôm nay thì mọi người đã được thấy tận mắt rồi đấy.”

Mọi người say mê trước cái vẻ đẹp không thốt nên lời của Bạch Liên nhưng rồi cũng lại sợ cái câu nói quen thuộc” Hồng Nhan thì Bạc Phận” sẽ xảy đến với cô. Nhưng rồi nó cũng không thể nào quan trọng bằng việc ngắm nhìn cô cho đã mắt bởi từ trước đến nay, đây là lần đầu họ nhìn thấy một người con gái xinh đẹp đến như vậy ở trong cả cái vùng này.

“ Con bé xinh thật, chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm vậy!”

“ Đấy, ai nói con bé là quỷ dữ thì lên tiếng nữa đi!’

“ Bạch Liên xinh quá, đúng là tin đồn thì mãi là tin đồn, chẳng bao giờ giống sự thật được. Ông Lý bảo vệ cháu gái vậy cũng đúng, vì con bé xinh quá mà.”

Vậy là cả một đám dân làng lại được dịp bàn tán trước cái đẹp này, ai cũng phải trầm trồ trước cái đẹp của Bạch Liên. Thấy mọi người khen mình hết lời, Bạch Liên vui lắm, cô đứng bên cạnh ông ngoại, mỉm cười thật tươi, nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ, lạnh giá của Hà Xuyên đang đứng bên cạnh, ngẩn ngơ ngắm nhìn cô.

Nhìn thấy dân làng, ai cũng vui vẻ, chấp nhận cô cháu gái của ông, khen nó hết lời về vẻ ngoài xinh đẹp, ông Lý cũng bớt lo đi được phần nào. Chỉ là…ông vẫn sợ, đến khi Bạch Liên phơi bày bản chất khác người thật sự của nó thì liệu mọi người có còn vui vẻ chấp nhận con bé hay không? Ông không muốn giấu đi sự thật như mẹ của Bạch Liên đã từng làm, bởi đó không phải là cách. Nhưng để nói ra sự thật và đảm bảo con bé không bị lời nào tổn thương thì thật sự là rất khó. Ông luôn muốn giữ cho tâm hồn của con bé thật trong sạch, như một bông hoa sen trắng, nở rộ giữa cánh đồng bát ngát, y như cái tên Bạch Liên vậy. Vì đứa cháu gái duy nhất này, ông sẽ nguyện làm tấm khiên chắn, bảo vệ cho nó đến cùng, nguyện không để cho đoá hoa Bạch Liên ấy chịu vấy bẩn và tổn thương của cuộc đời.

Bạn đang đọc Nàng Dâu Út sáng tác bởi 26052006nvyn

Truyện Nàng Dâu Út tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 26052006nvyn
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.